Mặc Mạch

Chương 4: Triều mộ (04)




Tháng chín, cũng là mùa tựu trường.

Lâm Mộ thuộc về thiểu số các học sinh không cần phải cuống cuồng làm bài tập vào những ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè. Một tuần trước ngày khai giảng, bài tập của cậu cũng bị Tôn Hải mượn để sao chép.

Hai người họ hẹn gặp nhau ở tiệm Starbucks, Lâm Mộ mang theo laptop, vừa lên mạng vừa ngồi chờ, vẻ mặt chán muốn chết.

Tôn Hải vừa mới gặp liền chú ý đến đôi giày mới dưới chân Lâm Mộ, vẻ mặt thật lòng lại tràn đầy cảm xúc biểu diễn một hồi “vì sao chanh nó lại chua đến như vậy”, Lâm Mộ nghe lảm nhảm thấy phiền muốn chết: “Rốt cuộc mày có chép bài không?”

Tôn Hải che bài tập lại không cho Lâm Mộ lấy lại, hỏi: “Mày làm gì suốt kì nghỉ hè vậy? Hỏi chị hai lại không trả lời, hẹn mày mày lại không chịu ra, ngày hè nóng bức như vậy đi bơi không sướng sao?”

“Sướng.” Lâm Mộ biếng nhác nói, lại giục “Chép mau lên.”

Tôn Hải không vui: “Mày thiệt là, không có tình yêu đối với bạn cùng lớp một chút nào hết, mày sốt ruột cái gì? Có hẹn ai à?”

Lâm Mộ chống cằm, vẻ mặt như cười như không: “Đúng rồi, hẹn Tiểu Lộ Điểu.”

“Hứa Nhất Lộ?” Tôn Hải rú lên, “Mày hẹn nó làm gì? Để giành tập với tao hay gì!?”

Hứa Nhất Lộ tất nhiên là sẽ không giành tập với Tôn Hải, vị này thị lực tàn tật cấp 2-3, cảm giác thấu sáng của mắt trái rất mong manh, mắt phải đỡ hơn một chút, có thể nhìn được bóng dáng mờ mờ, nhưng mặc dù có đeo mắt kính uốn nắn thị lực đặc biệt, Hứa Nhất Lộ ra đường vẫn là cần mang theo gậy mù.

Lâm Mộ có nói để mình đi đón, nhưng Hứa Nhất Lộ không chịu, thế là hai người hẹn nhau gặp tại CBD gần nhà, cho nên nói Tôn Hải chỉ là sẵn tiện gặp mà thôi.

* * *

Mới sáng sớm nên Starbucks không bao nhiêu người, lúc Hứa Nhất Lộ đến nơi, Lâm Mộ còn cố ý đi ra ngoài cửa rước cậu nhóc vào.

Hứa Nhất Lộ gấp gậy mù lại, sờ cầm tay Lâm Mộ “Tôn Hải cũng đến hả?”

“Cũng đến.” Lâm Mộ cười, nhìn đầu của đối phương “Mới cắt tóc à?”

Hứa Nhất Lộ vóc dáng thấp hơn Lâm Mộ một chút, da trắng hơn cũng gầy hơn, thiếu niên nhoẻn miệng nở một nụ cười nhã nhặn: “Cắt ngắn một chút, đẹp không?”

Lâm Mộ không bận tâm chuyện đối phương nhìn thấy hay không, thật tình giơ ngón cái khen: “Tiểu Điểu của chúng ta đẹp trai nhất.”

Hứa Nhất Lộ là tự một mình hoàn thành toàn bộ bài tập nghỉ hè, Tôn Hải rất khâm phục cậu ta về việc này. Trường Khôn Kiền vì muốn thúc đẩy quan hệ giữa học sinh bình thường và học sinh đặc biệt, đồng thời rèn luyện năng lực tự lập cùng khả năng thích ứng với xã hội của các học sinh đặc biệt, thế nên để bọn họ cùng học với nhau hơn một nửa chương trình học, trong đó cũng bao gồm lớp chuyên.

Nhưng lớp chuyên cũng là căn cứ dựa vào thành tích, Hứa Nhất Lộ là học sinh đặc biệt duy nhất mà thành tích có thể theo kịp lớp chuyên, quả thật chính là tấm gương học bá.

