[Đạo Mộ Đồng Nhân] [Bình Tà] Mặc Long

Chương 6




Trong động không phân rõ là ban ngày hay ban đêm, nhưng tính thời gian, ước chừng qua tầm hơn bốn giờ, mọi người lục tục tỉnh lại. Chỉ có Vương Bàn Tử còn ngáy khò khè như còi xe, Phan Tử không khỏi thầm nghĩ: Người này đến chỗ nào cũng có thể ngủ an ổn như vậy.

Phan Tử chui ra từ túi ngủ, xoa bóp cánh tay bị đè đến tê rần, đi đến trước mặt Trương Khởi Linh. Mới đứng đấy ngáp một cái, bỗng nhiên kêu lên sợ hãi: “A!”

Vương Bàn Tử bị một tiếng “A” này dọa tới mức ngồi bật dậy. Hắn mờ mịt dụi dụi cặp mắt ti hí, hỏi: “Mẹ kiếp! Lại chuyện gì nữa?”

Phan Tử nhìn Ngô Tà đang ngồi ở bên người Trương Khởi Linh, nghĩ đến hắn lại muốn lao qua cắn người. Nhưng nhìn kĩ rồi mới phát hiện, vẻ mặt Tiểu tam gia chết lặng, hai mắt tan rã, ngây ngẩn nhìn phía trước.

“Đây là…?” Phan Tử giơ tay quơ quơ trước mặt Ngô Tà, nhưng Ngô Tà như là không nhìn tới, chớp mắt cũng không chớp.

“Chỉ có thể làm được như vậy.” Hoắc Lị Nhã tinh bì lực tẫn, nói: “Hiện tại hắn như một khối thi thể di động, không có suy nghĩ. Chờ chúng ta đi ra ngoài, để cho sư phụ tôi nhìn lại một lần.”

“Cái kia đối với hắn… có ảnh hưởng hay không?” Phan Tử nói chính là thai nhi trong bụng Ngô Tà.

Hoắc Lị Nhã đương nhiên biết ý mà Phan Tử muốn nói, bởi vì lúc trước, cái tên Bàn Tử “ngọng” kia đã đem tiền căn hậu quả mọi chuyện nói hết cho cô.

Chỉ nghe Hoắc Lị Nhã nói: “Không có việc gì, tôi đã tận lực bảo vệ thai nhi thật tốt. Bất quá… nơi này âm khí cùng độ ẩm quá cao, không tốt với thai nhi. Chúng ta phải nhanh chóng tìm được thứ kia rồi đi ra ngoài.”

Mọi người vừa nghe, vội vàng thu thập tốt mọi thứ, đi hướng tới cái cửa động bên phải. Trương Khởi Linh căn cứ theo chỉ dẫn của Hoắc Lị Nhã, cắn đứt ngón giữa, lấy máu dính vào trán Ngô Tà. Làm xong như vậy, Ngô Tà đứng lên một cách máy móc, đi theo sau Trương Khởi Linh vào trong động.

Đi tầm thêm trên dưới một trăm thước, phía trước truyền đến tiếng mắng của Bàn Tử: “Đệt! Đây là tình huống gì, sao lại con mẹ nó là cửa đá?” Mọi người đi qua thì thấy phía trước bị một cửa đá lấp kín.

“Đến cuối rồi, thứ chúng ta muốn tìm đại khái ở ngay tại nơi đây.” Phan Tử nói.

Ngẩng đầu nhìn, cả cửa đá sắp xếp chi chít mấy ngàn cái đinh, chỗ bên trong lõm xuống, hình như viết mấy chữ gì đó.

Bàn Tử nhức đầu nhìn Hoắc Lị Nhã, nói: “Trên mặt có phải phong ấn của người Miêu tộc mấy người không?”

Hoắc Lị Nhã cũng nghi hoặc, lắc đầu nói: “Không phải, mấy cái đinh này để làm chi?”

“Trên mặt cái này viết là ‘Xà cổ nguyệt thần’.” Người nói chình là Chu Đống, chỉ thấy hắn tiến đến ‘ba ba ba’ vỗ lên trên mấy cái đinh vài phát.

Mọi người cảm thấy dưới chân chấn động, tiếp theo trên cửa đá truyền đến thanh âm ‘ong ong’ của cơ quan chuyển động. Chỉ chốc lát sau của đá mở, để lộ ra cầu thang ở mặt sau.

Hoắc Lị Nhã ngạc nhiên, nói: “Đây là cấm địa của Miêu tộc chúng tôi! Sao anh biết phương pháp mở? Anh rốt cuộc là ai?”

Chu Đống cuống quít che giấu, nói: “Trước kia lúc tôi học phong thủy có nghiên cứu loại cửa cơ quan này.” Dứt lời, ánh mắt dao động, sau đó tỏ ý bảo mọi người đi vào.

