Nửa khắc sau, ở Trung Càn Điện.
Màn đêm tối như mực, đại thị nữ Thu Cẩn hoảng hốt nhìn Điện chủ đang bước nhanh đến, trong vòng tay hắn là một thân hình quen thuộc.
“Điện chủ, đây là…!”
Không hề nói quá, Thu Cẩn mới đầu còn nghĩ Mặc Nhận bị Điện chủ ban chết rồi, không chừng ngài sắp lệnh cho nàng hủy thi diệt tích.
Nhưng Sở Ngôn không để ý đến nàng, trái lại tỏ ra lo lắng: “Đuổi hết người không phận sự ra, chuyện tối nay không được truyền ra ngoài, trái lệnh lập tức giết!”
“Đốt lò sưởi lên, lấy nước nóng và chăn bông đến đây.” Sở Ngôn nói nhanh, chân bước qua cửa điện, dừng lại một chút, ánh mắt phức tạp rơi xuống đôi môi khô nứt của người đang nằm trong lòng. Giây lát sau, hắn thấp giọng nói: “… Xem trong bếp còn thừa canh cháo không, hâm nóng bưng lên.”
Thu Cẩn hoàn toàn ngơ ngác, phản ứng đầu tiên là: Đã bao lâu rồi chủ thượng không sai sử một cách trật tự rõ ràng như vậy?
Lập tức, ánh mắt Cửu Trọng Điện chủ như lôi đình liếc qua: “Thu thị nữ, điếc à?”
Thu Cẩn bị dọa cho quỳ sụp xuống: “Nô tỳ thất thố, thỉnh Điện chủ phạt!”
Sở Ngôn thu hồi ánh mắt: “… Làm việc trước đi.”
Cửu Trọng Điện chủ cho người khác lui hết, chờ Thu Cẩn vén rèm lụa lên mới chậm rãi đặt người trong tay xuống giường của mình.
Hắn không chê nô bộc Thiên Điện bẩn thỉu, cúi người tự mình tháo giày lẫn tất. Lúc này nhìn thấy đôi chân bầm tím, da vì cóng mà nứt ra chảy máu, sắc mặt hắn lại tối đi một chút, kéo chăn đắp kín.
Thu Cẩn trong lòng thấp thỏm, nâng đèn đến gần. Mấy năm nay Sở Ngôn vui buồn thất thường, thậm chí có khi hành xử điên điên khùng khùng, nàng không rõ đêm nay náo loạn thế nào, cũng không dám tùy tiện mở miệng hỏi, chỉ liên tục nhìn trộm sắc mặt cùng hành động của chủ thượng.
“…” Tay Sở Ngôn lơ lửng ở không trung một chút, ánh mắt lại bình tĩnh, sau đó nhẹ nhàng vén tóc mái tóc trên gương mặt tiều tụy của người bệnh.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Mặc Nhận nhắm mắt nhíu mày, thỉnh thoảng run khẽ, cổ nhợt nhạt, lồ ng ngực hơi phập phồng duy trì hơi thở nóng bừng bừng.
Sở Ngôn im lặng nhìn y một lúc lâu. Người này suy yếu cực điểm, không còn sót lại chút dáng vẻ gì của thị vệ áo đen lạnh lùng cương nghị trong trí nhớ.
Hắn dùng đầu ngón tay vuốt v e trán Mặc Nhận, lầm bầm: “Đuổi ngươi đi không tới ba năm, sao lại biến thành cái dạng này? Mất hết mặt mũi của cô rồi.”
Cũng không biết có phải trong cơn mê man nghe được thanh âm đã thất lạc từ lâu, Mặc Nhận yếu ớt nghiêng về phía Sở Ngôn, nửa gương mặt vùi vào trong gối. Dưới ánh nến chập chờn, hàng mi y khẽ run, giống như giãy giụa muốn tỉnh lại nhưng không được.
Sở Ngôn như ban ân, vuốt đến gò má thị vệ, trầm giọng nói: “Không có cô liền thành chó nhà có tang sao…”
Thanh âm của hắn càng lúc càng thấp: “Ngươi đó, nếu thật sự biết sai rồi…”
Càng nói, ánh mắt hắn càng ảm đạm, môi mấp máy rất khẽ, mấy lời sau đó không nghe rõ nữa.
Điện chủ không cho người khác lưu lại, một mình Thu Cẩn lấy nước nóng cùng chăn bông, sau đó nhúng khăn vắt khô, lau mặt cho Mặc Nhận.