Tôn Hải lúc này tuy là giống chó giữ nhà ôm chầm chầm bài tập của Lâm Mộ không chịu buông, nhưng tên này thuộc kiểu mưu mẹo thi cử, bản thân tuy không có chí tiến thủ nhưng vẫn có thể giữ vững thành tích ở mức trung bình khá trong lớp.

“Dạo gần đây thị lực có khá lên chút nào không?” Lâm Mộ nhìn mắt kính của Hứa Nhất Lộ, buột miệng hỏi.

Hứa Nhất Lộ khẽ lắc đầu: “Vẫn thế, mẹ tớ mới mời chuyên gia nước ngoài, kính cũng vừa làm xong nè, mắt phải bây giờ có thể thấy được loáng thoáng.”

Lâm Mộ áp sát lại thật gần: “Thấy tớ không?”

Hứa Nhất Lộ bật cười: “Thấy mà, anh đẹp trai.”

* * *

Lại nói, không phải tự dưng mà trường Khôn Kiền có thể giữ vững vị trí danh giáo hơn trăm năm, hơn nữa năm trước tỷ lệ lên lớp còn dẫn đầu toàn Quận Đông. Ngoại trừ được chính phủ ra sức giúp đỡ, lại thêm trường thu nhận các học sinh có tình huống đặc biệt, vừa mang lại danh dự đồng thời gầy dựng được danh tiếng trong mắt mọi người, công lao lớn nhất có lẽ chính là ở việc nhà trường đặt nặng vấn đề giáo dục đối với các học sinh. Trường học càng nổi tiếng, càng đưa đến vô số nguồn tiền tài trợ, hấp dẫn các học sinh con nhà giàu có vào học, bất kể mục đích vào đây là chỉ để học tập hay là do gia đình không rảnh dạy dỗ quản lý lại sợ con mình học xấu, hoặc là sẵn tiện đưa vào để vừa học vừa dạy; Nói tóm lại tiền bạc tài trợ đều được nhà trường dùng vào mục đích thực tế, chất lượng về mặt giảng dạy lẫn giáo viên đều càng lúc càng cao, các thiết bị cơ sở vật chất cũng ngày càng hoàn thiện.

Hứa Nhất Lộ gia đình vốn khá giả, dù sao tính riêng số tiền hàng năm bỏ ra để điều trị cho ánh mắt của cậu thôi cũng đã là con số trên trời đối với các gia đình bình thường rồi.

Đang nói chuyện với Hứa Nhất Lộ, Lâm Mộ bỗng có hơi thất thần, cậu chợt nhớ tới Lục Nhung. Quen biết đối phương cũng được một thời gian, hoàn cảnh gia đình của Lục Nhung thế nào ít nhiều gì cũng đoán được, nói kém thì cũng không hẳn là kém, nhưng có thể chắc chắn là cũng không khá được đến đâu.

“Hỏi thăm học sinh mới nhập học năm nay chưa?” Tôn Hải cặm cụi chép bài, nhưng lại không chịu được cô đơn, lên tiếng hỏi “Lớp đặc biệt có mấy người?”

Lâm Mộ: “Lớp đặc biệt chỉ là cái danh thôi, các môn học chính vẫn là học chung với lớp chuyên cùng lớp thường, mày có thể đừng nói cái kiểu cứ như người ta khác thường lắm vậy được không?”

Tôn Hải hùng hồn phản bác: “Đương nhiên không được, chị hai trong mắt tao chính là không phải người thường, đó là hoa hậu của Khôn Kiền, là đóa tuyết liên xinh đẹp tuyệt trần nở rộ trong thinh lặng.”

Lâm Mộ xém chút bị lời này làm cho ghê tởm đến phát ói, lạnh lùng nói: “Bỏ cuộc đi, mày đuổi theo không kịp đâu, loại từ vòng nhan sắc rồi.”

Tôn Hải: “…”

Hứa Nhất Lộ giống như có chút tò mò, nói: “Đến lúc huấn luyện quân sự cho học sinh mới chắc là có thể thấy được mà ha?”

Lâm Mộ bật cười: “Cậu muốn nhìn ai? Mấy cô em lớp dưới xinh đẹp hả?”

