Mặc Sắc Liên Y

Chương 90: Phiên ngoại 4 : phượng dự – thượng




Ta gọi là Phượng Dự, là nhị công tử của Giang Nam thủ phủ —— Phượng gia. Phượng gia thế đại theo thương, vì bảo vệ gia nghiệp, mỗi đứa nhỏ lớn lên đều có cơ hội nhận giáo dục ngang nhau. Trong đó, chỉ có đứa nhỏ ưu tú nhất mới có thể trở thành người thừa kế... Được rồi, ta biết ta là nói vô nghĩa. Thế hệ của ta, bởi vì phụ thân là người chung tình, chỉ cưới một mình nương, cho nên chỉ có hai người con trai —— ca ta cùng ta. Cũng không biết là vì chiều hướng gì, sau khi lớn lên, ta trở nên càng ngày càng tản mạn. Hơn nữa, chung quanh lưu tình. Ha hả, ngươi hỏi ta nguyên nhân? Ai biết được? Dù sao là vô duyên với ngai vàng người thừa kế. Ta là tự do, sao có thể bị nó trói buộc? Kế thừa gia nghiệp và vân vân, vẫn là lưu cho ca ca đi!

Vì thế, trên giang hồ xuất hiện thải hoa công tử —— Tống Ngọc.

Lần đó đi Tuyên thành, chuẩn bị đi nếm thử chút Đào Hoa Nguyên nổi tiếng cả nước là tư vị gì, lại không nghĩ tới gặp gỡ một tiểu quỷ xinh đẹp thú vị. Tiểu quỷ kia vừa thấy là biết mới bị bán vào, đơn thuần hết sức. Bất quá lại thực đặc biệt, nói chuyện ngữ khí hành vi cử chỉ hoàn toàn không giống đứa nhỏ sáu tuổi. Cư nhiên nói cho ta biết ta đi nhầm phòng, ha hả, đùa thiệt vui.

Không đành lòng nhìn mặt bé cô đơn, đột nhiên muốn dẫn y đi ra ngoài. Nhưng, dù sao cũng là xuất thân từ thương nhân, làm sao làm chuyện không có ích lợi?

“Theo ta năm năm.”

Khi ta nói ra những lời này, bản thân cũng có chút kinh ngạc. Như thế nào đưa ra điều kiện như vậy mà?

Nhìn thấy mặt tiểu quỷ ngây người, cười cười.

Có lẽ là thật sự cô đơn, rời nhà mấy năm, luôn bên ngoài phiêu bạc... Là lưu luyến gia đình sao? Có lẽ cùng y sống vài năm, là lựa chọn không tồi.

Cho y ba ngày thời gian suy nghĩ, ta liền tiêu sái biến mất trước mặt y. Ha hả, tiểu quỷ nhất định đang cắn răng đi? Ách, khi dễ một tiểu quỷ có thể bị trời phạt hay không?

Ba ngày sau, ta y theo ước định phi thân cửa sổ. Có cảm giác điểm đêm gặp mỹ nhân, đáng tiếc, mỹ nhân mới sáu tuổi. Quét mắt tiểu quỷ mặc chỉnh tề cuộn thành một khối trên giường, ta ngồi xuống bên cạnh bàn, thảnh thơi uống trà.

Đích xác không nghĩ tới y sẽ cò kè mặc cả với ta. Tiểu quỷ ngại năm năm quá dài?

“Tiểu tử kia, ngươi phải biết rõ ràng. Là ngươi có cầu cùng ta...”

“Nhưng mà, năm năm quá dài! Huống hồ, đến lúc đó ngươi nhất định đã muốn chán ghét ta.”

“Chán ghét?”

“Chẳng lẽ ngươi không phải cảm thấy ta thú vị mới đưa ra điều kiện này sao?”

Ta sửng sốt. Tiểu quỷ thật thông minh nha! Ha hả, ta nghĩ đến một trò chơi vui. Đáp ứng y cũng không sao, lấy giá cao chút là được?

