Mặc Nhận

Chương 28: Liều thuốc tình




Mặc Nhận – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Chương 28: Liều thuốc tình

Trong phòng khôi phục sự yên tĩnh. Trong khoảng thời gian ngắn, gian phòng không lớn lắm chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của hai người.

Sau một lúc lâu, Sở Ngôn mới dần dần bình tĩnh lại.

Hắn bình ổn dòng nội tức đang xao động, tơ máu trong mắt rút đi, tỉnh táo trở lại, lúc này mới muộn màng phát giác cơn đau trước ngực.

Lưỡi kiếm sắc bén xuyên thấu máu thịt, há có phải trò đùa? Máu vẫn không ngừng chảy ra từ ngực trái, nhanh chóng lan rộng. Sở Ngôn nghiến răng điểm mấy huyệt đạo lớn trước ngực, ngón tay khi buông xuống đã nhuộm đỏ.

"..." Sở Ngôn hơi choáng váng mà nhìn ngón tay đầy máu, cười khổ. Đường đường là Cửu Trọng Điện chủ, không ngờ cũng có ngày vì thị vệ nhà mình mà mất hết lý trí, đòi sống đòi chết, đúng là vứt hết mặt mũi.

May mà chỉ bị thương ngoài da thịt, cũng không tổn hại đến mạch máu, Điện chủ nội lực thâm hậu, không bao lâu máu đã ngừng chảy.

... Nếu không phải vào thời khắc cuối cùng Mặc Nhận đột nhiên bạo nộ đánh bay thanh kiếm, vết thương có lẽ không chỉ dừng lại ở đây.

Sở Ngôn nhìn Mặc Nhận dựa vào vách tường. Từ chỗ này, hắn có thể nhìn thấy mái tóc đen bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, đầu vai vì th ở dốc mà nhấp nhô.

Lúc này hắn lại có chút hối hận, mới rồi quả thật cảm xúc mất khống chế, còn liều mạng ép buộc y, với tính tình của A Nhận... có lẽ là bị dọa cho thất hồn lạc phách rồi.

Sở Ngôn nhịn không được mà cau mày, bước đến gần, nén đau cúi người vỗ vai y trấn an: "... A Nhận, không sao đâu, vừa rồi là cô thất thố."

"..." Mặc Nhận tựa hồ vẫn chưa hồi phục tinh thần, ngẩng đầu nhìn Sở Ngôn bằng ánh mắt tán loạn, dù vậy, vẫn khó nhọc vươn bàn tay đang không ngừng run rẩy, muốn mở vạt áo Sở Ngôn.

"Từ từ," Sở Ngôn lại biến sắc, "Tay ngươi...!"

Hắn nắm tay Mặc Nhận nâng lên trước mắt. Quả nhiên, sau một phen vùng vẫy lăn lộn, trên đôi tay mảnh khảnh nổi rõ khớp xương này đã lưu lại vết máu bầm xanh tím, thoạt nhìn ghê người.

Sở Ngôn không khỏi nhíu mày thật sâu, tổn thương nghiêm trọng như vậy... rốt cuộc vẫn là hắn khiến y bị thương.

"Cô..." Sở Ngôn nhất thời không biết nên nói thế nào mới phải, lúng túng ho khan một tiếng, "Ngươi..."

Hắn vốn muốn hỏi y có đau hay không, lời chưa ra khỏi miệng đã cảm thấy vô cùng ngớ ngẩn —— đến mức này rồi, có thể không đau sao?

Điện chủ còn đang vắt óc nghĩ cách nói chuyện, Mặc Nhận đã đẩy tay Sở Ngôn ra, trên mặt không có lấy một cảm xúc nào, im lặng lột xuống ngoại bào thấm máu của hắn, ngón tay nhợt nhạt run rẩy.

Đến khi miệng vết thương lộ ra, y mới giống như bị dọa sợ, hít sâu một hơi, hoang mang mà nhìn, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng, đột nhiên thân trên vô lực, lảo đảo ngã về phía sau.

"A Nhận!" Sở Ngôn cả kinh, biết đây là do thoát lực liền vội vàng đỡ lấy. Hắn cẩn thận kéo Mặc Nhận dựa vào vai phải còn nguyên vẹn của mình, phát hiện thị vệ đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Cõi lòng Sở Ngôn nháy mắt mềm như bông, nhẹ nhàng vuốt sống lưng Mặc Nhận, vừa giúp y luân chuyển nội tức, vừa nhỏ giọng nói: "Được rồi, đừng sợ... Là cô không tốt, là cô không tốt."

