Côn Luân Hư là nơi cao nhất Tứ Hải Bát Hoang, trên đỉnh núi bày yến hội, ánh trăng sáng tỏ, mây mù lượn lờ, gió nhẹ thổi vi vu, thật sự là vui vẻ thoải mái.
Dạ Hoa theo Điệp Phong vào đại điện, mọi người đều đã ngồi đó sẵn.
Mặc Uyên ngồi ở chủ vị, Chiết Nhan và Bạch Chân lần lượt ngồi ở bên trái Mặc Uyên.
Mà bên tay phải Mặc Uyên để trống một vị trí.
Các đệ tử ngồi theo thứ tự, đang cười đùa.
Điệp Phong dẫn Dạ Hoa đi vào, các đệ tử lập tức đứng dậy hành lễ: "Thái tử điện hạ."
"Ừm." Dạ Hoa gật đầu đáp lại, y bảo mọi người ngồi xuống: "Hôm nay là yến hội Côn Luân Hư, các người không cần đa lễ như vậy."
Chiết Nhan lập tức đồng ý với Dạ Hoa: "Dạ Hoa nói đúng, tiệc rượu nhà mình, thì không cần câu nệ và lễ nghĩa, không náo nhiệt!"
Mặc Uyên ngồi ở chủ vị cũng mở miệng nói: "Bảy vạn năm mới có được một lần gặp nhau, mọi người đều tùy ý đi."
Chúng đệ tử lúc này trên mặt nở nụ cười tươi, cùng kêu lên: "Dạ."
Mặc Uyên nhìn về phía Dạ Hoa, vẻ mặt dịu dàng: "Dạ Hoa, lại đây."
Ba ngày không thấy, trong lòng Dạ Hoa tràn đầy nhớ nhung, lại phải kìm nén xuống.
Khẽ hít sâu một hơi, Dạ Hoa cười nhạt với Mặc Uyên: "Vâng." Sau đó bước chân trầm ổn, chậm rãi đi về phía Mặc Uyên.
Chiết Nhan nhìn Dạ Hoa nở nụ cười, từ khi biết Dạ Hoa là đệ đệ song sinh của Mặc Uyên, trong lòng Chiết Nhan càng thêm yêu thích Dạ Hoa.
Hắn là con nuôi của Phụ Thần, đương nhiên cũng là ca ca của Dạ Hoa, vì vậy muốn gánh trách nhiệm chiếu cố đệ đệ này.
Chỉ có điều… Chiết Nhan khẽ cau mày, tại sao cứ cảm thấy thái độ của Dạ Hoa đối với Mặc Uyên có chút kỳ quái nhỉ? Rõ ràng trước khi khi Mặc Uyên chưa thức tỉnh đã rất quan tâm, vì ngài mà vui, vì ngài mà buồn.
Nhưng khi Mặc Uyên tỉnh rồi, lại bình tĩnh như vậy…
Mặc Uyên quay đầu: "Dạ Hoa." Mặc Uyên mang theo ý cười ôn nhu nhìn Dạ Hoa, dưới ánh trăng bàng bạc, Mặc Uyên như vậy làm Dạ Hoa càng thêm thất thần.
Mặc Uyên nhìn Dạ Hoa đã đi tới trước mặt mình, rồi lại đột nhiên ngơ ngác đứng ở đó nhìn ngài, lắc đầu cười khẽ.
Nghe Điệp Phong nói, sau khi Dạ Hoa năm vạn tuổi, Thiên Quân đã dần dần giao lại chính vụ cho y.
Kể từ đó, Dạ Hoa đã sớm là một nhân vật lớn tự thân đảm đương trách nhiệm rồi, thế mà ở trước mặt ngài, lại lộ ra dáng vẻ như cần được chăm sóc vậy sao?
"Dạ Hoa?" Mặc Uyên lại lần nữa nhẹ giọng dịu dàng gọi.
Dạ Hoa hoàn hồn, bình tĩnh nói với ba người Mặc Uyên: "Đại ca, Chiết Nhan thượng thần, Bạch Chân thượng thần."
Chiết Nhan và Bạch Chân gật đầu đáp lại Dạ Hoa, Mặc Uyên cười nói: "Mau ngồi xuống đi."
Đợi khi Dạ Hoa đoan chính ngồi xuống, Chiết Nhan biến ra Đào Hoa Túy của hắn đưa tới trước mặt Dạ Hoa: "Nào, Dạ Hoa.
Lần trước ngươi đến rừng đào mười dặm của ta, lại chưa kịp thưởng thức Đào Hoa Túy, hôm nay ta đặc biệt trở về rừng đào mười dặm lấy mang đến cho ngươi."
Dạ Hoa tiếp nhận Đào Hoa Túy, nói: "Đa tạ thượng thần."
"Này!" Chiết Nhan nhíu mày: "Tại sao ngươi luôn gọi ta là thượng thần vậy hả? Ta là con nuôi của Phụ Thần, cũng là đại ca của Mặc Uyên, tất nhiên cũng là đại ca ngươi.
