Mặc Mạch

Chương 64: Tương lai (04)




Sau khi xác định offer trường học nước ngoài, An Cẩm Thành trở về nước một lần nữa để hoàn tất nốt những thủ tục chuẩn bị cần thiết, ba cậu còn nhân dịp này đặc biệt tổ chức một bữa tiệc “trưởng thành”, nói nôm na là cả nhà ba người cùng nhau tìm một chỗ nào đó xa xỉ ăn bữa cơm chúc mừng.

Quả thật là chả có sáng ý chút nào, hơn nữa có chút ra vẻ, cơ mà An Đại Hựu lại thích thế, cũng giống như cái tên của ông vậy, tình yêu của ông và mẹ An Cẩm Thành chính là bắt nguồn từ “Người bạn cùng bàn”, rõ ràng là một người làm ăn, vậy mà chả hiểu tại sao tâm hồn lại ngập mùi văn nghệ đến thế.

Lúc đang chờ thức ăn bưng lên, thấy An Cẩm Thành cứ cúi đầu hí hoáy di động, An Đại Hựu ngó sang vài lần, cuối cùng không kềm được hỏi: “Đang nhắn tin với ai đấy? Có bạn gái rồi à?”

An Cẩm Thành ngước mắt rời khỏi màn hình di động, trên mặt không có tí cảm xúc nào dòm ba mình một cái.

Vẻ ngoài của cậu giống với mẹ hơn, Trịnh Nghiên thời trẻ là một mỹ nhân nổi tiếng gần xa, An Đại Hựu yêu vợ còn hơn mạng sống, thế nên đối với đứa con trai duy nhất cũng hết mực chiều chuộng yêu thương.

“Con đi WC một lát.” An Cẩm Thành đứng dậy.

An Đại Hựu đang gắp thức ăn cho bà xã mình, đầu không thèm ngẩng, nói: “Đi nhanh về nhanh đó.”

An Cẩm Thành trong âm thầm lén lút tặng cho ba mình ánh mắt khinh bỉ, sau đó ra khỏi phòng, nhờ phục vụ dẫn đến khu vệ sinh ở cuối hành lang. Sau khi giải quyết nhu cầu vệ sinh, đi ra ngoài rửa tay thì phát hiện ở bồn cây xanh bên kia có vài người đang đứng hút thuốc trò chuyện.

An Cẩm Thành tay vò xà phòng, lắng tai nghe họ nói một lát.

“Hiệu trưởng Chung, nghe bảo An thiếu gia trường mấy anh sắp sửa ra nước ngoài du học rồi nhỉ?”

Tiếng nói của Chung Hòa có chút khàn khàn đặc trưng của kiểu người hút thuốc nhiều, giọng điệu có phần khách sáo: “Thành tích học tập của trò An Cẩm Thành rất xuất sắc, có ra nước ngoài học cũng là bình thường mà.”

Một người khác lại hỏi: “Thế tài trợ của ông An chẳng phải là tiêu tùng rồi?”

Chung Hòa trầm mặc hồi lâu, mới đáp lại: “Việc này tôi vẫn chưa hỏi rõ ràng, cũng không nói chính xác được.”

Cả đám người cười rộ lên một hồi, ngữ điệu có vẻ chẳng hề để tâm: “Cơ mà có hiệu trưởng Chung đây ra sức như vậy, muốn kéo tài trợ cũng đâu có khó gì.”

“Tôi nhớ hình như Khôn Kiền có trò nào chơi cờ vây ấy, đúng không nhỉ?”

Nghe đến lời này, động tác lau tay của An Cẩm Thành chợt khựng lại, cậu khẽ cau mày, suy nghĩ một chút liền lấy di động của mình ra ấn vào chức năng ghi âm.

Người nọ vẫn còn đang nói huyên thuyên: “Năm nay lại thấy báo chí đăng tin về cô bé đấy, bề ngoài xinh xắn đáng yêu mà cờ vây đánh cũng giỏi, chỉ tiếc là vừa câm vừa điếc.”

Chung Hòa ngắt lời đối phương: “Chúng ta quay về bàn uống rượu đi ông Vương.”

“Ây da, hiệu trưởng Chung à, không phải tôi nói chứ…” Ông chủ Vương kia không biết có phải uống rượu nhiều quá hay không mà nói chuyện không biết giữ miệng giữ mồm: “Anh nhận cả đám học sinh khuyết tật kia vào làm gì, vừa tốn tiền lại chẳng thu được tí lợi nào, tôi nghe bảo kỳ thủ chuyên nghiệp hình như có thể hướng dẫn cờ đúng không? Cờ vây tôi cũng biết chút chút, hôm nào có rảnh anh tổ chức một buổi, gọi cô bé kia hướng dẫn tôi chơi cờ, có được không?”

