Mặc Mạch

Chương 22: Ai đó vẫn chẳng biết gì (01)




Tâm trạng hiện tại của Lâm Triều, chắc là giống như hòn đá sỏi nằm dưới khe suối, hay cục đá ngầm nằm giữa biển sâu, toàn thân đều tràn ngập tuyệt vọng, bất đắc dĩ, rồi lại thôi kệ ra sao thì ra.

Đúng là nghĩ mãi không ra, thế cho nên cô thật sự không hiểu được rốt cuộc Lâm Mộ đang nghĩ cái gì.

【 Mi tính đến bao giờ mới chịu nói thật đây? 】 Lâm Triều vung tay ra dấu thủ ngữ hỏi,【 Không thể cứ như vậy mãi được. 】

Lâm Mộ lúc ấy bởi vì đang trước mặt Lục Nhung nên đồng ý ngay tắp lự không thèm suy nghĩ, sau đối mặt với Lâm Triều mới bắt đầu có chút hối hận, khiến cậu sản sinh ra hai loại cảm xúc vừa áy náy vừa mâu thuẫn, cảm giác mình có lỗi với chị mình, rồi lại có chút không dám đối mặt với Lục Nhung.

【 Lần này em nhất định sẽ nói mà! 】 Lâm Mộ nghĩ, mình quyết định chắc cũng có hơn tám trăm lần rồi, sau đó đến thời khắc quyết định rút lui có trật tự cũng tám trăm lần.

Lâm Triều không tin thằng nhóc này cho lắm, nhưng vẫn giúp Lâm Mộ hóa trang, đội tóc giả, trong lòng cảm giác mình giống như tòng phạm cùng gây tội nghiệt, vẻ mặt vô cùng nặng nề.

【 Biết trước như vậy hồi đầu chị đã không để mi đi rồi. 】 Cuối cùng Lâm Triều “nói” như vậy, lướt mắt nhìn thoáng qua gương mặt trang điểm của em trai mình, mang theo cảm giác tội nghiệt ra dấu thủ ngữ 【 Chị đúng là thiên tài, biến mi đẹp gái tới vậy 】

Lâm Mộ “…”

***

Đại hội hỗ trợ dành cho nhóm người đặc biệt của Quận Đông được thành lập cũng đã lâu, cơ bản mỗi một tháng đều sẽ tổ chức hai sự kiện lớn, chính là buổi bán hàng từ thiện lần trước cùng với picnic dã ngoại lần này, đều là để mọi người có thể gia tăng cơ hội tiếp xúc, lẫn nhau trao đổi hỗ trợ, cho nên số người tham gia khá là đông.

Địa điểm tổ chức lần này là tại công viên đầm lầy trong nội thành Tương Thành, vừa lúc đến gần cuối hè, thời tiết cũng mát mẻ hơn.

Lâm Mộ hôm nay mặc chiếc váy voan dài quá gối, cổ đeo một chiếc choker ren che lại hầu kết, đầu đội mũ chống nắng vành rộng, che hết cả nửa gương mặt.

Thầy Mã nhìn thấy cậu có chút bất ngờ ngoài ý muốn, đưa mắt đánh giá Lâm Mộ từ trên xuống dưới, cố ý ra dấu nói【Em lại cao lên đúng không?】

Lâm Triều vóc dáng không thấp, mang giày cao gót thậm chí còn cao hơn cả mấy vị nam tính bình thường, nhưng Lâm Mộ hình như lần đầu tiên có xu thế vượt qua chị mình về chiều cao.

Lâm Mộ vẫn giữ vững cốt cách lạnh lùng cao quý, tùy tiện xua tay mấy cái, cậu đi ở cuối hàng, đợi một lát, liền thấy được Lục Nhung cùng Trần Mỹ Hoa từ xa xa đi đến.

Bà nội cũng gần như lập tức thấy được cậu.

“Chị gái!” Trần Mỹ Hoa sau lưng đeo cái cặp sách thỏ con màu đỏ, vươn tay vẫy vẫy với Lâm Mộ, Lục Nhung cũng ngước mắt nhìn sang, khi tầm mắt dừng lại trên người Lâm Mộ thì không hiểu sao có chút khựng lại.

【 Buổi sáng tốt lành 】Lâm Mộ mỉm cười, ra vẻ rụt rè đưa tay ra dấu, đảm bảo mình giấu diếm được mọi sơ hở.

