Mặc Sinh

Chương 2




“Mau ăn đi! Đêm nay sẽ thành thân động phòng, đợi lát nữa có người dẫn ngươi đi rửa mặt chải đầu, đến lúc đó đỡ phải bủn rủn.” Thiếu niên vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, dứt lời, tự mình động thủ bắt đầu thoát y, nháy mắt đã cởi sạch sẽ.

——-

“Ngươi với ta!” Mỹ nhân tay áo vừa phất liền điểm á huyệt của Lý Kính, mặc hắn ở bên kia giãy dụa, chỉ lo than thở úp sấp lên mặt bàn nửa ngày không ngồi dậy, “Đúng là xúi quẩy mà!!”

Vô duyên vô cớ bị người bịt miệng, Lý Kính từ tức giận thăng tới cảnh giới bi phẫn. Nếu nói thiện ý của hắn chính là xuất phát từ bản sắc thương hương tiếc ngọc, nhưng vừa rồi một phen tiếp xúc cự ly gần, hắn đã thấy rõ người trước mắt tuyệt không phải mỹ nữ yêu kiều nũng nịu gì đó, mà là một nam tử không hơn không kém. Nói chính xác hơn, là một thiếu niên chưa đến đôi mươi. Cho dù gương mặt kia da như xuân tuyết, thắt lưng kia mảnh dẻ như ong, chung quy trên cổ vẫn có điểm nhô lên — rõ ràng là đồng loại.

Thành thử, chút phong độ áp lực cuối cùng của Lý Kính, cũng bay sạch không còn, hắn triệt để nổi giận. Vậy mà, có người còn mọi chuyện đều nhanh hơn hắn một bước, động thủ trước tuyệt đường nhất rống chấn sơn của hắn, cứ như nước lũ vỡ đê sắp vạn mã cuồng bôn lại ngang ngạnh bị chặn, thiếu chút nữa đem Dương Châu đệ nhất thiếu gia tức ra một búng máu.

Thành thân? Đùa kiểu gì vậy?! Khoan nói thế gian oanh oanh yến yến hắn còn chưa thưởng thức trọn vẹn, cho dù phải thật sự thành thân, vương gia ba đời con một mà lại đi ôm một nam nhân về?! Cho dù nam tử này có mỹ mạo hơn cả nữ nhân, nhưng suy cho cùng nam vẫn là nam! Nên biết Lý Kính tuy phong lưu thành tính, duy chỉ thiên về thiếu nữ xinh đẹp, không mấy hứng thú với tiểu quan. Không vì đạo lý gì, chỉ là trời sinh như vậy, hắn hễ thấy nam nhân tô son điểm phấn uốn éo ra vẻ sẽ tự động nổi da gà, huống gì cùng cạn rượu tìm vui.

Cho nên, mỗi khi nhận được lời mời gọi, hắn luôn khước từ không đi, lâu ngày dài tháng, mọi người đều biết hắn không thuộc khẩu vị này, cũng không miễn cưỡng nữa. Thế nhưng, hiện tại nhân sự thê lương hoàn toàn thay đổi, rồng mắc cạn gặp tôm trêu chọc, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, cư nhiên có người ép hắn thành thân! Đã vậy còn là một nam tử! Lý Kính nằm mơ cũng không ngờ mình thân là ác thiếu gia hoành hành vô kỵ, mới đó đã đến ngày gặp nhân quả báo ứng.

Bất quá, tuy có chút luống cuống tay chân, Lý Kính cũng không phải mười phần ngu ngốc. Giương mắt nhìn người vẫn nằm úp sấp bất động bên kia, hắn trong lòng oán hận thì oán hận, cũng hiểu mình không thể lấy cương đối cương. Tùy tiện ưng thuận, rồi hẵng thừa cơ trốn thoát. Lùi vạn bước, dù chỉ đủ truyền một tin tức ra ngoài, cha hắn nhất định sẽ dẫn người đến san bằng nơi này. Đến chừng đó, hừ hừ, hôm nay ngươi đánh gia gia ngươi mấy bạt tai, hôm sau gia gia đòi lại gấp đôi, không! Đòi lại gấp ba! Hừ hừ hừ!

Bản sắc kênh kiệu tư duy ngây thơ chưa trải nhân gian khổ ải lúc này được phát huy trọn vẹn, giữa lúc Lý Kính đang chìm đắm trong khoái cảm trả thù tưởng tượng, chợt nghe một trận gió theo tay áo quất vào mặt, huyệt đạo trên người đều được giải khai. Sau đó trong miệng có thêm một cái màn thầu lớn. Hắn há hốc mồm ngậm màn thầu, ngạc nhiên nhìn về phía thiếu niên không biết tự bao giờ đã đứng trước mặt.

