Mặc Nhận – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Chương 60: Đứa trẻ
Đã là cuối hè, khí hậu chuyển dần sang mùa thu.
Cửu Trọng Điện truyền thư đổi người đến Minh Chủ Phủ, Minh Chủ Phủ quả nhiên đưa phong thư đó đến Vu Hàm Giáo trao cho Yến Lạc. Trong thư, Sở Ngôn đã định sẵn ngày giờ, yêu cầu Yến Lạc đến chỗ hẹn.
Địa điểm cách Trường Thanh Thành hơn trăm dặm, là một vách núi tiếp giáp khu vực Nam Cương. Vách núi hai bên tạo thành một thung lũng, ngăn cách hai phương bắc – nam, chỉ có cao thủ nội công thâm hậu mới có thể giao tiếp với nhau, quả thật thích hợp cho địch thủ giang hồ giằng co.
Yến Lạc đọc xong thư, cười nhạo một tiếng, đưa vào ngọn đèn đốt trụi, nói với Tề Thiên bên cạnh: "Chuẩn bị ngựa cho ta."
Trên đường đi đến nơi Cửu Trọng Điện giao hẹn, Yến Lạc đột nhiên nhớ đến chuyện của bảy năm về trước.
Có bao nhiêu thứ có thể thay đổi chỉ trong bảy năm?
Bảy năm trước, gã vẫn là một thiếu niên khinh cuồng. Thiên phú, tông môn, tướng mạo không thiếu thứ gì, gã kiêu căng ngạo mạn, tự cho mình là thiên tài đệ nhất giang hồ, cũng đã làm ra rất nhiều chuyện ác liệt.
Cho đến mùa xuân năm đó, gã âm thầm dẫn người tấn công chuyến hàng bí mật của Cửu Trọng Điện, đánh cướp thần binh danh kiếm.
Giang hồ là nơi cá lớn nuốt cá bé, bảo vật hiển nhiên nên thuộc về kẻ mạnh —— Mấy chuyện này Yến Lạc đã làm qua vô số lần, luôn thuận buồm xuôi gió. Gã người đông thế mạnh, không tốn bao nhiêu công sức, bên phía đối thủ chỉ có một thiếu niên dùng thanh kiếm đem tuyền là liều mạng giằng co, khiến gã nóng máu mà đâm xuyên ngực y một kiếm.
Gã thắng lợi trở về, thay thanh kiếm mới, nhưng chẳng dương dương tự đắc được bao lâu. Chỉ trong mấy ngày mọi chuyện đã hỏng bét. Một thiếu niên xấp xỉ tuổi gã, dáng vẻ tôn quý anh tuấn, một thân trường bào lộng lẫy, vung kiếm đánh thẳng lên tông môn của gã.
Một loạt đệ tử tiến lên ngăn cản, hắn không giết ai, cũng không làm ai trọng thương, chỉ là nhất loạt đánh gãy bội kiếm của bọn họ, sau đó nói: "Ta tìm Yến Lạc, gọi gã ra đây chịu chết!"
Gã tất nhiên nghênh chiến, sau đó thua thảm, đầu bị thiếu niên kia dẫm dưới chân, bội kiếm mới tinh bị chấn gãy làm ba đoạn.
Thiếu niên kia họ Sở, tên một chữ Ngôn, là Tứ công tử của Thiên Lam Sơn Cửu Trọng Điện.
Chưởng môn bị kinh động, nhìn gã chật vật lăn lộn dưới nền đất, lời nói ra lạnh lẽo thấu xương. Ông nói gã giết người cướp của, tâm thuật bất chính, không xứng làm đệ tử bổn môn.
Sau đó đập một chưởng vào bụng gã, một trận đau đớn bất tận ập đến —— Đan điền của gã hoàn toàn bị phá hủy. Con cưng của trời và phế nhân ở đời, chỉ cách nhau có một chưởng như thế.
Gã dại ra, trống rỗng, như sét đánh giữa trời quang.
Cửu Trọng Điện công tử tuấn mỹ kia đã tiêu sái rời đi từ lâu. Những sư huynh sư đệ từng tươi cười nịnh nọt gã, không một ai đứng ra cầu tình. Gã lê tấm thân trọng thương, trong miệng đầy máu, thất tha thất thiểu rời khỏi tông môn. Mỗi bước mỗi loạng choạng, mỗi bước cơ hồ nôn ra máu, cứ vậy mà đi.