Mặc Nhận cả người nằm yên trong lòng Sở Ngôn, tứ chi tê liệt không nhấc nổi, thanh âm yếu ớt mà nặng nề: "... Thỉnh chủ thượng bôi thuốc."

"Ngoại thương không đến một tấc, đã cầm máu rồi, không có vấn đề gì." Sở Ngôn có chút không tự nhiên, dời mắt nói, "Chút nữa cô tự xử lý, ngươi... Đêm nay không cần về phòng, ngủ lại đây đi."

"... Chủ thượng." Mặc Nhận chậm rãi dùng sức nhấc người khỏi lồ ng ngực Sở Ngôn, vẫn cúi đầu, nhẹ nhàng đẩy bàn tay Sở Ngôn đang đặt sau lưng mình ra, "Thỉnh chủ thượng bôi thuốc."

"Cô nói, chờ ngươi ngủ rồi..."

"—— Thỉnh chủ thượng bôi thuốc."

... Sở Ngôn bỗng nhiên cảm thấy A Nhận giận rồi.

Tuy giọng điệu vẫn cung kính phục tùng như cũ, nhưng Sở Ngôn cảm nhận được y nhất định đang nổi giận.

Hắn thậm chí có cảm giác, nếu Mặc Nhận còn sức, hẳn là sẽ cho hắn một bạt tai.

"... Được được, cô bôi thuốc." Sở Điện chủ đầu hàng. Hắn bất đắc dĩ ôm ngực đứng dậy, biết nếu mình không chịu thua, Mặc Nhận sẽ nói với hắn câu này cả đêm, "Cô nghe lời A Nhận."

Sở Ngôn bước đến giá treo hành lý trong phòng. Bôi thuốc, thuốc, thuốc...

Thuốc cất ở đâu??

"..." Cửu Trọng Điện chủ quen được hầu hạ rồi, lúc này mò mẫm hành lý, càng mò càng mờ mịt. Hắn chỉ còn tay phải là cử động thoải mái, lục lọi lung tung nửa ngày, càng lúc càng cáu kỉnh.

Còn chưa nói đến Mặc Nhận trong một góc, mắt đăm đăm nhìn hắn, khiến hắn cảm thấy sau lưng mình như có mũi kim châm chích...

Mặc Nhận ho nhẹ một tiếng, cổ họng hơi khàn, thấp giọng nói: "Chủ thượng, người tìm bên trái xem."

Sở Ngôn xấu hổ lục tìm bên trái, vẫn không tìm ra.

Mặc Nhận: "Tìm sâu hơn."

Sở Ngôn lại duỗi tay thêm một chút, sờ được một bình sứ trơn lành lạnh, còn có vải sạch để băng bó vết thương.

Mặc Nhận nhắc nhở: "Bình trắng nắp xanh là kim sang dược. Thỉnh chủ thượng bôi thuốc."

"... Được."

=========

Trong phòng tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.

Sở Ngôn lần lượt cởi y phục xuống ngang thắt lưng, để lộ ra lồ ng ngực trần rắn chắc. Hắn dùng thuốc mỡ mát lạnh bôi lên miệng vết thương, vô tình quay đầu lại một cái, thấy Mặc Nhận vẫn đang thất thần nhìn mình.

Người này xưa nay lãnh đạm cứng rắn như kiếm sắc, hiếm khi lộ ra dáng vẻ lạc lõng như vậy.

Sở Ngôn nhẹ nhàng thở dài, mềm giọng nói: "Ngươi nhìn ngươi xem, đòi làm đao làm kiếm mà bây giờ lại học theo người, khởi sinh thất tình lục dục, đau lòng đến mức này, hửm?"

Mí mắt Mặc Nhận thoáng run rẩy, y cúi đầu không đáp.

Y đã bình tĩnh lại, khó nhọc đỡ tường đứng lên, bước hai bước về phía Sở Ngôn... quỳ xuống.

Y cúi đầu thật sâu, trán chạm xuống đất: "... Mặc Nhận tội lớn."

Mái tóc đen kinh động lòng người trải dài trên sàn nhà, tựa như những nhánh cây mảnh khảnh giữa ngày đông.