Hứa Nhất Lộ bị trêu ghẹo đỏ cả mặt, nhỏ giọng nói: “Tớ cũng có nhìn thấy được đâu…”

“Nhìn không thấy thì làm sao? Lâm Mộ cười “Ánh mắt ‘trong lòng’ cậu nhìn thấy cũng đâu kém tụi này tí nào đâu.”

Hứa Nhất Lộ sửng sốt, không đáp lại, giống như rất là mắc cỡ, cả hai gò má đỏ ửng lan rộng đến vành tai, lại không kềm được đưa tay nhéo nhéo dái tai, như đánh trống lảng nói: “Chị cậu đâu? Dạo gần đây đánh cờ vẫn thuận lợi chứ?”

Người thường đa số đều không hiểu lắm về quy tắc định đoàn thăng bậc của bộ môn cờ vây quốc gia, thế cho nên Hứa Nhất Lộ hỏi thăm Lâm Mộ cũng chỉ đơn giản dùng hai chữ đánh cờ để khái quát thay thế.

Nhưng nếu muốn bào sâu hỏi kỹ, Lâm Mộ cũng khó mà nói rõ được, chỉ biết là nửa năm trước Lâm Triều tiến vào top 10 trong hiệp hội cờ vây toàn tỉnh, sáu tháng cuối năm này sẽ tham gia thi đấu toàn quốc.

Có một bà chị quá mức lợi hại, liền khiến cho cậu em trai giống như tầm thường đi hẳn, hơn nữa Lâm Triều còn là trường hợp đặc biệt, mỗi lần truyền thông báo tin về lĩnh vực này, Lâm Triều đều đặc biệt nằm ở vị trí ưu tiên trung tâm. Thế nên khắp cả khu Quận Đông, bà con chòm xòm láng giềng mà có tán gẫu về nhà Lâm Yến Lai, đều nhắc đến “con nhà người ta” tức chị gái Lâm Triều, hiếm khi nào nhắc tới Lâm Mộ.

* * *

Ba người ngồi chuyện phiếm với nhau về tình hình gần đây, vừa chờ Tôn Hải chép xong bài tập. Bởi vì mắt kính uốn thị lực của Hứa Nhất Lộ hình dạng có chút đặc biệt, cho nên đến khi trong quán Starbucks bắt đầu đông người, liền xuất hiện nhiều ánh mắt tò mò thường xuyên tia đến trên người Hứa Nhất Lộ.

Bản thân đương sự giống như không cảm giác được, nhưng Lâm Mộ lại thấy có chút khó chịu, cậu quay sang bên cạnh khều khều Tôn Hải đang vùi đầu chép bài, nhỏ giọng nói “Đi kiếm chỗ khác vắng người đi.”

Tôn Hải đang vùi đầu chép bài hăng say đến quên cả trời đất, ngước vẻ mặt có chút mê mang nhìn Lâm Mộ, khó hiểu hỏi: “Hể? Đổi làm chi?” Vừa dứt lời liền đúng lúc nhìn đến đối diện có một người đàn ông xa lạ đang nhìn chăm chăm vào Hứa Nhất Lộ, hơn nữa không chỉ nhìn thôi, còn đưa tay chỉ vào gậy mù Hứa Nhất Lộ cầm trong tay, quay sang bạn gái giả bộ làm động tác “mù lòa”, vẻ mặt đầy ghét bỏ phá lên cười một cách ác ý.

Tính cách bá vương của Tôn Hải nháy mắt thức tỉnh, cậu chàng nổi giận đùng đùng muốn “xử đẹp” đối phương, lại bị Lâm Mộ cản lại, hơi hơi lắc đầu.

Hứa Nhất Lộ vẫn còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, lúc này đang hơi hơi cúi đầu, vẻ mặt chăm chú ngửi ly thức uống mà Lâm Mộ mua cho mình, Lâm Mộ không chịu nói với cậu đây là thức uống gì, chỉ bảo cậu nhất định sẽ thích, nên Hứa Nhất Lộ chỉ có thể dùng mũi ngửi để phân biệt là mùi vị gì.

Có lẽ do cúi sát quá, chóp mũi cậu dính phải milk foam bên trên, liền ngạc nhiên ô lên một tiếng.