Không cần phải luôn miệng thượng thần thượng thần." Chiết Nhan nhìn Bạch Chân bên cạnh, lại nói với Dạ Hoa: "Nè, ta nuôi Tiểu hồ ly này từ nhỏ đến lớn, nhưng lại chỉ muốn gọi ta là Chiết Nhan, vậy ngươi cũng gọi ta là Chiết Nhan đi."
Dạ Hoa hơi nâng khóe miệng, theo lời Chiết Nhan gọi một tiếng: "Chiết Nhan."
Bạch Chân cầm ly rượu trước bàn Chiết Nhan đi: "Chiết Nhan, có phải là lúc trở về lấy Đào Hoa Túy ngươi đã uống trộm mấy bầu hay không? Tối nay sao lại nói nhiều như vậy?"
Chiết Nhan biến ra một bầu Đào Hoa Túy, lắc lắc bầu rượu đắc ý nhìn Bạch Chân: "Chân Chân, ta uống rượu chứ không ăn trộm, lại có hai chuyện mừng, trong lòng vui vẻ thôi."
Chiết Nhan đem tầm mắt chuyển sang Mặc Uyên và Dạ Hoa: "Chuyện vui thứ nhất, chính là Mặc Uyên tỉnh lại, cái thứ hai chính là ta đã có thêm một đệ đệ.
Cho nên ta quyết định thừa dịp trong lòng vui mừng, say lớn mấy ngày."
Bạch Chân lắc đầu đưa rượu đến trước mặt Chiết Nhan: "Vậy thì ngươi say đi, ta cùng ngươi."
"Được!" Chiết Nhan ngửa đầu uống một hớp lớn, sau đó đưa rượu cho Bạch Chân.
Bạch Chân nhận lấy rượu, nhưng bộ dạng uống rượu lại không tiêu sái bằng Chiết Nhan, chỉ để miệng vào chỗ Chiết Nhan uống qua, nhấp một ngụm nho nhỏ.
"Đệ thích uống rượu không?" Mặc Uyên nhìn Dạ Hoa nghiêm túc hỏi.
Ngài muốn biết thêm về người đệ đệ ruột này.
Dạ Hoa nhìn Mặc Uyên, biểu cảm trên mặt không hiểu sao có chút câu nệ: "Không thường uống, chỉ là Đào Hoa Túy này hương vị độc đáo, nên muốn uống nhiều một chút.".
Truyện Sủng
Mặc Uyên gật đầu, nhìn vẻ mặt không thoải mái của Dạ Hoa, nghĩ rằng y đột nhiên xuất hiện một vị ca ca thì có hơi khó chấp nhận.
Nhớ đến mình ngày thường không có việc gì cũng sẽ ủ chút rượu để cho qua thời gian, liền lấy đề tài này muốn hòa hoãn cảm xúc của Dạ Hoa: "Ta có ủ một ít rượu, đệ có muốn nếm thử không?"
"Ừm, được." Dạ Hoa bình tĩnh đáp lời, thật ra trong lòng rất kích động, Mặc Uyên nói chuyện với mình như thế này, thật tốt.
"Rượu của Mặc Uyên?!" Chiết Nhan vểnh tai nghe thấy lời bọn họ nói, nghĩ đến rượu lúc trước làm hắn thèm, không khỏi chảy nước miếng: "Rượu đã ủ bảy vạn năm, hương vị nhất định là rất ngon! Mau mau, Mặc Uyên, mang tất cả rượu của ngươi tới đây."
Chiết Nhan vừa dứt lời, toàn bộ đệ tử Côn Luân Hư đều đứng dậy quỳ xuống, vẻ mặt nhđã làm sai chuyện gì.
Điệp Phong là đại sư huynh, xảy ra chuyện gì, đương nhiên hắn phải đứng ra nói.
Chỉ thấy mặt Điệp Phong đầy hổ thẹn, cúi đầu nói: "Sư phụ, hầm rượu và rượu… Đều hết rồi."
Chiết Nhan đau lòng, cau mày truy hỏi: "Tại lại hết vậy hả?"
Điệp Phong thành thật nói: "Bảy vạn năm trước các sư huynh đệ định rời khỏi Côn Luân Hư, nhớ tới những ngày sống cùng nhau ở Côn Luân Hư, nhất thời cảm thương tâm, liền dùng hầm rượu của sư phụ làm một bữa tiệc chia tay, say hơn mười mấy ngày."
"Phụt..." Bạch Chân ở bên cạnh không nhịn được mà cười: "Không ngờ đồ đệ của Mặc Uyên lại như thế này đó."
Nghe Bạch Chân nói, Điệp Phong và mọi người, một đám đầu cúi càng thấp, rượu còn chưa uống nhiều, nhưng đã đỏ mặt.
