Mặc Nhận

Chương 71: Ngoại truyện: Chốn xưa (04)




Lúc này Mặc Nhận không còn tâm trạng nào dỗ con nít nữa, y cấp tốc rửa ráy sạch sẽ, trước khi đẩy cửa bước ra vẫn không quên nghiêm túc dặn dò Tiểu Ngũ, nói trước khi y và Điện chủ rời đi không được bước ra ngoài —— Có trời mới biết chủ thượng có nổi khùng lên mà làm thịt đứa nhỏ này không.

Y chậm chạp bước ra, thấy Sở Ngôn một mình đứng bên cạnh cửa, xuất thần mà nhìn về phía này. Lúc Mặc Nhận vừa ra, bọn họ nhìn nhau một cái rồi vội dời mắt.

Điện chủ mím chặt môi, trên gương mặt anh tuấn không có biểu cảm gì quá mãnh liệt, chỉ có vành mắt hơi đỏ lên.

Mặc thị vệ trong lòng như bị đâm một nhát, cảm giác tội lỗi ập đến, hối hận không thôi. Y chột dạ không dám nhìn thẳng Sở Ngôn, cúi đầu nhận tội, “Chủ thượng bớt giận… Đều tại A Nhận hồ ngôn loạn ngữ khiến chủ thượng không vui. Người tha thứ cho A Nhận lần này, đừng treo ở trong lòng.”

Sở Ngôn không nói gì, vươn tay áp vào sườn mặt Mặc Nhận. Ban đầu là thăm dò, thấy Mặc Nhận không trốn tránh liền giũ áo choàng trong tay phủ lên cho y. Đến khi Mặc Nhận thuận theo mà khoác vào đàng hoàng rồi, hắn mới dám ôm chặt người kia vào lòng, nghẹn giọng nói: “A Nhận, A Nhận… Là cô không tốt, đừng giận, hết thảy đều vì cô không tốt…”

Mặc Nhận vội vàng ôm lấy hắn: “Chủ thượng đối xử với A Nhận rất tốt, chủ thượng luôn quan tâm đ ến thuộc hạ, A Nhận biết rõ…”

Sở Ngôn nhắm mắt, hít sâu một hơi: “Đúng vậy, lúc nào cũng thương ngươi, muốn đời này phải bồi thường cho ngươi, nhưng…”

Giọng hắn khàn khàn: “Những chuyện đời trước cô còn không biết gì, còn nói cái gì mà bồi thường…!”

Mặc Nhận lắc đầu: “Chuyện năm xưa thuộc hạ đều đã buông bỏ rồi, chẳng qua lấy mấy chuyện cũ chọc ghẹo con nít mà thôi, chủ thượng đừng nhớ mãi không quên.”

Sở Ngôn trong lòng khó chịu đến không nói nên lời. Hắn đương nhiên biết Mặc Nhận không so đo, nhưng chẳng lẽ Mặc Nhận không so đo là chính mình có thể quên đi sao?

Nếu quên đi, đời trước của bọn họ chẳng lẽ xóa bỏ, xem như không tồn tại?

Hắn làm sai, hắn phải tự nhớ kỹ trong lòng, hắn muốn nhớ hết thảy. Nhưng đời trước hắn đày Mặc Nhận đến Thiên Điện ba năm, những chuyện đã bỏ lỡ không cách nào biết được.

A Nhận không muốn hắn áy náy tất nhiên sẽ không chịu kể với hắn, hôm nay náo loạn một trận như vậy, sau này e rằng y cũng sẽ không nói với ai nữa…

“Chủ thượng.”

Thấy Sở Ngôn trầm mặc, Mặc Nhận không khỏi chủ động mở miệng. Y rũ mắt mím môi, phá lệ mà nhỏ giọng mè nheo: “Người… Người đau lòng A Nhận rồi đúng không? Nếu chủ thượng hết giận rồi, có thể cho thuộc hạ về Trung Càn Điện không?”

Nhớ đến sáng sớm nay đơn phương ầm ĩ, Sở Ngôn càng tự trách hơn, run giọng nói: “Cô tự cho mình là đúng, tính tình tệ hại, toàn vô cớ nổi giận với ngươi…”

Mặc Nhận bất đắc dĩ: “Đó đều là lời nói trong lúc tức giận mà thôi, A Nhận theo chủ thượng nhiều năm như vậy đương nhiên nghe hiểu, sẽ không xem là thật.”

Mặc thị vệ tự cho mình đã nhẹ nhàng trấn an rồi, lại chẳng ngờ Sở Ngôn hốt hoảng nhìn y, mặt cắt không còn giọt máu, giống như mới vừa nghe lời gì lạnh lẽo thấu tim.

Mặc Nhận không hiểu gì, chẳng lẽ lại nói bậy nữa rồi?

Còn chưa kịp hỏi, y lại bị Sở Ngôn ấn vào lồ ng ngực. Sở Ngôn đặt lên mặt y những nụ hôn vụn vặt không theo quy tắc gì, vẻ mặt bi ai, lặp đi lặp lại: “Ừ, đừng xem là thật… Ngàn vạn lần đừng xem là thật…”

Mặc Nhận không rõ Sở Ngôn xúc động chuyện gì, nhưng theo bản năng ước chừng là liên quan đến chuyện đời trước. Y không đành lòng hỏi rõ nên không nói gì, chỉ thả lỏng người, yên tĩnh dụi vào ngực Sở Ngôn, để chủ thượng phát ti3t cảm xúc.