Lục Nhung nhìn cậu thật lâu, lâu đến nụ cười trên mặt Lâm Mộ gần biến thành cứng ngắc, mới khẽ nở nụ cười.

【 Buổi sáng tốt lành 】Nam sinh đáp lời.

Bên tổ chức bao xe bus, Trần Mỹ Hoa sợ chóng mặt ngồi ở phía trước, Lục Nhung với Lâm Mộ ngồi ở đằng sau. Hai người họ kẻ trước người sau đi tới hàng gần cuối, Lục Nhung cố ý né người qua một bên, ý bảo Lâm Mộ vào ngồi ghế cạnh cửa sổ.

Bởi vì “nguyên tắc ưu tiên phái nữ” nên Lâm Mộ cũng không khách sáo, cậu ngồi xuống, tháo mũ đặt trên đùi.

Lục Nhung lấy ra một cuốn sổ.

Lâm Mộ thấy đối phương viết chữ ở bên trên, hỏi mình “Nóng không?”

Lâm Mộ ra dấu:【 Không nóng, hôm nay trời mát. 】

Lục Nhung lại viết tiếp “Có ra mồ hôi thì bảo tớ.”

Lâm Mộ khó hiểu:【 Nói với cậu làm chi? 】

Lục Nhung đang cụp mắt, thấy cậu hỏi như vậy mi mắt hơi ngước lên, liếc nhìn người bên cạnh một cái: “Ra mồ hôi sẽ làm trôi make-up, con gái mấy cậu không phải rất để ý cái này sao?”

Lâm Mộ trợn mắt nhìn, giống như là hiểu được, lại giống như là không hiểu lắm, chỉ có thể ậm ừ ra dấu:【 Được rồi. 】

***

Quận Đông cách Tương Thành không xa lắm, trên đường dù có gặp phải kẹt xe cùng lắm cũng chỉ mất nửa giờ, thầy Mã còn cố ý mang theo một cái lá cờ nhỏ giống như kiểu mấy hướng dẫn viên du lịch hay cầm, đứng ở đầu hàng, dẫn mọi người xếp thành một hàng dài lững tha lững thững.

Công viên đầm lầy rất lớn, diện tích xây dựng có hơn 2000 mẫu, bên dưới là hồ cá cùng các đường sông đan xen giao thác, bên trên được dựng cầu dài bằng gỗ, bọn họ lần này đến xem như cũng đúng lúc, hoa sen cùng lá sen đều vẫn chưa tàn, mênh mông biêng biếc một màu xanh, thấp thoáng điểm tô sen hồng cùng sen trắng.

Lục Nhung cùng Lâm Mộ không xa không gần đi ở tuốt phía sau đội ngũ.

Trần Mỹ Hoa thường thường sẽ dừng lại ngồi xổm ở ven cầu ngắm lá sen, những lúc như vậy Lục Nhung với Lâm Mộ phải đứng lại chờ bà, dần dần bọn họ liền bị mọi người bỏ xa.

Thầy Mã chạy tới chạy lui mấy lần, liền nghe ở đằng trước có người hô to “Đừng làm phiền mấy đứa nhỏ yêu nhau, để tụi nhỏ tự mình đi chơi đi thầy ơi!”

Lâm Mộ vẻ mặt quẫn bách, theo bản năng nghía sang Lục Nhung, thấy đối phương đang nhìn chằm chằm Mỹ Mỹ, cũng không có phản ứng gì với lời này, thầy Mã buột miệng trêu ghẹo “Trai xinh gái đẹp, có yêu nhau cũng là chuyện bình thường hen.”

Lục Nhung lúc này mới ngẩng đầu nhìn thầy Mã.

“Không có.” Cũng không rõ lời này là muốn phủ nhận cái nào, Lục Nhung hơi cúi đầu nói với Trần Mỹ Hoa “Đi thôi Mỹ Mỹ, đi xem lá sen ở chỗ khác.”

Trần Mỹ Hoa ngoan ngoãn đứng dậy, lại vươn tay nắm lấy tay Lâm Mộ “Chị gái cùng đi đi.”

Lâm Mộ… tiếp tục duy trì vẻ cao quý lạnh lùng của một mỹ thiếu nữ, coi như mình không nghe thấy cái gì, sóng bước đi bên cạnh Lục Nhung.

Cầu bắc ngang rất dài, hơn nữa liên miên nối tiếp nhau, có đôi chỗ chỉ đủ hai người đi song song, Trần Mỹ Hoa liền lên phía trước đi cùng thầy Mã, Lục Nhung với Lâm Mộ theo sau.