“Mau ăn đi! Đêm nay sẽ thành thân động phòng, đợi lát nữa có người dẫn ngươi đi rửa mặt chải đầu, đến lúc đó đỡ phải bủn rủn.” Thiếu niên vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, dứt lời, tự mình động thủ bắt đầu thoát y, nháy mắt đã cởi sạch sẽ.

Ngàn trượng đào hoa vạn dặm hồng thúy, tề my dịu dàng, xuân phong mãn mãn.

Kinh lạc lục bình trăng tỏa thần mê, chim rừng thánh thót, mộng hồn thanh thản.

Than ôi… Than ôi…

Lý Kính đã đói bụng đến lưng cũng dán vào ngực, nhưng mỹ cảnh bất ngờ xuất hiện trước mắt vẫn khiến miệng hắn thoáng chốc nới rộng ra thêm một chút. Màn thầu vì vậy thuận lý thành chương rớt xuống, “phịch” một tiếng khe khẽ, mà bụng của Lý Kính cũng phi thường phối hợp “rột rột” kêu mấy nhịp.

Quả thật thiên y vô phùng.

Thiếu niên vốn đưa lưng về phía Lý Kính, nghe thấy động tĩnh, liền xoay người qua, lúc này đây, Lý Kính triệt để ngây dại.

Chỉ thấy thân thể kia từ trên xuống dưới thực sự không có nửa điểm tỳ vết, chỉ xét từ góc độ thuần nam tính thưởng thức, người này đích xác có thể xưng là vưu vật. Lý Kính đối với thân thể nam nhi dù không nảy sinh dục niệm, cũng cảm thấy có chút khô nóng không chịu nổi. Hơn nữa, cứ thế xích lõa lõa đứng trước mặt người khác, mà thiếu niên dường như hoàn toàn không có ý định e thẹn, trái lại trừng cái màn thầu dưới đất rồi ngẩng đầu trừng Lý Kính, cả giận nói: “Ngươi có biết ở chỗ bọn ta muốn tìm thứ con người có thể ăn khó lắm không?!” Dứt lời, tay vung lên, màn thầu một lần nữa trở về trong miệng Lý Kính.

Có câu, khinh người không nên khinh quá đáng. Còn có câu, kẻ sĩ thà chết không chịu nhục. Huống chi, đối tượng lại là Lý thiếu gia xưa nay ăn trên ngồi trước tung hoành trong thành. Lý Kính cũng không nhiều lời, dứt khoát lưu loát lần thứ hai phun màn thầu xuống đất.

Cử động này hiển nhiên chọc giận thiếu niên, hai hàng mày tuyệt đẹp nhăn vào một chỗ: “Ngươi làm gì?!”

Lý Kính đã không muốn đôi co thêm với hắn nửa câu, quay mặt qua một bên, ngay cả nhìn cũng lười nhìn một cái.

Thiếu niên ba bước thành hai bước đi tới trước mặt hắn, vươn tay kéo cằm hắn lại, mũi đối mũi, trầm giọng quát: “Ta hỏi ngươi, ngươi dám không trả lời?!” Lý Kính chỉ ngậm chặt miệng, lạnh lùng trừng hắn. Tuy rằng kinh qua bạt tai khuôn mặt đã sưng vù biến dạng, nhưng không ảnh hưởng đến sức uy hiếp của ánh nhìn sâu xa này. Thiếu niên không hiểu sao một trận bồn chồn, phất tay liền một tát bay tới, “Nói!!”

“Ngươi là yêu quái gì?” Lý Kính chậm rãi mở miệng, nhưng không đầu không đuôi.

“Ách?” Thiếu niên bị hắn hỏi cho sửng sốt, lập tức đắc ý vênh mặt: “Đương nhiên là hồ yêu.”

Lý Kính khanh khách cười ra tiếng, âm dương quái khí nói: “Thì ra chỉ là con hồ yêu nho nhỏ, thảo nào không hiểu đạo lý.”

Thiếu niên bị ý tứ miệt thị trắng trợn trong ngữ khí kia chọc giận. Hắn hung hăng bóp cằm Lý Kính, nheo mắt lạnh lùng nói: “Có gì buồn cười?! Hồ yêu chính là kiệt xuất trong yêu, muôn kiếp hình người, tư sắc trời sinh, thân tỏa dị hương, phàm nhân như ngươi há có thể sánh kịp?”