Chiết Nhan nhướng mày, mặc dù cảm thấy đau lòng rượu ngon của Mặc Uyên, lại nhìn đến các đệ tử đang cúi đầu kia, cũng nhịn không được buồn cười.
Đám tiểu bối này thật lợi hại, say hơn mười ngày, đều uống hết rượu mà Mặc Uyên cất giữ suốt vạn năm.
"Tất cả đứng lên đi." trong mắt Mặc Uyên cũng nhiễm ý cười: "Hôm nay cũng là tiệc chia tay, các con đừng có lại say thêm mười mấy ngày nữa đó."
Mặc Uyên nhìn về phía Dạ Hoa, ánh mắt mang theo một chút xin lỗi: "Hôm nay không có rượu ta ủ rồi.
Nhưng mà đệ nếu muốn uống, ta có thể ủ lại.
"Ta muốn uống." Mặc Uyên vừa nói xong, Dạ Hoa liền lập tức đáp lại.
Bất luận là cái gì, chỉ cần liên quan đến huynh, ta đều muốn uống.
Mặc Uyên cảm nhận được Dạ Hoa nói ba chữ này, ngữ khí được có chút vội vã, sửng sốt một chút, nghĩ Dạ Hoa vẫn nhận ngài là đại ca mình, rất vui vẻ: "Được, ta ủ cho đệ uống."
Chiết Nhan nhún nhún vai, cầm lấy bầu rượu trên bàn.
Hắn nghĩ là hắn nhất định đã say rồi, nên mới không tỉnh táo, nếu không tại sao hắn lại cảm nhận được không khí xung quanh huynh đệ này có chút kì quái nhỉ?
"À đúng rồi, Mặc Uyên." Chiết Nhan buông bầu rượu xuống, nói: “Ta đã chuẩn bị đan dược cần thiết cho ngươi bế quan rồi, ngày mai ngươi có thể bắt đầu bế quan."
"Bế quan?" Dạ Hoa quay đầu lo lắng nhìn Mặc Uyên, nói: "Còn có vấn đề chỗ nào nữa sao?"
Mặc Uyên lắc đầu: "Thân thể của ta không có gì đáng ngại.
Chỉ có đều ta là một Chiến Thần, bảo vệ Tứ Hải Bát Hoang an ổn, mà hôm nay pháp lực chưa đến phân nửa, thật sự không thích hợp.
Vì vậy muốn bế quan, sớm ngày khôi phục tu vi."
Dạ Hoa trong lòng căng thẳng, nhớ tới chuyện Kình Thương.
Mặc Uyên vì sự an ổn của Tứ Hải Bát Hoang này, không màn nguyên thần tán tán.
Này nếu là người khác có loại này tinh thần như vậy, Dạ Hoa y nhất định rất khâm phục cực điểm, nhưng nếu Mặc Uyên có tinh thần đó, thì làm trong lòng Dạ Hoa một chút cũng không được yên.
"Ừm, hiện tại đã chuẩn bị xong đan dược của Chiết Nhan rồi, đại ca, ngày mai huynh có thể bắt đầu bế quan." Như vậy liền có thể không để ý tới những chuyện khác, Tứ Hải Bát Hoang có y bảo vệ là được, Mặc Uyên chỉ cần bình bình an an thì tốt rồi.
"Được rồi." Mặc Uyên cười nhẹ: "Đệ ngày thường công việc bề bộn, khó được tới Côn Luân Hư một chuyến.
Ta dẫn đệ đi dạo nơi này một chút đi."
"Được." Diệp Hoa gật gật đầu, bình tĩnh đáp, nhưng trong lòng không khỏi có chút kích động__ chỉ có một mình y với Mặc Uyên ở cùng nhau.
Mặc Uyên nói với các đệ tử: "Các con cũng bảy vạn năm không có gặp mặt rồi, hôm nay không cần câu nệ tiểu tiết gì, say mười mấy ngày cũng được."
"Dạ, sư phụ." Các đệ đáp lời.
Mặc Uyên lại nói với Chiết Nhan và Bạch Chân: "Hai người có muốn đi dạo cùng nhau không luôn không?"
Câu hỏi của Mặc Uyên khiến lòng Dạ Hoa nâng lên, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh nghiêm túc.
Bạch Chân nhìn về phía Chiết Nhan, dò hỏi hắn ý của hắn.
Chiết Nhan cầm bầu rượu xua tay: "Không đi, từ lúc ngươi tỉnh lại, hai huynh đệ các ngươi vẫn chưa có cơ hội nói chuyện riêng với nhau, ta sẽ không đi theo đi quấy rầy các ngươi.
Hơn nữa Côn Luân Hư này ta nhắm mắt cũng đi được, đâu có gì mà dạo.”
Như thế, Mặc Uyên liền đưa Dạ Hoa dạo quanh dưới ánh trăng sáng của Côn Luân Hư.
__________
Lời tác giả muốn nói:
Chương này viết rất khó;5555, sửa năm sáu lần mà mình luôn cảm thấy không được.