Phan Tử không khỏi âm thầm thắc mắc: Cho dù có thạo về cơ quan, hắn cũng không thể nhận thức được chữ cổ của người Miêu a, cho dù trùng hợp nhận thức được vãi chữ, nhưng cũng không hẳn là sẽ biết cơ quan của cái cửa này a! Cẩn thận hồi tưởng lại đủ loại chuyện gặp phải trên đường đi, người này luôn giải quyết hết một cách thành thạo, không có khả năng tất cả đều là trùng hợp. Nghĩ vậy, Phan Tử càng để tâm hơn.

Mọi người bước qua bậc thang, thấy bên trong là một cái thạch thất một trăm lần bình thường, mặt đối diện bên trong có đặt ngang một cái quan tài sơn son nạm vàng. Kỳ quái chính là phía trước quan tài có đặt cột đá xếp thành hình tam giác rộng chừng hai ba bàn tay, cao tầm một thước, trên đỉnh mỗi cây cột đặt một cái hộp.

“Trấn thai!” Chu Đống ngạc nhiên, nói.

“Trấn thai là cái gì?” Vương Bàn Tử miệng hỏi, tay không tự giác vươn tới cái hòm.

Chu Đống vừa thấy, trong lòng kinh hãi, vội chạy lên tóm hắn lại: “Ngàn vạn lần không được sờ mó lung tung đến mấy thứ kia, xảy ra chuyện đấy!”

Vương Bàn Tử cau mày nhìn Chu Đống, lưu luyến nắm tay, thu trở về.

“Đây là trấn thai lợi dụng ‘Tam long trận’ đơn giản.” Chu Đống giải thích: “Trấn thai thường là chín, mỗi cái đều có nguy hiểm rất lớn. Mà nơi này đem trấn thai hợp thành ba, bên trong còn bỏ thêm Hắc vu thuật, cho nên càng nguy hiểm.”

“Nhưng mấy thứ này, phá một cái, uy lực toàn thể sẽ giảm đi một tầng.” Hoắc Lị Nhã cũng nói.

“Vậy rốt cuộc nó có tác dụng gì? Phá giải như thế nào?” Phan Tử nói.

“Nó là một loại trận pháp lấy linh hồn của núi sông để bảo vệ mộ táng. Nói trắng ra là pháp thuật bảo hộ mộ thất.”

“Đừng con mẹ nó trận pháp này trận pháp kia nữa, hiện tại rốt cuộc làm gì bây giờ? Khối ngọc chúng ta muốn tìm nhất định là ở trong ba cái hòm.” Vương Bàn Tử gấp đến giơ chân.

“Đại gia anh sốt ruột đến vậy, có chỗ nào là anh suy nghĩ cho Tiểu tam gia, anh con mẹ nó đều là muốn sờ ‘minh khí’.” Phan Tử cũng gấp đến độ nối giận trong lòng. Nói xong, hai người đã muốn xông lên.

“Ai! Hai vị đều bình tĩnh một chút đừng có nóng, trận này tuy rằng lợi hại, nhưng cũng không phải là không có phương pháp hóa giải, để tôi nhìn kĩ lại một chút.” Chu Đống nói xong, thân thể cũng chầm chậm tới gần ba trấn thai kia.

Mọi người thoáng chốc an tĩnh lại, khẩn trương nhìn chằm chằm Chu Đống. Chỉ thấy hắn thật cẩn thận nhìn la bàn trong tay mình, bước một bước nhỏ cọ đến trấn thai bên trái…

Bỗng nhiên, kim la bàn run run kịch liệt. “Không tốt!” Chu Đống hô to một tiếng, xoay người bỏ chạy.

Một tiếng kêu này của hắn khiến vài người tinh thần đang khẩn trương bên cạnh ngay lập tức giơ vũ khí lên.

“Mau lui lại! Đây là… đây là ‘túc hồn thai’.” Chu Đống bước mấy bước lẻn đến phía sau.

‘Đông!’ Mọi người còn không kịp phản ứng lại, chợt nghe bên trong quan tài truyền đến một tiếng vang kì dị. Ngay sau đó, quan tài ‘phanh’ một tiếng bật lên một chút, một cỗ thi thể toàn thân xanh đen đi từ bên trong ra.

Vương Bàn Tử bị dọa đến phát run: “Tiên sư nó! Ở đây có bánh tông!” Tiếp theo, không nói thêm gì mà giơ súng lên, bắn ra một viên đạn.

Viên đạn kia bắn vào trên người cương thi, giống như bắn vào da thuộc. Chẳng nhưng không thấy một chút hiệu quả, còn có rất nhiều khói xanh biếc thoát ra từ lỗ hổng viên đạn trên người cương thi. Chỉ thấy làn khói xanh kia càng lúc thoát ra càng nhiều, chậm rãi bao cương thi lại bên trong.