"Ngươi có tội gì?"

"Thuộc hạ không biết tốt xấu, ép bức chủ..."

Bộp!

Lời còn chưa dứt, Sở Ngôn đã đập một chưởng lên bàn.

Hành động này đụng đến miệng vết thương, đau đớn khiến sắc mặt hắn nhạt đi ba phần, ám hỏa giữa chân mày lại càng sâu.

Mặc Nhận cả kinh nói: "Thuộc hạ lỡ lời, cầu chủ thượng tha thứ!"

Sở Ngôn cau mày nhìn y, gằn từng chữ: "Thế nào, một kiếm kia của cô có nhận không?"

Mặc Nhận ngẩn ngơ nhìn gương mặt tuấn mỹ mà tái nhợt của Sở Ngôn dưới ánh nến, hô hấp trở nên dồn dập. Y cắn răng, khổ sở nói: "Người, người sao có thể... tự làm tổn thương mình như vậy..."

"Tự làm tổn thương?... A Nhận, cô còn có thể tự tổn thương mình hơn ngươi sao." Sở Ngôn dùng băng vải quấn từng vòng lên vết thương, hơi cúi đầu dùng răng giữ một đầu, kéo qua buộc chặt lại.

Sau đó Sở Ngôn khoác lại y phục, ngồi xuống trước mặt Mặc Nhận: "Tay."

Mặc Nhận giật mình, Sở Ngôn đã nâng tay y, cẩn thận thoa thuốc để tiêu trừ máu bầm.

"Chủ thượng, thỉnh người để thuộc hạ tự làm..." Mặc Nhận sao có thể để Sở Ngôn còn đang bị thương làm mấy việc hầu hạ người khác này, vội đoạt lấy thuốc mỡ, nhưng tay vươn ra nửa đường đột nhiên khựng lại, rút về.

Sở Ngôn vừa tức vừa buồn cười: "Sao, sợ cô không vui lại tự mình hại mình?"

"Chủ thượng xằng bậy như vậy, thuộc hạ sao có thể không sợ."

Mặc Nhận mím môi nhìn sang hướng khác, một lúc lâu sau nhắm mắt, nhẹ giọng nói: "Là do thuộc hạ... xem nhẹ tâm ý của chủ thượng. Nhưng mà người cũng không thể...!"

Y muốn nói lại không nói được, cổ họng nghẹn một hồi lâu, rốt cuộc hóa thành một tiếng thở dài: "Sau này chủ thượng muốn A Nhận làm gì, người cứ việc... ra lệnh thôi. A Nhận không dám bất tuân."

Sở Ngôn rũ mi, nghịch nghịch tay Mặc Nhận, không nhanh không chậm nói: "Ngươi nghĩ sai rồi, A Nhận. Cô vừa rồi dọa ngươi không phải để bức bách ngươi. Ngươi thích vì cô vung kiếm cũng được, muốn đứng sau lưng cô cũng thế, chỉ cần ngươi vui vẻ, cô... cái gì cũng có thể cho phép."

Mặc Nhận có chút bối rối.

Sở Ngôn cười khổ: "Nhưng chỉ có duy nhất chuyện này cô tuyệt đối không thể mặc kệ... Vốn muốn thẳng thắng nói rõ với ngươi, ngươi lại không tin."

Hắn đứng lên, chân điểm nhẹ một cái đã lấy trường kiếm của Mặc Nhận xuống khỏi xà nhà.

Một tiếng động nhỏ vang lên, Sở Ngôn đặt Mặc kiếm bên cạnh thị vệ, trịnh trọng nói: "Ngươi sống lại trở về, vốn có thể rời đi, ngươi lại không đi; trong Cửu Trọng Điện cô tỉnh ngộ, thẳng thắng nói chuyện với ngươi, đuổi ngươi cũng không đi; một kiếm vừa rồi, ngươi liều chết cũng muốn ngăn lại... A Nhận, là ngươi một hai đòi ở bên cạnh cô."

Mặc Nhận thuận theo: "Vâng, là thuộc hạ một hai đòi đi theo chủ thượng."

