Mặc Nhận

Chương 42: Đời này tỉnh




Mặc Nhận – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Chương 42: Đời này tỉnh

Mặc Nhận khẽ lắc đầu, siết chặt vòng tay ôm Sở Ngôn, thấp giọng: "Gió đêm lạnh, chủ thượng cùng A Nhận vào Thủy Kính Lâu rồi nói."

Sở Ngôn lúc này bối rối cực điểm, thị vệ nói thế nào thì làm thế ấy. Mặc Nhận đỡ chủ thượng, trong bóng đêm lặng lẽ tung người lên mái hiên Thủy Kính Lâu, xoay người vào bên trong bằng lối cửa sổ.

Trong phòng, Ảnh Điện đã chờ sẵn, lúc này thấy Sở Ngôn một thân đầy máu được Mặc Nhận đỡ vào, không khỏi cả kinh: "Điện chủ!"

Đến lúc này, đầu óc có đang loạn đến đâu cũng nên ý thức được có gì đó không đúng. Sở Ngôn nâng tay ra hiệu mình không sao, hỏi: "... Rốt cuộc là thế nào?"

Mặc Nhận chậm rãi đỡ Sở Ngôn ngồi xuống mép giường, lại đứng dậy lấy khăn cùng chậu nước, quay lại mới đáp: "Chủ thượng trúng độc."

Sau đó thị vệ quay đầu nói với Ảnh Điện: "Tứ hộ pháp, để ta nói chuyện với chủ thượng."

Ảnh Điện hiểu ý, hành lễ cáo lui, để lại không gian riêng cho hai người bọn họ.

Mặc Nhận ngồi ở đầu giường, dưới ánh đèn, y tẩm ướt khăn rồi vắt ráo, cẩn thận lau đi vết máu trên mặt Sở Ngôn, nhẹ giọng hỏi: "Chủ thượng, trong người còn khó chịu không?"

Bị cảm giác mát lạnh k1ch thích, lúc này Sở Ngôn mới phản ứng lại hai chữ "trúng độc" kia.

"... Cô không sao, ban nãy ngươi nói trúng độc? Độc của Bạch Hoa?"

Hắn im lặng nhìn Mặc Nhận gần trong gang tấc, ý niệm đầu tiên hiện lên không phải lo lắng mình trúng độc gì, mà là...

"Vừa rồi cô đối xử với ngươi như vậy... chẳng lẽ là vì thứ đó?"

Mặc Nhận gật đầu, nhúng chiếc khăn đã thấm máu vào chậu nước: "Vâng, hết thảy đều không phải chủ ý của người, chủ thượng đừng để chuyện đó trong lòng."

Nội tâm Sở Ngôn nổi lên một trận sóng to gió lớn, ngay sau đó, hắn đột nhiên cảm thấy mừng thầm:

Từ từ, nếu vừa rồi hắn nhất thời mất khống chế cảm xúc là vì độc tố gì đó, A Nhận cũng đã biết từ trước...

Vậy là A Nhận cũng không quá thương tâm, cũng không oán trách hắn?

Đúng rồi, nhất định là như thế. Hơn nữa vừa rồi A Nhận còn đau lòng vì hắn, còn chủ động ôm hắn, còn ở gần đến mức có thể hôn một cái...

Hơ... Này, này chẳng phải là ánh sáng cuối đường hầm sao! Quanh co khúc khuỷu! Khởi tử hồi sinh!

Mặc Nhận hơi nghi hoặc mà nghiêng đầu: "Chủ thượng?"

... Y không rõ có phải là ảo giác hay không, không hiểu sao y có cảm thấy chủ thượng nghe nói mình trúng độc xong, trong nháy mắt lại có vẻ... rất vui mừng???

Sở Ngôn hoàn hồn, ho khan mấy tiếng để che đậy: "Khụ khụ khụ... Không có gì, cô không sao, ngươi nói tiếp đi."