Sắc trời đã tối, gió thổi qua, nơi nào cũng lạnh. Sở Ngôn rốt cuộc cũng sắp xếp lại nỗi lòng tràn lan của mình, buông người trong lòng ra, thuận tay khép chặt cổ áo y, hắng giọng một cái mới hỏi: “Vừa rồi ngươi với tiểu nô kia…”

Mặc Nhận giật mình, vội nói: “Đều là A Nhận làm bừa, không phải đứa nhỏ kia đòi ta giúp. Chủ thượng tha cho nó, sẽ không có lần sau.”

Sở Ngôn thở dài, kéo tay Mặc Nhận qua ủ trong tay mình rồi mới nói: “Nghĩ cái gì vậy? Cô đang muốn nói… Thiên Điện này cô định dỡ bỏ, vài ngày nữa phải phân phát nô bộc đến nơi khác. Ngươi thích thằng bé đó thì mang theo sai sử đi. Ngươi đúng là không khiến cho người ta bớt lo, xem như có thêm người thay cô canh chừng ngươi.”

Nghe xong lời này, Mặc Nhận không nhịn được mà kinh ngạc nhìn Sở Ngôn, không thể tin được chủ thượng nhà mình vốn có h@m muốn chiếm hữu từ xương tủy, vậy mà lại chủ động thu lưu cận hầu cho y.

Nhất thời vừa cảm động vừa đau lòng, y đè hết cảm xúc xuống, lắc đầu cười nói: “… Chủ thượng lại đùa rồi, A Nhận là thị vệ bên người chủ thượng, là người hầu hạ chủ thượng, sao có thể để người khác bên cạnh?”

Sở Ngôn nhíu mày: “Nói nhảm, ngươi là người thương của cô, là nửa chủ nhân của Cửu Trọng Điện, còn tự cho mình là thị vệ à?”

Dứt lời, y cao giọng gọi với vào bên trong: “Nhóc con, ra đây.”

Cửa kẽo kẹt đẩy ra, Tiểu Ngũ bám khung cửa run bần bật bước ra, sắc mặt hết xanh lại trắng, được vài bước đã quỳ sụp xuống đất: “Nô tài tham kiến Điện chủ, nô tài mạo phạm đại nhân, đáng chết vạn lần…”

Sở Ngôn xua tay: “Đứng lên đi, tối nay thu dọn sạch sẽ, ngày mai đến Trung Càn Điện hầu hạ ‘đại nhân’ của ngươi.”

Thiếu niên trợn trừng mắt, như rơi vào cõi mộng, đầu óc ong ong không nói được lời nào. Đến khi Mặc Nhận nhắc nhở một câu “Còn không tạ ơn”, Tiểu Ngũ mới mừng rớt nước mắt mà liên tục dập đầu.

Để Tiểu Ngũ lại, hai người trở về. Trên đường, Mặc Nhận không nhịn được nói: “Chủ thượng, A Nhận thật sự thích hầu hạ chủ thượng, không cảm thấy ấm ức. Huống chi… huống chi đã thành thân rồi, cũng nên để A Nhận hầu hạ phu quân.”

“Được được được, A Nhận hầu hạ cô.” Sở Ngôn cười nhẹ một tiếng, ôm y bước qua cửa lớn Trung Càn Điện, bỗng nhiên nghiêng đầu ghé vào tai Mặc Nhận, “Nhưng mà ngẫm lại, đêm động phòng đó rốt cuộc là ngươi hầu hạ cô hay cô hầu hạ ngươi?”

Mặc Nhận ngẩn ra một chút, đến lúc phản ứng lại được thì trợn tròn mắt, mặt nóng bừng lên, nói năng lộn xộn: “Thuộc, thuộc hạ… Thuộc hạ…!”

Đêm động phòng hoa chúc kia đúng là một trải nghiệm không thể nào quên. Mặc thị vệ đáng thương hai đời thanh tâm quả dục, đã bao giờ làm mấy chuyện giường chiếu đâu. Dù trước đó đã nhồi nhét một đống “kiến thức” rồi, nhưng đến khi lâm trận mới biết lý luận suông hoàn toàn vô dụng. Suốt một đêm đó toàn là Điện chủ chỉ dạy y, còn y thì được Điện chủ hầu hạ đến thần hồn điên đảo, về sau càng thêm ý loạn tình m3…

“Chủ, chủ thượng!” Mặc Nhận không lường trước được Sở Ngôn lôi chuyện này ra nói, chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, trong lòng cũng nóng lên, vội xoay đầu sang hướng khác, cố gắng trấn định nói: “Thuộc hạ sẽ học, thuộc hạ… lần sau sẽ làm tốt hơn…”

Sở Ngôn nhìn y như vậy không nhịn được phá ra cười.

Mặc Nhận không còn chỗ trốn, cúi mặt bước nhanh về phía trước. Sở Ngôn vội đuổi theo kéo y, nửa thật nửa giả nhận sai, lại xin khoan dung lung tung, hiển nhiên Mặc Nhận mềm lòng, rốt cuộc vẫn ngoan ngoãn để Sở Ngôn nắm tay dắt vào trong điện.

Lần này đúng là một trò cười chẳng đâu vào đâu, trăng sao lên cao, màn che buông xuống.