“Ta muốn ngươi.” Ta thật muốn nhìn y sẽ có phản ứng gì.

Quả nhiên, bị dọa rồi.

“Ngươi đang nói giỡn sao?”

“Đương nhiên không phải.” Ta đứng lên, từng bước một tới gần y, tàn nhẫn nói ra sự thật.”Ngươi hảo hảo suy nghĩ một chút, ở nơi này, ngươi vĩnh viễn không thể ngày ngày thế này, cuối cùng cũng có một ngày, ngươi sẽ bị ngàn nhân thượng vạn nhân kỵ...”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của y lộ ra một chút tuyệt vọng, bất đắc dĩ. Không đành lòng thấy y như thế, nhưng vì mục đích của ta, ta phải thương tổn y.

“Ngươi không có khả năng thoát ra ngoài được...” Ta vươn tay, khẽ vuốt hai má y, xúc cảm trơn mềm dưới tay làm cho ta quyến luyến không thôi.”Chỉ cần theo ta bốn năm thôi mà... Huống hồ, ta sẽ chờ ngươi lớn lên, đến tuổi thích hợp ta mới chạm vào ngươi.”

Ta biết ta làm như vậy thực quá đáng, nhưng là lấy tình cảnh hiện tại của y, chỉ có thể nắm chặt rơm rạ ta cứu mạng thôi!

“Bốn năm sau, ngươi sẽ thả ta đi sao?” Tuy rằng rất nhỏ, nhưng ta nghe được.

Ha hả, thỏa hiệp sao?

“Đương nhiên, ta thề...”

Chuyện về sau nói sau, lập tức ta chỉ nghĩ muốn nếm thử hương vị tiểu quỷ một chút. Cho nên ta hôn y, y không cam lòng, trong ánh mắt phẫn hận điểm huyệt y. Không thể không nói, tư vị rất là tuyệt vời. Trời biết ta sao lại đối một tiểu quỷ sinh ra dục vọng, ta khi nào thì có khuynh hướng luyến đồng?

Không thể không nói, tiểu quỷ này thật rất đẹp. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mái tóc rối... Xem ra về sau cuộc sống sẽ không tịch mịch a ta không phải là nhặt được bảo bối sao?

Tiểu quỷ tên là Sở Thu Linh, nhà ở một ngọn núi ngoài Tuyên thành. Mẫu thân tựa hồ là bị người ta bắt đi, sốt ruột chịu không được, bộ dáng sắp khóc đến nơi. Tiến lên an ủi, ngẫm lại bản thân cho tới bây giờ chưa từng đối tốt với ai như vậy. Khiến kẻ khác giật mình chính là, tiểu quỷ cư nhiên kết bạn cùng một con hổ trắng. Cảm thán một chút, thế giới to lớn, vô kì bất hữu [không thứ gì là không có] a!

Tiểu quỷ rất thú vị, điều này ta biết, lại không nghĩ rằng hắn không có lúc nào là không cho ta thấy kinh hỉ. Phương tiện để đi Thương Đô ta đã sớm nghĩ mua xe ngựa, đột nhiên hứng thú sở trí, muốn nhìn một chút tiểu quỷ nói thế nào. Không nghĩ tới thái độ tiểu quỷ phi thường kiên quyết, còn nói một đống rằng mua xe ngựa thật là tốt, đạo lý rõ ràng ngoài ý muốn. Ta nén cười nhìn y đùa giỡn, ha hả, Tiểu Linh Nhi của ta thật sự rất đáng yêu!

Ban đêm, ôm thân mình nhỏ bé của y, chóp mũi là mùi sữa như có như không trên người y, ta thế nhưng, thế nhưng... Chẳng lẽ ta thật sự luyến đồng? Cáp, nói giỡn đi? Chẳng lẽ là ta muốn tìm bất mãn? Đích xác, đã lâu không tìm nữ nhân, thật đúng là không phù hợp tác phong thải hoa công tử của ta.