Từ đó lưu lạc giang hồ, nếm qua bao nhiêu tình người ấm lạnh, ngậm đắng nuốt cay. Vạn vật biến chuyển, chỉ có thù hận là càng lúc càng khắc cốt ghi tâm.
Sau đó, có một lần ngoài ý muốn, gã rơi vào tay dị tộc Nam Cương, bị đưa ra khỏi Trung Nguyên, vào Vu Hàm Giáo làm người thử độc.
Khi đó, trong hang trùng độc của Vu Hàm Giáo, gã gặp Bạch Hoa.
Trong hang trùng âm u đáng sợ, độc vật bò khắp nơi. Yến Lạc không có nội lực, may mà chiêu thức vẫn còn, gã bẻ nhánh cây miễn cưỡng xua đuổi rắn rết, mò mẫn trong bích động ẩm ướt đầy rêu phong, muốn tìm đường ra. Bỗng nhiên lối đi về phía trước rộng rãi thông suốt, cuối hang động lúc nhúc độc trùng có một đứa nhỏ ngồi đó, xiêm y trắng như tuyết. Đứa nhỏ nâng cằm, ánh mặt trời rọi xuống qua khe hở của hang động, phủ khắp người nó, hệt như một bức bích họa của dị tộc trong truyền thuyết.
Tầm nhìn của Yến Lạc lung lay một chút, thấy trên đỉnh đầu đứa trẻ ấy có một con rắn độc nhe răng trường tới, ý đồ vồ lấy.
Gã theo bản năng ném nhánh cây ra.
Đến tận bây giờ nghĩ lại, Yến Lạc vẫn không cảm thấy hành động đó xuất phát từ thứ thiện tâm nực cười gì của gã. Có trách, thì trách đứa trẻ đó quá xinh đẹp. Giống như ngay trước mặt có một khối mỹ ngọc tuyệt hảo sắp rơi xuống đất, người bình thường không phải đều sẽ vô thức vươn tay đón lấy sao?
—— Vút!
Nhánh cây đâm vào vị trí bảy tấc, con rắn mềm oặt rơi xuống nền đất trong hang.
Đứa nhỏ xiêm y trắng tuyết kia xoay người về phía phát ra tiếng động, môi hồng răng trắng, mặt thanh mày tú, giữa mày như có vầng sáng, đẹp đến không giống một con người.
Đột nhiên, một con rết từ cổ áo nó chui ra, trăm chân bò dọc đường cổ mềm mại hướng lên trên.
Yến Lạc trong lòng thất kinh, đứa trẻ này là người Vu Hàm Giáo. Gã thầm bực mình: Vừa rồi mình ra tay, đúng là làm chuyện thừa thãi.
Đứa trẻ áo trắng không để bụng, chỉ nhìn thoáng qua con rắn độc bị đóng đinh một phát, có chút kinh ngạc.
Sau đó, đôi mắt trong trẻo cong lên, cười nói với Yến Lạc: "Này, ca ca lạ mặt, ngươi từ đâu đến?"
Lúc đó Bạch Hoa chưa phải là Bạch Hoa. Hắn họ Chung, là độc đinh của Vu Hàm Giáo chủ, là giáo chủ tương lai.
......
Trên vách núi, gió mạnh thổi qua, mang theo mùi máu.
Khi Yến Lạc phi ngựa đến, Sở Ngôn đã chờ sẵn ở đó.
Ngạc nhiên là Sở Ngôn cũng chỉ đứng đó một mình, trường bào đen thiêu hoa văn mây vàng tung bay trong gió, Điện chủ trẻ tuổi mang theo vẻ mặt vô cảm.
Ở vách núi phía bắc nơi Sở Ngôn đang đứng có dựng một cột cờ.
Trên đó trói một người.
Y phục trắng tuyết của Bạch Hoa đã rách mướp, cả người toàn máu, không còn nhìn ra dáng vẻ ban đầu. Hắn rũ đầu, tóc đen bay loạn trong gió, không rõ là mê hay là tỉnh.