Làm xong những việc này, nàng do dự một chút, cảm thấy hôm nay Điện chủ thật sự đại phát từ bi cho Mặc đại ca, bèn thận trọng hỏi dò: “Chủ thượng, quần áo Mặc Nhận bẩn rồi, lại ngấm mồ hôi lạnh, e làm bẩn giường Điện chủ, có thể cho nô tỳ thay quần áo không?”
Sở Ngôn ngồi bên mép giường không nói gì, chỉ xuất thần mà dùng ngón tay cọ tới cọ lui trên gương mặt Mặc Nhận, Thu Cẩn gọi hai tiếng, hắn mới sực tỉnh lại.
Cũng không rõ hồn vía vị Điện chủ này bay đến tận đâu rồi, chỉ “Ừ” một tiếng, sau đó vươn tay đỡ cơ thể Mặc Nhận lên, ôm vào lòng, tay còn lại tháo dây buộc, giống như sắp đích thân thay quần áo cho y.
Thu Cẩn giật mình, vội muốn nói Điện chủ để nàng làm, Sở Ngôn ngược lại cau mày: “Không phải nói ngươi đến nhà bếp lấy canh cháo ấm à? Mau đi đi.”
Dứt lời nhìn xuống, sắc mặt hắn một lần nữa thay đổi.
Tấm áo đơn cởi xuống, thân thể Mặc Nhận lộ rõ dưới ánh đèn.
Vết bỏng, vết cóng, vết đâm cùng cắt xẻo không rõ do thứ gì gây ra, khắp cơ thể là vết máu bầm và vết thương mới, hiển nhiên là dấu vết bị kẻ khác ức hiếp.
Sở Ngôn không tin nổi mà nhìn cơ thể gầy gò chỉ còn da bọc xương.
“Đây là thế nào!?” Đến khi hoàn hồn, hắn buột miệng quát tháo.
Cách mấy bước, Thu Cẩn nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nàng vốn muốn lấy cớ thay quần áo để Điện chủ nhìn thấy Mặc thị vệ đã bị hành hạ thành bộ dạng gì. Tình huống hiện tại xem ra còn vượt kỳ vọng của nàng.
Nàng vờ như không hiểu, nhỏ giọng nói: “… Nô tỳ ngu dốt, không biết Điện chủ muốn hỏi chuyện gì…?”
Sở Ngôn ôm Mặc Nhận trong lòng, chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa.
“Thôi,” Hắn khàn giọng nói, “Ngươi… ngươi đi đi.”
Thu Cẩn hành lễ, quay người rời đi.
Tẩm điện trống trải tĩnh mịch, chỉ còn tiếng bệnh nhân hít thở yếu ớt.
Sở Ngôn cắn răng hồi lâu, lại cúi đầu, chăm chú nhìn những vết thương rải rác khắp người kia.
Hắn cứng nhắc thay quần áo cho Mặc Nhận, đầu óc hỗn loạn, không cách nào suy nghĩ bình thường được, chỉ cảm thấy chuyện này thật hoang đường. A Nhận của hắn từng mạnh khỏe vô cùng, dù thế nào cũng không thể trở nên như thế này, nhất định đã có chỗ nào sai rồi.
Nhưng lúc này không có người ngoài để trút giận, cũng không tìm được lời biện giải, suy cho cùng chính hắn là người hạ lệnh đày thị vệ vào Thiên Điện.
Sở Ngôn rốt cuộc không thể bộc phát cơn giận vô cớ này, chỉ có thể mắng người đang mê man một câu: “Phế vật! Khốn khiếp!”
Trên giường, Mặc Nhận đột nhiên khó chịu nhíu mày, ngón tay co giật níu lấy góc chăn, trong cổ họng phát ra một âm thanh yếu ớt.
Khóe mắt Sở Ngôn giật một cái.
Nghe người kia mơ hồ thì thầm: “Chủ…”
Nếu tỉnh táo thì không vấn đề gì, chỉ là hôn mê như thế, sự yếu ớt càng thêm lộ rõ. Nô bộc chồng chất vết thương, hít thở khó nhọc cứ như chỉ còn một hơi, thiều thào gọi hắn: “… Chủ thượng…”
Sắc mặt Sở Ngôn lạnh lùng, lại nhợt nhạt, từ trên cao nhìn xuống thị vệ từng thân cận bên mình, ngón tay nắm chặt thành quyền, khớp xương hiện lên rõ ràng dưới ánh đèn. Đáy mắt hắn một tầng hung ác hiểm độc, tựa như khúc dạo đầu trước khi ra tay giết người.
Nhưng lúc mở miệng, thanh âm lại nhượng bộ đến rõ ràng: “Tối nay cô không tính toán với ngươi.”
Một câu này đánh tan khí lực toàn thân. Sở Ngôn dùng tay chống đỡ thái dương nặng nề, nhìn chằm chằm Mặc Nhận hồi lâu, mệt mỏi thở dài.