“Ta đây là cười ngươi vô tri ngu muội cực điểm!” Lý Kính khóe miệng giương cao, “Nếu nói người thua kém yêu, tại sao tự cổ chí kim toàn là yêu hóa hình người, mà không phải người tu yêu đạo?”

“Đó là vì…” Thiếu niên nghe vậy, đáy mắt hiện ra chút mờ mịt, lực đạo trên tay cũng buông lỏng.

Lý Kính cười lạnh nói: “Tu tiên tu đạo, yêu quái thủy chung vẫn kém một quãng xa, thứ đã nhập ma, cũng xứng tranh đoạt với người?!”

“Thì ra là thế…” Thiếu niên nhíu chặt mày, cúi đầu tự hỏi, hàng my thật dài rũ xuống, rợp ra một vòng bóng tối nhu hòa, tựa hồ đang nghiền ngẫm một vấn đề trọng đại. “Thì ra là ta nhận định sai lầm… Người này ưu việt hơn thỏ tinh? …”

“Yêu ma quỷ quái xưa nay không nên tồn tại, toàn cấu kết làm việc xấu. Yêu nghiệt gieo họa như các ngươi, hại người vô số, còn mong tương lai có thể đắc đạo, quả là si tâm vọng tưởng!” Lý Kính một bụng ác khí chờ phát tiết, thấy bộ dáng kia của thiếu niên càng thêm nổi nóng, liền có chiều hướng thao thao bất tuyệt, “Tỷ như cái màn thầu này, ngay cả đạo lý đã rớt thì không thể ăn cũng không hiểu, đúng là cực hạn của thô tục!”

“Màn thầu rớt thì không ăn được nữa?” Thiếu niên rốt cuộc ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Lý Kính, “Tại sao?”

“A?” Lý Kính bi phẫn hỏi trời xanh, tội thân mình biểu đạt lòng oán hận thấu xương nửa ngày, lại bị người này dễ dàng đổi trọng tâm câu chuyện, hắn cả giận nói, “Đương nhiên không ăn được! Này còn cần hỏi sao?”

Thiếu niên ngồi xuống, chuyên chú nhìn cái màn thầu thảm thương dưới đất thật lâu thật lâu. Lâu đến mức hầu như khiến Lý Kính tưởng hắn sắp hóa đá, hắn đột nhiên vươn tay, thong thả nhặt lại màn thầu, sau đó ngắt một miếng cho vào miệng, chậm rãi nhai nuốt. Sau đó, lại ngắt một miếng, ăn tiếp.

Lý Kính tự nhận mình trải nghiệm vô số, cũng chưa từng gặp qua thiếu niên nào quái dị thế này. Hắn không rõ ngọn nguồn, chỉ còn nước lần thứ hai bảo trì im lặng. Mãi đến khi thiếu niên ăn sạch cái màn thầu nọ, lại trầm tư một trận, mới ngẩng đầu nói: “Vẫn ăn được.” Kế tiếp, một tầng sương lạnh che đầu, “Ngươi cư nhiên dám gạt ta! Xem ta có đánh chết ngươi không!” Nhấc tay đang định hành hình, Lý Kính kêu to: “Khoan đã!”

Thiếu niên lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi gạt ta, đáng đánh!”

Lý Kính trỗi lên vài tia cười khổ: “Cũng đúng, yêu quái các ngươi ăn lông uống máu không hề biết thẹn, tự nhiên không hiểu lễ nghi quy củ, xem ra ta mất công nói rồi.” Khép mắt, chỉ đợi thiết quyền bắt chuyện.

Thế nhưng nửa ngày vẫn không nghe động tĩnh. Lý Kính hơi hí mắt, thấy thiếu niên kia đã ngồi ngay ngắn bên cửa sổ, tắm mình trong ánh trăng dịu dàng, như đang thiền định.

Lý Kính đau khổ lải nhải cả buổi trời, thành quả hiển nhiên không có. Hắn thở dài, bỏ cuộc. Bụng trống trơn, thân thể bị treo quá lâu, vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ. Hắn nghĩ họa phúc sớm chiều số trời đã định, đối với thân thể như mỹ ngọc bên kia cũng thực sự không khơi nổi hứng thú, bèn chuẩn bị chợp mắt chốc lát dễ ứng phó chuyện “thành thân” sau đó, bên tai bỗng truyền đến một câu khe khẽ: “Ta chưa từng uống máu sống bao giờ…”

Lý Kính biểu thị không hiểu ra sao, mà thiếu niên vẫn như cũ quay lưng về phía mình, không nhìn thấy biểu tình trên mặt. Hắn cho rằng mình suy kiệt sinh ra ảo giác, cũng lười truy cứu, một mạch thiu thiu ngủ.