Chung Hòa bình tĩnh đáp: “Ông uống say rồi, ông Vương.”

Ông chủ Vương: “Say gì mà say, tuy rằng tôi cúng tiền không bao nhiêu, nhưng cũng đâu phải là ít? Anh xem cái đám học sinh kia đi, đứa thì thiếu tay đứa thì thiếu chân, đứa lại mắt mù, rồi có đứa đầu óc ngu đần nữa, tôi còn nghe nói có đứa dắt cả bà nội đến trường hả? Nghe hay ho nhờ, coi trường học là cái viện dưỡng lão hay sao ấy, phải mà là tôi thì mấy đứa như vậy muốn thôi học tôi còn mừng hơn, chẳng giống như anh chạy đi khép nép năn nỉ nó đi học, anh đúng là nhà từ thiện to bự đó nha hiệu trưởng Chung.”

An Cẩm Thành đứng ở ngoài cửa WC, chỉ cảm giác đầu óc giống như vừa bị ai châm lửa, phừng phừng bốc lên thành một đống, nhưng còn chưa kịp bước ra ngoài, đã nghe thấy từ phía bên kia truyền đến động tĩnh, có người kềm lại Chung Hòa, cũng có người kéo ông chủ Vương kia ra.

Bồn cây chặn gần hết tầm nhìn, nên An Cẩm Thành chỉ loáng thoáng thấy được ông chủ Vương kia hình như té dưới đất, Chung Hòa bị mấy người kềm lại mà vẫn liều mạng nhào tới muốn đạp đối phương mấy cái, đối phương không dám đánh trả, chỉ ôm đầu la hét đòi rút tài trợ, đòi báo cảnh sát.

Chung Hòa như chưa hết giận, chỉ tay vào đối phương chửi như tát nước: “Mày tưởng tao thèm mấy đồng tiền thối tha của mày lắm à!? Mày thích cứ việc rút đi! Nhưng hôm nay tao nói cho mày biết, mày đừng hòng mơ tưởng đến dù chỉ là một cọng tóc của học sinh Khôn Kiền!”

“Học trò tao thì sao? Học trò tao chỗ nào cũng tốt cả! Có mày mới là mắt mù lòng bẩn, cái thứ không bằng súc sinh! Cho dù có phải đi quỳ xuống cầu xin An Đại Hựu tao cũng không cần một xu của mày!” Chung Hòa nói xong, lại nhân lúc người xung quanh lơ là nhào tới, đè ông chủ Vương đấm cho thêm mấy phát, nào ngờ vừa mới kéo cravat quay đầu lại, bỗng thấy An Cẩm Thành vẻ mặt thảnh thơi dựa vào cạnh cửa WC.

Sắc mặt của Chung Hòa lộ vẻ lúng túng khó xử, không phải vì để cho học sinh thấy được mình đánh nhau, mà là để đối phương nghe được nhiều việc xấu xa dơ bẩn như vậy, làm ông cảm thấy xấu hổ không chịu được.

An Cẩm Thành lấy di động ra ấn dừng ghi âm, không thèm liếc nhìn kẻ đang nằm té ngửa dưới đất bên kia, chỉ đưa mắt nhìn Chung Hòa một lát, bỗng nói: “Hôm nay nhà em tổ chức tiệc trưởng thành, hiệu trưởng Chung cũng đến tham gia chứ.”

***

Lúc bước vào phòng tiệc của gia đình An Cẩm Thành, Chung Hòa mới đầu vẫn còn sững sờ chưa kịp phản ứng. Thật ra trước đó ông đã uống rất nhiều rượu rồi, nhưng vẫn theo thói quen nâng ly tính mời An Đại Hựu, lại thấy đối phương dở khóc dở cười: “Hiệu trưởng Chung à, đây là tiệc gia đình, không cần phải uống như vậy đâu.”

Chung Hòa tỏ ra xấu hổ, cười làm lành nói: “Lỗi tại tôi, thành thói luôn rồi.”

An Cẩm Thành vẫn cúi đầu vọc di động, không hề nhắc lại chuyện xảy ra mới nãy, Chung Hòa cũng không rõ đối phương muốn tìm mình làm gì, chỉ đành hỏi han vài câu quan tâm về chuyện du học ở nước ngoài.