Mặc Nhận bổ sung: "Không phải chỉ mới vừa rồi... mà là vẫn luôn như vậy."

Y nhìn lướt qua cửa sổ, xác định không có người, lúc này mới lấy ra một phong thư đóng dấu cấm chương, đưa đến tay Sở Ngôn.

"Đây là mật tin Thu Cẩn đưa đến, tối nay thuộc hạ phát hiện ra manh mối, dưới tình thế cấp bách đã tự tiện mở tin, xin chủ thượng trách phạt."

Mật tin! Sở Ngôn trong lòng cả kinh, chuyện quan trọng như vậy hắn lại hoàn toàn quên mất, rõ ràng trước khi đối phó với Bạch Hoa vấn còn nhớ đến nó...

"Thỉnh chủ thượng xem qua," Mặc Nhận đặt mật tin tên bàn cạnh mép giường, lại đẩy thêm một xấp giấy đến cạnh bên: "Còn có cái này. Đêm nay thuộc đến Thủy Kinh Lâu tìm Tứ hộ pháp vốn không phải để tự phạt, mà là ủy thác nàng tra xét vài thứ... May mà Thủy Kính Lâu danh xứng với thực, chủ thượng, người đọc đi."

Dưới ánh nến mờ nhạt, độ tương phản càng làm nổi bật đường nét gương mặt thanh tú của thị vệ, lộ ra sắc mặt hơi tái cùng ánh mắt sâu thẳm. Hết thảy đều được Sở Ngôn thu vào tầm mắt, trong một vầng sáng mơ hồ.

Không biết tại sao, Sở Ngôn nhận ra ánh mắt Mặc Nhận nhìn mình đã khác với trước đây.

Từ lúc sống lại, hắn thấy Mặc Nhận luôn khắc chế và đè chặt cảm xúc, phần lớn thời gian đều cúi đầu im lặng, trừ vài lần hiếm hoi biểu lộ chân tình, y chưa bao giờ có một ánh mắt... quyến luyến và buông thả như vậy.

Rốt cuộc đêm nay, Mặc Nhận và Ảnh Điện đã tra ra thứ gì?

Sở Ngôn vươn tay nhấc phong thư hằn nếp nhăn, bắt đầu đọc.

Càng đọc, vẻ thản nhiên trên gương mặt hắn càng nhạt dần.

Một lúc sau, sắc mặt của Sở Ngôn đã trở nên cực kỳ nghiêm túc, hắn mở đến tập tin tức của Thủy Kính Lâu.

Lướt qua một lần, hắn đột nhiên lật lại trang đầu tiên, một lần nữa đọc kỹ từ đầu đến cuối.

Vẻ mặt Sở Ngôn càng lúc càng nặng nề, tựa như đang tích tụ một hồi bão tố. Từng chữ trên mặt giấy kia lần lượt bị cuốn vào trong đôi mắt phượng, như một xoáy nước hút tất cả vào trong, khiến người ta sợ hãi.

Mặc Nhận ngồi cạnh hắn, rũ mi, trong lòng thầm đếm tiếng lật giấy.

Y nghe được tiếng hô hấp dần trở nên bất ổn của Sở Ngôn, tiếng lật giấy cũng không còn vững vàng như trước, xen vào một chút tạp âm run rẩy, không khỏi đau lòng.

"... Chủ thượng, người," Mặc Nhận nhắm mắt, khớp tay siết chặt đến phát ra âm thanh, rốt cuộc dằn xuống cơn đau âm ỉ trong lòng, nói, "Người trúng độc từ rất lâu rồi, không phải mới đây, không phải từ sau khi sống lại, mà là..."

"Mà là từ đời trước... trong suốt mười năm."

"Nguồn gốc đúng là mùi hương trên người Bạch Hoa. E rằng hắn đã trù tính nhiều năm rồi, ngay từ đầu đã có ý định ám hại chủ thượng."