Mấy ngày trước, trong Hình đường tối tăm, đại hình mà Cửu Trọng Điện dành cho kẻ phản chủ đã nghiền qua thân xác đó hết lần này đến lần khác. Khổ hình xé nát da thịt mềm mại, chấn gãy xương cốt mảnh mai, khiến mỹ nhân đã quen sống trong nhung lụa này phải thảm thiết khóc lóc, điên cuồng giãy giụa, đau đến ngất đi, rồi lại đau đến phải tỉnh lại.
Hiện tại hắn bị treo lên cao, như một cái chuông gió nứt vỡ rách nát, không thể phát ra âm thanh. Thân hình nhẹ nhàng đung đưa, máu tươi tí tách nhỏ xuống.
Trên mặt Yến Lạc không nhìn rõ biểu tình, thảm trạng của Bạch Hoa cũng không thể khiến gã chau mày một cái, chỉ cười nhạo: "Sở Điện chủ đại danh đỉnh đỉnh, hóa ra lại là kẻ máu lạnh tàn nhẫn đến vậy."
Sở Ngôn khoanh tay đứng đó, nhàn nhạt nói: "Không lạnh bằng ý chí của Yến Giáo chủ."
Yến Lạc hừ một tiếng, âm trầm cười: "Điện chủ quá lời rồi, nhưng... hôm nay gọi Yến Lạc đến đây là để cho ta xem cái cột cờ hình người này sao?"
Sở Ngôn trầm giọng: "Ba ngày khổ hình, hắn cái gì cũng không nói, lúc đau đến cùng cực, chỉ khóc lóc gọi chủ nhân."
Yến Lạc nhướng mày: "Thì?"
Phía sau sườn núi phía Bắc là một cánh rừng, tại đây có một cỗ xe ngựa của Cửu Trọng Điện dừng chờ.
Mặc Nhận bọc cả người trong áo lông cừu ngồi trong thùng xe, im lặng rũ mắt. Mọi chuyện tiến triển hệt như Lâm Quân nói, cơ thể y sa sút rất nhanh.
Thu Cẩn ngồi cùng y, nghe âm thanh bên kia, không nhịn được thóa mạ: "Trời ơi, ta đã biết Yến Lạc không tốt đẹp gì, nhưng không nghĩ gã có thể cặn bã đến mức này!?"
Mặc Nhận không nói gì. Y đã dự đoán được kết quả này. Suy cho cùng, kiếp trước Bạch Hoa có thể ẩn nhẫn ở Cửu Trọng Điện tận mười năm. Yến Lạc đã bỏ mặc hắn ở Cửu Trọng Điện mười năm, thậm chí có một lần, kiếm của y còn chém hết nửa cái mạng của Bạch Hoa.
Lần này, ước chừng cũng vậy...
"Yến Lạc, cô lười nói nhảm với ngươi."
Trước vách núi, sau một hồi im lặng, Sở Ngôn là người lên tiếng: "Một mạng đổi một mạng, giao ra giải dược cho thị vệ của cô, Bạch Hoa trả lại cho ngươi. Từ nay về sau, chỉ cần Vu Hàm Giáo không chọc vào Trung Nguyên, những thù oán trước kia, Cửu Trọng Điện có thể bỏ qua."
Yến Lạc ngạc nhiên, bật cười: "Sở Ngôn, ngươi vì một thị vệ hèn mọn mà có thể nhịn được tới mức này? Bỏ giang sơn chọn mỹ nhân, Cửu Trọng Điện chủ đúng là một kẻ si tình."
"Nhưng mà..." Gã ngẩng đầu, nhìn lên Bạch Hoa đang bị treo trên cao, bị dây thừng đẫm máu trói chặt, khóe môi lạnh lùng cong lên, "Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, phế vật như vậy ta lấy lại làm gì?"
Hôm nay trời trong nắng cao, ánh sáng chói chang cơ hồ lóa mắt, khiến đôi mắt nhức nhối.
Yến Lạc nheo mắt, thầm nghĩ: Ta lấy lại làm gì?
Trong ánh mặt trời vàng rực này, gã dường như nhìn thấy Chung Hoa nhỏ tuổi duyên dáng cười, duỗi tay ôm lấy gã, gọi: "Yến ca ca!"