Sở Ngôn nghiêm nghị cúi mặt, ngón tay lướt trên vỏ trường kiếm, nói: "Nhưng cũng chính ngươi nhất quyết không tin cô luôn muốn giữ ngươi bên cạnh! Một hai đòi cô phải đối xử với ngươi như lôi đình như sương giá mới chịu, ngươi ——"

Điện chủ càng nói càng tức muốn hộc máu, hận rèn sắt không thành thép, nhíu mày nói: "—— Ngươi còn xem cô là người sao!?"

Mặc Nhận nói không nên lời: "..."

"Ngươi sợ cô hao hết tình nghĩa, tối nay cô chứng tâm cho ngươi xem, cả cái mạng này cô cũng có thể cho ngươi... Ngươi có thể không cần, thậm chí ngươi có thể không tin... Cô chỉ cầu xin ngươi, đừng cứ hở ra là lại tự tra tấn mình."

"... Chủ thượng." Mặc Nhận chấn động, thất thần nhìn trường kiếm đen nhánh đặt bên người mình, nương theo cánh tay cầm kiếm ngước lên trên, lần nữa nhìn thấy gương mặt Sở Ngôn.

Phải rồi... Từ lần đầu tiên gặp mặt, vừa liếc nhìn một cái, y đã không nhịn được mà cứ nhìn mãi tiểu chủ thượng rạng rỡ đẹp đẽ của mình.

Từ lúc nào đã có thói quen cúi đầu, không còn dám nhìn nữa?

"Cô đây." Sở Ngôn đáp, ánh mắt bất đắc dĩ rồi lại ấm áp. Hắn chậm rãi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của thị vệ, "Cô ở ngay đây."

"A Nhận, không cần ép mình mệt mỏi như vậy... Cô thương ngươi cả đời."

"...!" Mặc Nhận khẽ run rẩy. Dù đã cố hết sức kìm nén, khóe mắt vẫn ươn ướt đỏ lên.

Suy nghĩ như cơn sóng cuồn cuộn không ngừng, có rất nhiều chuyện tựa như hồi ức vụn vỡ, dâng lên rồi chìm xuống.

Y mơ hồ cảm thấy mình đã chờ đợi những lời này từ rất lâu, rất lâu rồi, tưởng như đã chờ hết cả một đời.

Hốc mắt càng lúc càng cay, tầm nhìn nhòe đi. Mặc Nhận chợt hoảng hốt, tay còn được Sở Ngôn nắm lấy...

Khoảnh khắc bối rối làm y nảy lên một ý nghĩ. Thị vệ áo đen đột nhiên nghiêng người về trước, đại nghịch bất đạo mà... vùi mặt vào vai Sở Ngôn.

Sở Ngôn không lường được chuyện này, bị Mặc Nhận to gan lớn mật làm cho hết hồn, nhưng lại bỗng nhiên hiểu ra gì đó, bất đắc dĩ mà xoa đầu y, cong môi cười.

—— Sau này Sở Ngôn thường dùng việc này trêu chọc y, nói hóa ra A Nhận khi làm nũng cũng có thể trở nên thẹn thùng đáng yêu như vậy.

Kỳ thật hai người đều ngầm hiểu, chỉ là không nói ra mà thôi —— Làm gì có chuyện làm nũng, chẳng qua Mặc Nhận bất cẩn rơi nước mắt nhưng không muốn chủ thượng nhìn thấy, chỉ thế thôi.

——————————

Lời tác giả:

Sở Ngôn (tức giận): Không cho ngươi tuân theo quy củ lễ nghĩa gì nữa, ngươi lại đây để cô thương ngươi, bảo vệ ngươi, có nghe không!!

Mặc Nhận (không dao động): Chỉ trung thành, không yêu đương mới là đạo chủ tớ lâu dài, thuộc hạ không qua.

【 Thị vệ bắt đầu công kích tinh thần chính mình, sát thương phản đòn 200%】

【 Điện chủ bắt đầu công kích vật lý chính mình, sát thương phản đòn 200%】

Mặc Nhận:... Cứ để chủ thượng muốn làm gì thì làm đi, không làm chủ tớ thì không làm, không thể trêu vào không thể trêu vào...

Sở Ngôn:... Cứ để A Nhận muốn làm gì thì làm đi, hiện tại muốn làm chủ tớ thì cứ làm, không thể trêu vào không thể trêu vào...

( mạch suy nghĩa hoàn toàn lệch nhau √)

Tiện thể dùng áo của chủ thượng lau nước mắt, A Nhận đáng yêu muốn chết ////