"Vừa rồi thuộc hạ dụng công chấn huyệt, chỉ có thể ép ra một chút máu độc, phần độc tố còn lại, Tứ hộ pháp đã truyền tin về Cửu Trọng Điện hối thúc Dược Đường chủ... Chủ thượng, thỉnh người nhanh chóng quay về trị tận gốc."

"... Chủ thượng đừng lo, hiện tại Bạch Hoa tiếp cận người chưa đến ba năm, độc tố còn thấp, nhất định có thể dễ dàng loại bỏ."

Tiếng lật giấy rốt cuộc dừng lại. Thanh âm của Mặc Nhận cũng dừng theo.

Sở Ngôn ngẩn ngơ nhìn mật tin cùng tình báo, trong mắt đã không còn tiêu cự, không rõ đã nhìn đến phương nào.

Thật lâu sau, Điện chủ mới tự giễu mà cười.

Hắn cầm mật tin Cửu Trọng Điện trong tay, đưa đến ngọn nến, lặng lẽ nhìn mảnh giấy bắt lửa cháy thành tro. Ánh lửa bùng lên trong đáy mắt hắn, sau đó lụi tàn.

Sở Ngôn thấp giọng nói: "Thú vị... Hóa ra là vậy."

Ngay sau đó hắn bạo nộ, một chưởng đập nát góc bàn, gỗ vụn bay khắp nơi. Gân xanh nổi lên trên thái dương Điện chủ, âm giọng lạnh thấu xương: "Còn có chuyện nhảm nhí đến mức này...!!"

Ngọn nguồn đã sáng tỏ.

Chẳng thể ngờ, vốn dĩ ngay từ đầu đã không có một chút tình ý nào, hết thảy chỉ là một sợi u hương.

Truyền thuyết kể rằng Nam Cương có một loại cỏ lạ. Loài thực vật thân leo này mọc thành cụm, sinh trưởng ở nơi thâm sơn hẻo lánh, vắng dấu chân người, lá thẳng, phảng phất tỏa ra hương thơm làm say lòng người.

Bản thân mùi hương này chẳng phải là một loại kịch độc trí mạng, nhưng tác dụng so với kịch độc còn đáng sợ hơn —— nó gây nghiện.

Chỉ trong mười ngày nửa tháng, cơn nghiện sẽ cắm rễ trong lòng người ngửi qua mùi hương này. Tâm tình dần trở nên âu lo, bồn chồn, bất an, cáu kỉnh, chỉ có thể dịu đi khi đến cạnh nguồn thơm. Mỗi lần dùng đến nó là một lần lấy độc trị độc, cơn nghiện chỉ ngày càng tăng chứ không thể thuyên giảm.

Trong Nam Cương cổ độc ma giáo Vu Hàm Giáo có một phương pháp bí truyền, dùng nước ép của loại cỏ này làm chất nền, thêm ba loại độc cùng bốn loại cổ trùng, đều phối thành một loại mê hương. Đệ tử Vu Hàm Giáo tu tập đến mức độ bách độc bất xâm, dùng mùi hương này xông lên cơ thể, luyện chế thành một loại độc hình người, gọi là "nhân cổ".

Người dính vào nhân cổ sẽ dần dần trở nên phụ thuộc vào u hương trên người hắn. Một khi đã phụ thuộc sâu sắc, người đó sẽ không lúc nào có thể rời khỏi mùi hương này, hoàn toàn đánh mất chính mình, mà đối với nhân cổ còn sinh ra cảm giác lưu luyến si mê.

Hơn nữa, mê hương này tuy không trực tiếp đoạt mạng, nhưng độc tố tích lũy lâu dài có thể hủy hoại tâm trí con người. Ước tính chỉ trong vòng năm năm, loại cỏ mong manh này có thể mài mòn một người đang hoàn toàn mạnh khỏe thành cái xác không hồn, thần trí mơ hồ, trí nhớ hỗn loạn, hành xử thô bạo, vui buồn thất thường.