An Đại Hựu chỉ có duy nhất một cậu quý tử bảo bối, hơn nữa bản thân An Cẩm Thành lại giỏi giang có tiền đồ như vậy, có kẻ làm ba nào mà không muốn khoe ra đâu chứ.

Chung Hòa cũng mừng thay: “Cẩm Thành về sau nhất định sẽ tiền đồ vô lượng.”

An Đại Hựu cười lắc lắc tay: “Thôi thôi, quan trọng nhất là đứa nhỏ bình an khỏe mạnh vui vẻ, vậy là đủ lắm rồi, tôi với mẹ nó cũng chẳng trông mong gì hơn.” Ông chỉ tay vào thằng con trai của mình, “Mới đầu tôi sợ nó nổi loạn chống đối, không chịu thừa kế công ty của tôi đó chứ.”

An Cẩm Thành nghe thấy lời này, rốt cuộc chịu phản ứng lại, thản nhiên lên tiếng bảo: “Con phải kiếm nhiều tiền, sau này mới có của cải để thành gia lập nghiệp.”

Kẻ làm ba lập tức được dịp cười nhạo: “Nghĩ cũng xa xôi dữ, sao hả? Tính tới chuyện tương lai mua nhà ở khu nào cho con cái đi học đi hành chưa?”

Chung Hòa “…”

Đang tiệc gia đình nhà người ta, cũng không thích hợp nhắc đến mấy chuyện đầu tư gì đó, hơn nữa bản thân Chung Hòa cũng không muốn ở trước mặt học sinh nói mấy việc này, nhưng không ngờ đến cuối cùng, sau khi dùng bữa xong, An Đại Hựu lại chủ động nhắc đến.

“Cẩm Thành từ nhỏ đã có quỹ riêng của nó rồi.” An Đại Hựu bắt tay với Chung Hòa, nhỏ giọng nói, “Trước khi nó đi du học đã bắt tôi hứa với nó ba điều, một trong số đó chính là tiếp tục tài trợ cho Khôn Kiền.”

Chung Hòa hé miệng, nhưng không biết phải nói gì.

An Đại Hựu: “Cẩm Thành từ bé tính cách đã tỏ ra lạnh lùng, thản nhiên với mọi thứ, cũng tại tôi với vợ đều chỉ lo cho sự nghiệp, lơ là thằng bé nhiều năm, mới khiến cho tính cách của nó trở nên như vậy, nói thật tôi vẫn luôn lo là nó sẽ không hiểu cái gì gọi là yêu, cũng sẽ không biết yêu.”

Chung Hòa vội vàng nói: “Không có đâu…”

“Dù sao cũng là con trai của tôi, tôi hiểu mà.” An Đại Hựu ngắt lời đối phương, vẻ mặt chân thành nói, “Nhưng nhờ Khôn Kiền, nó mới có thể lớn dần trở thành một người có độ ấm.”

***

Lâm Mộ ăn xong cơm chiều thì nhận được một đoạn ghi âm khá dài, đang cảm thấy có chút là lạ, nhìn lướt qua tên người gửi, sau đó gửi một cái nhắn thoại qua: “Cái gì đấy?”

An Cẩm Thành trả lời có vẻ không bình tĩnh lắm: “Nghe chưa?”

Lâm Mộ mở máy tính ra đăng nhập vào WeChat, trả lời hết sức có lệ: “Đang nghe đang nghe.” Rồi lại nghĩ tới chuyện khác, hỏi đối phương “Khai giảng có tới trường học không?”

An Cẩm Thành: “Chắc đến vài hôm, còn mấy thứ thủ tục cần làm cho xong.”

Lâm Mộ “he he” cười mấy tiếng: “Nhớ tranh thủ gặp chị hai vài lần, gia tăng cảm tình hơ.”

Mới đầu Lâm Mộ không để tâm lắm, cứ tưởng ghi âm đối phương gửi cho mình là trò đùa gì đó, nhưng tới khi nghe được quá nửa mới cảm giác được không đúng, nổi giận đùng đùng nói: “Thằng khốn họ Vương kia là cái thá gì? Dám có ý đồ với Lâm Triều!?”

“Hết là cái thá gì rồi.” An Cẩm Thành lạnh giọng nói, hít sâu một hơi, gấp gáp hỏi tiếp như không kịp chờ: “Cậu không biết chuyện Lục Nhung tính thôi học sao?”