Sau này Yến Lạc mới biết, vì phải tu tập bí pháp của giáo phái, Chung Hoa từ nhỏ đã bị nhốt trong hang trùng độc, lớn lên cùng ngũ độc và trăm loại thảo mộc. Một đứa trẻ như hoa như ngọc, cực kỳ thông minh, cực kỳ âm độc; nhưng nếu so với một con quái vật độc ác thâm hiểm, nó tựa hồ quá mức ngây thơ. Trong đôi mắt đẹp đẽ kia là nỗi tịch mịch vô biên.
Đứa trẻ đó không hiểu thiện ác hay chính tà, chỉ biết nghe lời. Chỉ có nghe lời, nó mới được Giáo chủ và phu nhân quan tâm một chút, được mấy ông chú bác cổ quái ở cái nơi hẻo lánh dị hợm này để ý một chút. Suy cho cùng, mặt người vẫn dễ nhìn hơn là sâu bọ, tiếng người vẫn dễ nghe hơn tiếng côn trùng.
Đột nhiên một ngày, trong hang trùng trống trải tịch mịch này xuất hiện một ca ca anh tuấn lại dịu dàng. Ca ca cười với nó, ôm nó vào lòng, gọi nó là Hoa Nhi; ca ca thơm sau cổ nó, kể cho nó nghe mấy câu chuyện cũ ở Trung Nguyên. Ca ca đau lòng khi nhìn nó tu luyện bí pháp, thóa mạ Vu Hàm Giáo độc ác, hứa với nó về một "mai sau" tốt đẹp.
"Mai sau ta khôi phục võ công rồi, nhất định sẽ dẫn ngươi đi, hai chúng ta cùng cưỡi một con ngựa, trốn xa khỏi đây, giang hồ rộng lớn như vậy, không ai có thể tìm ra chúng ta."
"Khi không còn ai truy đuổi, chúng ta có thể đến Trung Nguyên, đến vùng sông nước Giang Nam. Ta từng đến đó, tết Thượng Nguyên giăng đèn rất đẹp. Một đời dài lâu đến thế, chúng ta có thể cùng ngắm rất nhiều lễ hoa đăng."
Giang hồ rộng lớn như vậy. Một đời dài lâu đến thế.
Yến ca ca của nó dịu dàng, chu đáo, là người duy nhất trên đời kiên nhẫn chơi cùng nó, dụng tâm yêu chiều nó. Chung Hoa cứ như vậy mà luân hãm trong vọng tưởng chính mình. Trong thâm tâm, nó biết Yến Lạc đối tốt với mình là có ý đồ, nhưng dù vậy, nó nguyện ý cho gã sai khiến.
Kiên nhẫn, dụng tâm... cho dù không chân thành thì chừng đó cũng đã quá đủ với một đứa trẻ lớn lên trong cô độc rồi.
Hai năm sớm chiều bên nhau, Yến Lạc đạt được ước nguyện. Gã lợi dụng thân phận Chung Hoa mà lừa được thánh dược của Vu Hàm Giáo, khôi phục lại tu vi bị phế.
Từ đầu đã là lợi dụng, đạt được mục đích rồi, Yến Lạc dễ dàng quay lưng với mấy lời ba hoa chích chòe trước đó. "Yến ca ca cả đời ở cạnh Hoa Nhi", "Mãi mãi yêu thương ngươi" này nọ đều bị gã vứt ra sau đầu, gã muốn về Trung Nguyên, đi báo thù Cửu Trọng Điện và Húc Dương Kiếm phái.
Nhưng trong cái đêm giông tố bão bùng, trước khi gã kịp rời đi, Vu Hàm Giáo thiếu chủ Chung Hoa giết cha.
Đêm đó mưa tầm tã, ánh chớp chiếu sáng gương mặt đẹp đẽ mà ngoan độc của thiếu niên. Hắn ngồi trên ghế cao, gương mặt trắng bệch, phụ thân hắn hai mắt lồi ra, chết không nhắm mắt.
Một ly rượu độc, một con dao găm đã kết liễu cuộc đời của Giáo chủ tiền nhiệm Chung Thông.
Chung Hoa còn chưa xong, hắn lại cầm dao đâm vào ngực mẫu thân, hai tay toàn là máu.