Bởi vì đi đường không tiện viết chữ, Lâm Mộ lại phải giả vờ không thể nói chuyện, thế nên không khí giữa hai người có chút im lặng, đến chỗ dừng lại ngắm phong cảnh cũng là mạnh ai nấy ngắm, không có trao đổi gì với nhau.

Lâm Mộ thật sự nhịn hết nổi, liền lắc lư tay ra dấu 【 Kiếm chỗ nào đó ngồi một lát nha?】

Lục Nhung có chút do dự, Trần Mỹ Hoa đang ngồi xổm ở đầu cầu, hai mắt chăm chú nhìn một con chuồn chuồn, vẻ mặt mê mẩn.

【 Chúng ta sang đó đi 】 Lục Nhung có chút vụng về ra dấu.

Với Lâm Mộ thì đương nhiên đâu cũng được, cậu đi theo Lục Nhung đến đầu cầu, lựa một chỗ cách Trần Mỹ Hoa khá gần ngồi xuống, bởi vì nãy giờ đi quá lâu, cho nên nhất thời cũng không để ý lắm, hết sức thoải mái ngồi xoạc cả hai chân ra.

“…” Lục Nhung nhìn cậu một lát, đột nhiên vươn tay, nắm lấy váy kéo xuống che lại.

Lâm Mộ “?”

Lần này Lục Nhung không có ra dấu, giọng nói có chút lạnh nhạt khẽ nói “Mới nãy lộ cả quần lót ra.”

Suốt nửa giờ sau đó, Lâm Mộ hai tay ôm đầu gối ngồi đến vô cùng đoan chính thục nữ, giữa lúc Lục Nhung có đi vòng qua bên kia một chuyến mua nước uống, còn mang về cho Lâm Mộ một ly trà chanh.

Tư thế uống nước của Lâm Mộ cũng cực kỳ “thục nữ”.

Lục Nhung giống như khẽ bật cười, cầm sổ tay viết lên: “Không cần phải khẩn trương như vậy, mới nãy không có ai thấy.”

Lâm Mộ thầm nghĩ, bị cậu nhìn thấy mới càng nguy hiểm ó…

Cơ mà cũng chỉ là quần lót, nhìn thấy liền nhìn thấy đi, Lâm Mộ nhờ tự an ủi mà tâm tình cũng dần khá lên, cả người thả lỏng ngồi nhìn Mỹ Mỹ với tay muốn sờ lá sen.

Lục Nhung đỡ lấy người bà, để Mỹ Mỹ vươn tay sờ một lát.

“Cậu có muốn sờ không?” Lục Nhung quay lại hỏi Lâm Mộ.

Lâm Mộ thậm chí còn không thèm đắn đo, lập tức rướn người lại gần, Lục Nhung choàng tay vịnh lên vai níu chặt tay cậu, tư thế thoạt nhìn giống như đang ôm Lâm Mộ.

Đầu ngón tay Lâm Mộ chạm lên lá sen.

Lâm Mộ cảm thấy có chút thú vị, liền dùng sức kéo nhẹ một cái, lá sen lắc lư, thoạt nhìn giống như cái quạt tròn mỹ nhân.

【 Cảm giác mát mát. 】Lâm Mộ rụt tay về, vui vẻ nhìn Lục Nhung vung tay ra dấu.

Lục Nhung nở nụ cười, rất nhẹ, không nói lời nào.

Lại có một đám người khác cũng đến đầu cầu, Lục Nhung kéo Trần Mỹ Hoa đứng dậy tính nhường chỗ cho người ta, Lâm Mộ cũng đứng dậy theo, vừa mới ngẩng đầu, đột nhiên thấy được một gương mặt hết sức thân quen.

Hứa Nhất Lộ đứng cách bọn họ rất gần, hôm nay cậu có mang mắt kính đặc biệt của mình, nhìn chăm chăm Lục Nhung thật lâu, mới có chút không quá xác định dò hỏi: “Tiểu Lộc?”

Lục Nhung cũng rất kinh ngạc khi gặp phải cậu ta, còn chưa kịp phản ứng lại thì Hứa Nhất Lộ đã quay đầu sang bên cạnh, nhìn thẳng vào chỗ Lâm Mộ đang đứng, càng thêm hoang mang khó hiểu lầm bầm lầu bầu trong miệng “Lâm…Mộ?”