Hắn nhắm mắt, thấp giọng lẩm bẩm: “Bỏ đi… Không so đo nữa… Sau này ngươi nghe lời một chút, cô sẽ không so đo.”
Đúng lúc này, mí mắt Mặc Nhận khẽ động hai cái, y chậm rãi mở mắt.
Vừa mở mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt y đương nhiên là Sở Ngôn bên giường.
Nếu là bình thường, nô bộc chịu đủ loại hành hạ này ước chừng sẽ hoảng sợ lăn xuống giường mà quỳ lên, nhưng hiện tại y thần trí mơ hồ, nhất thời chỉ ngạc nhiên nhìn Điện chủ một cái, phảng phất cảm thấy mình đang mơ.
Sở Ngôn không chịu nổi ánh mắt này của Mặc Nhận, cúi đầu xoay sang hướng khác, cứng rắn quăng xuống một câu: “Ngươi biết sai chưa?”
Hắn nói lời này rất tự nhiên, thầm nghĩ người này bị như vậy xem như cũng đã lãnh phạt, nếu thành thật nhận sai, cũng có thể cân nhắc tha thứ, cho y về lại nội điện.
—— Nếu Điện chủ không trúng độc, lúc này hắn tất nhiên sẽ cảm thấy kỳ quái. Sao hắn có thể nghĩ đến chuyện cho cái người suýt chút nữa đã gi ết chết người tình của mình trở về bên cạnh?
Hắn hẳn phải ngạc nhiên với những mâu thuẫn trong lòng, hẳn phải phát giác ra điểm kỳ quặc, sau đó nên ý thức được đâu là độc hương hư tình giả ý, đâu mới là chân tình lưu luyến mãi không buông.
Nhưng Sở Ngôn không ý thức được chuyện này, chỉ bày ra bộ mặt lạnh lùng, trong lòng vặn vẹo trông ngóng câu trả lời.
“…”
Ánh mắt Mặc Nhận không có tiêu cự, mí mắt mệt mỏi khép hờ, y khẽ mấp máy môi, lại không nói được câu nào… Tra tấn ngày này qua ngày nọ đã hủy hoại y.
Lúc này y đang sốt cao, trước mắt chỉ thấy trời đất quay cuồng, toàn thân một trận nóng lại một trận lạnh, ý thức mơ mơ màng màng. Dạ dày cũng không cảm thấy đói, chỉ quặn thắt từng cơn, đau đến mức y hận không thể cuộn mình.
Sở Ngôn tựa đầu trên giường đợi y nửa ngày, không nhịn được nữa bèn đưa tay vỗ vỗ lên mặt y. Điện chủ trầm giọng nói: “Cô đang hỏi ngươi đó. Ở Thiên Điện hơn hai năm, đã biết sợ chưa?”
Người này tính tình cứng nhắc đến không biết hối cải, trước sau đều như vậy, hắn là người biết rõ nhất. Cho nên khi hỏi lại, Sở Ngôn vô thức không hỏi y biết sai chưa, mà sửa thành biết sợ chưa.
Nhượng bộ đi, Sở Ngôn nghĩ.
Nhượng bộ một lần, chí ít cũng bắc cho hắn cái thang đi xuống.
Chỉ cần Mặc Nhận chịu lui một bước, nửa bước cũng được, hắn có thể thuận thế mà tha thứ hết những tội lỗi trước kia. Nếu như đây là mưu tính của Mặc Nhận, vậy hắn nhường y một lần đi, cho y thỏa nguyện. Sở Ngôn cắn răng, nín thở, mắt phượng nhìn y chằm chằm, vẫn chưa phát giác ra sự nóng vội của mình.
“…” Mặc Nhận chớp mắt một cái, ánh mắt đờ đẫn.
Y không tỉnh táo bao nhiêu, mờ mịt nhìn Sở Ngôn, nửa ngày mới vô thức gọi: “Chủ thượng…?”
Sở Ngôn như được đại xá, quả thực muốn đỡ trán mà nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Thôi cũng được, Mặc Nhận không cố chấp với hắn nữa, còn gọi hắn là chủ thượng, hắn có thể miễn cưỡng xem như y nhượng bộ rồi.
Nhưng lúc này, trên giường truyền đến giọng nói yếu ớt.
“… Thuộc hạ… không nhận sai…”
Sở Ngôn phất tay áo, chỉ nghe một tiếng “xoảng”, bình sứ đầu giường vỡ nát.
Điện chủ đỏ mắt, từ kẽ răng rít ra bốn chữ: “Không. Biết. Tốt. Xấu.”