Cuối cùng, Chung Hoa cẩn thận và thong thả cắt đầu cha mẹ... Những kẻ vì cái gọi là "đại nghiệp" của Vu Hàm Giáo mà nhẫn tâm vứt hắn vào hang trùng độc, mặc hắn vô số ngày đêm chịu đựng độc trùng cắn xé trong nỗi cô độc bất tận, chính là cha mẹ hắn.
Đó như một kiểu báo thù, chứa đựng sự giận dữ của một đứa trẻ, chứa đựng sự đơn thuần và tàn nhẫn của một đứa trẻ.
Chung Hoa đặt đầu của cha mẹ hắn trước mặt Yến Lạc, tươi cười như hoa.
"Đừng đi, Yến ca ca."
Bạch Hoa có chút cô đơn mà rũ mi, giữa mày hắn dính máu, cánh môi hồng mấp máy: "Ta biết... Ngươi từ đầu là cố ý tiếp cận ta. Yến ca ca, ngươi đối xử tốt với Hoa Nhi cũng không phải vì thật sự đau lòng cho ta, mà chỉ là muốn lợi dụng ta thôi, đúng không?"
Trong tiếng mưa giông, Yến Lạc biến sắc.
Mồ hôi lạnh chạy dọc theo thái dương của gã, trong tay áo, những ngón tay đã chấp lại thành chưởng, vận sức chờ phát động, chuẩn bị tử chiến với Chung Hoa. Đan điền của gã chỉ mới vừa hồi phục, khả năng cao là không địch nổi Chung Hoa. Thời khắc đó, gã đã thật sự nghĩ rằng vận số của mình sắp hết.
Nhưng gã sai rồi. Gã đã xem nhẹ bệnh trạng của Chung Hoa, đặc biệt là chứng hoang tưởng cùng sự chấp nhất đối với gã.
Không hề báo trước, thiếu chủ cao quý của Vu Hàm Giáo quỳ mọp xuống chân gã, ngẩng đầu, nước mắt trào ra: "—— Một khi đã như vậy, tại sao ngươi phải đi? Hoa Nhi vẫn còn rất nhiều thứ cho ngươi lợi dụng mà! Ta có thể trị thương cho ngươi, cho ngươi nội lực, giúp ngươi báo thù, ngươi ở lại đây tiếp tục lợi dụng Hoa Nhi, được không?"
Yến Lạc sợ hãi, cơ hồ không thể tin được vào tai mình.
Chung Hoa nghẹn ngào, ánh mắt tràn đầy trông mong: "Chung Thông đã chết, vị trí Vu Hàm Giáo chủ để trống. Sau này ngươi làm Vu Hàm Giáo chủ, Hoa Nhi làm nô của ngươi..."
"Chủ nhân, về sau Hoa Nhi sẽ gọi ngài là chủ nhân. Ta cho ngài mọi thứ, toàn bộ Nam Cương đều cho ngài..."
Hắn chợt dừng lại, tay phải nắm chặt ngực áo trái, như thể làm vậy là có thể kìm nén được trái tim bỏng rát của mình, trên mặt vẫn là nụ cười ngọt ngào mà vô vọng: "Ngài ở lại đây, tiếp tục lừa gạt ta, nói rằng ngài sẽ vĩnh viễn đau lòng ta, một đời một kiếp ở bên ta."
Khoảnh khắc đó, Yến Lạc hốt hoảng nhận ra, nội tâm Bạch Hoa vĩnh viễn chỉ là một đứa trẻ.
Đứa trẻ đó lặng lẽ ngồi trong huy3t động u ám lạnh lẽo, nhìn lên ánh mặt trời, chịu đựng độc trùng hành hạ, ngoan ngoãn nghe lời, hòng được bố thí một chút ấm áp.
"Nói đi."
"Chủ nhân, ngài nói đi."
"Sẽ vĩnh viễn đau lòng ta, một đời một kiếp ở bên ta."
Giang hồ rộng lớn như vậy.
Một đời... dài lâu đến thế.
Máu tươi từ dây thừng lăn dài, rơi xuống nền đất.
Trong một nháy mắt đó, cả một đời như thiêu thân lao đầu vào lửa của Bạch Hoa dường như đã theo gió thổi mây bay, bị nghiền qua khắp cõi giang hồ rộng lớn.