“Có kem sữa nè.” Hứa Nhất Lộ rất thích ăn đồ ngọt, vẻ mặt vui sướng giống như đứa trẻ nói, “Là matcha frappuccino đúng không?”

“Ừ, cái này ngọt.” Lâm Mộ thu dọn máy vi tính, đưa tay đỡ lấy Hứa Nhất Lộ kéo cậu ngồi dậy “Chúng ta kiếm chỗ khác ăn đồ ngọt hơn ha.”

Hứa Nhất Lộ hoàn toàn không nghi ngờ là bởi vì nguyên nhân khác, vui vẻ kéo gậy mù của mình ra. Tôn Hải vẫn đang nổi nóng, nhưng biết Lâm Mộ là vì không muốn Hứa Nhất Lộ hay được việc này mà ủ rũ không vui, chỉ có thể dùng vẻ mặt dữ tợn trừng mắt tên đàn ông ngồi đối diện, ra sức ôm lấy bả vai Hứa Nhất Lộ.

“Kế bên có một tiệm đồ ngọt mới khai trương, món su kem siêu nhiều kem.” Tôn Hải cố ý cả tiếng nói to, giống như muốn chứng tỏ mình là chỗ dựa của Hứa Nhất Lộ vậy, vô cùng hào phóng nói “Anh bao, mua cho nhóc mười cái chịu không.”

Hứa Nhất Lộ nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ nói “Mười cái đã muốn làm anh tớ á, cậu đang nằm mơ hay gì?”

* * *

Tất nhiên, Hứa Nhất Lộ sau đó chẳng những ăn được mười cái bánh su kem của Tôn Hải, còn được ăn thêm bánh tart trứng Lâm Mộ mua cho, Tiểu Lộ Điểu lúc này miệng ngọt như đường, bên này anh bên kia anh líu ríu không ngừng. Ba người cùng nhau ăn xong bữa chiều rồi mới tạm biệt nhau, Tôn Hải cầm theo bài tập của Lâm Mộ, phụ trách đưa Hứa Nhất Lộ về nhà.

Lúc Lâm Mộ về đến nhà, thấy Lâm Triều vẫn còn đang ngồi trong phòng cờ luyện kỳ phổ.

Giang Uyển mặc dù không thạo việc bếp núc gia đình, nhưng lại rất có khiếu kinh doanh làm ăn, một nhà bốn người bọn họ năm trước vừa mới dọn vào khu biệt thự ở Quận Đông, Lâm Triều cũng có riêng một phòng để cô chuyên tâm luyện cờ.

Đêm về vạn vật đều yên lặng, ba mẹ cũng đã ngủ. Lâm Mộ vệ sinh rửa mặt xong đi ra, thấy phòng cờ vẫn còn sáng đèn, cậu đi chân trần lên cầu thang, xung quanh im lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng quân cờ được đặt lên bàn.

Cậu thầm đếm nước cờ trong lòng, mỗi bước đi dưới chân giống như đang giẫm lên các ô trên bàn cờ, Lâm Triều quay lưng về phía cửa, không biết rằng em trai mình đã đến, rồi lại rời đi.

Hôm ấy Lâm Triều vẫn đánh cờ mãi cho đến nửa đêm, sang hôm sau cũng ngâm mình trong phòng đánh cờ không chịu đi ra, mãi cho đến đêm trước ngày khai giảng, Lâm Mộ mới thấy được mặt chị mình trên bàn cơm.

【Thua?】 Lâm Mộ đưa tay ra dấu thủ ngữ, hỏi.

Lâm Triều vẻ mặt bình tĩnh gật đầu, ngón tay khẽ động:【Huấn luyện, thua một ván.】 Cô hơi ngước cằm, cười một cái, lại ra dấu thủ ngữ,【Lần sau chị nhất định sẽ thắng.】

Lâm Mộ cũng cười theo, đối với chị mình làm cái động tác “cố lên”, năm ngón tay khép sát vào nhau, khuỷu tay hơi dùng sức cong cánh tay lại, giống như muốn nắm lấy cái chóp đuôi cuối cùng của ngày hè, sau đó xiết ngón tay lại, thật chặt.