Cửu Trọng Điện chủ Sở Ngôn lưu danh trên giang hồ là một nhân vật kỳ tài, đương nhiên nội công thâm hậu, tinh thần vững vàng hơn người thường rất nhiều, thế nhưng cũng không cách nào chịu nổi độc tố tích lũy trường kỳ.

Đời trước Bạch Hoa quả thật cực kỳ nhẫn nại, có thể kiên trì suốt mười năm, tác động của mê hương càng lúc càng mạnh, "ái tình" của Sở Ngôn càng lúc càng sâu. Đến cuối cùng, khi độc hương này đã hoàn toàn vô hiệu hóa hắn, phản bội làm loạn đều chẳng có gì khó khăn nữa.

Thông tin này Thủy Kính Lâu tra được từ cổ thư đã bị niêm phong từ lâu, nó được đặt cho một cái tên vô cùng thích hợp – Túy sinh mộng tử.

"Độc hương Túy sinh mộng tử... Túy sinh mộng tử...! Nực cười, cô vậy mà lại thua trước thủ đoạn hèn hạ này..."

Sở Ngôn lảo đảo một bước, chống bàn cười khổ: "Chẳng trách..."

Chẳng trách...

Chẳng trách hắn sau khi sống lại không cảm thấy có chút tình ý nào với Bạch Hoa; chẳng trách hắn hoàn toàn không nhớ nổi trước kia vì sao nảy sinh tình cảm với Bạch Hoa, vì sao xa cách với những thuộc hạ trung thành; chẳng trách đời trước hắn hành xử càng lúc càng hoang đường, thường xuyên đau đầu tức ngực, ngứa ngáy như có giòi bám vào xương; chẳng trách đêm nay hương khí trên người Bạch Hoa nồng đậm hơn bình thường, mà hắn sau khi rời khỏi Bạch Hoa lại không khống chế nổi cảm xúc...

Hóa ra, hóa ra bị hạ độc suốt mười năm mà không hề hay biết ——

"Chủ thượng!"

Mặc Nhận lao đến đỡ Sở Ngôn, ngược lại bị hắn ôm chặt, vùi đầu lên vai.

Trán Sở Ngôn đầm đìa mồ hôi lạnh, đôi mắt đỏ lên, chắn răng nói: "A Nhận... là cô ngu xuẩn!"

"Chủ thượng!" Mặc Nhận quỳ xuống, đầu mày hiện lên dáng vẻ áy náy cùng đau lòng, "Đều là lỗi của thuộc hạ... Mặc Nhận từ nhỏ là thị vệ tùy thân của chủ thượng, vậy mà từ đầu đến cuối không hề nhận ra, thuộc hạ... vô dụng!"

Sở Ngôn run rẩy hít sâu một hơi, vươn tay nâng y đứng dậy, ôm chặt vào lòng: "... Không phải, không được nói như vậy. A Nhận trước sau không rời bỏ cô, là cô nợ ngươi, là cô hại ngươi..."

Hắn thật sự không cam lòng! Không cam lòng thấy tình cảm của mình rẻ mạt như vậy, không cam lòng nhận ra tổ nghiệp bị hủy hoại trong tay mình dễ dàng như vậy, không cam lòng đời trước có bao nhiêu người chịu khổ vì hắn! Mà không cam lòng nhất chính là Mặc Nhận vì hắn mà khổ sở, vì hắn mà bỏ mạng!

Sao có thể không căm hận!

Đêm khuya bỗng nhiên nổi gió, Sở Ngôn nghiến răng, từng chữ phát ra hung ác đến nhuốm máu: "Bạch Hoa đáng chết! Cô muốn mạng chó của hắn...!"

——————————

Lời editor: Trên Tấn Giang có người bình luận: Trong truyện này cửa hàng sản xuất đồ nội thất là lời nhất, mỗi tháng bán được cho Cửu Trọng Điện 30 cái bàn.