“Anh được việc thì chả mấy mà hỏng chuyện thì có thừa.” Phan Tử đến lúc này còn không quên trách cứ Bàn Tử.

“Không! Một phát súng của anh ta vẫn có tác dụng.” Chu Đống nói xong chỉ chỉ cương thi. Nói đến cũng lạ, không biết có phải nguyên nhân từ một phát súng kia của Bàn Tử hay không, dù sao thì cương thi kia cũng đã ngừng lại.

“Xem đi! Cũng là do bản lĩnh lợi hại của Bàn gia anh.” Vương Bàn Tử đắc ý dạt dào liếc nhìn Phan Tử một cái.

“Khói xanh kia đều là trùng.” Không đợi Bàn Tử tốt đủ, Trương Khởi Linh trầm giọng nói.

Trương Khởi Linh vừa mới nói xong, chỉ thấy khói xanh trên đỉnh đầu cương thi đều rơi rụng trên mặt đất, lộ ra cái đầu cương thi đã bị cắn gần thành xương trắng.

“Má ơi! Đây là hủ thi trùng!” Hoắc Lị Nhã kêu lên sợ hãi, che miệng nhích lại gần Trương Khởi Linh: “Sư phụ có nói qua, Xà tộc từ nhỏ đem loại trùng này nuôi trong não và nội tạng, tuy rằng tốc độ ăn mòn rất chậm, nhưng nó cơ hồ không có khắc tinh.”

“Họ Chu kia ngươi làm cái gì vậy!!?” Bàn Tử ở phía sau bỗng nhiên rống giận, quát.

Mọi người nhìn lại, nháy mặt trong lòng lạnh một nửa. Nguyên lai, Chu Đống thừa dịp mọi người không chú ý, đứng ở bên ngoài đem cửa đá đóng lại.

“Con mẹ ngươi!” Vương Bàn Tử cùng Phan Tử lao qua đá đấm vào cửa đá, sờ soạng mong tìm được cơ quan mở cửa.

“Đừng tốn sức.” Chu Đống ở bên ngoài, lúc này như đã thay đổi thành một người khác, âm trầm nói: “Nói thật cho mấy người các ngươi biết, ta là hậu duệ của Xà tộc. Vu thuật trên người Ngô Tà Tiểu ca kia là do ta hạ —— khó giải! Ta cùng Cừu Đức Khảo đã ước định tốt, ta giúp hắn giám thị các ngươi tìm ngọc, hắn giúp ta tìm lại tàn cuốn Hắc Vu của tổ tiên.”

“Vậy vì cái gì mà ngươi muốn hại chúng ta!?” Hoắc Lị Nhã cắn răng hỏi.

Chỉ nghe Chu Đống chậm rãi hồi đáp lại từ bên ngoài: “Bởi vì mấy người đã không còn giá trị lợi dụng, bên trong cái hòm ở trấn thai bên trái kia chính là tàn cuốn của Hắc Vu.”

Mọi người vội vàng nhìn lại bên trái, quả nhiên! Cái hòm bên phía cột bên trái đã bị mở ra, có thế là do Chu Đống thừa dịp mọi người đối phó cương thi, trộm lấy đồ vật mang đi.

Chu Đống ở bên ngoài vẫn lẩm bẩm như cũ: “Nếu đã như vậy, dứt khoát cho mấy người thông tin; viên ngọc các ngươi muốn tìm ở trong một cái hòm. Khuyết điểm của hủ thi trùng chính là quá chậm, có lẽ các ngươi có đủ thời gian tìm được ngọc, nhưng cũng không nhất định ra ngoài được… Ha ha…” Nói xong, hắn liền cười ngạo mạn.

“Cừu Đức Khảo muốn khối ngọc này làm gì? Tiểu Tà nhất định phải cần khối ngọc này mới thuận sản được sao?” Trương Khởi Linh nhân cơ hội hỏi ra nghi hoặc trong lòng bấy lâu nay.

Chu Đống yên lặng trong chốc lát, tựa hồ cân nhắc có nên trả lời vấn đề này hay không. Có lẽ cảm thấy được bọn họ chết chắc rồi, cho nên thanh âm Chu Đống lại vang lên: “Khối ngọc này là một khối độc ngọc. Nghe nói, là tinh nguyên của một con rắn phương nam sinh ra từ thời thượng cổ, cả thân con rắn này đều là vảy đen nhỏ, giống như một con rồng từ trên trời giáng xuống. Người trong tộc chúng ta coi nó như hóa thân của thần, thờ phụng và tôn xưng nó là Mặc long, mà tinh nguyên của nó chính là Mặc ngọc. Song lân mãng xà của Vương mẫu tộc chính là hậu duệ của nó, vốn dĩ mấy con rắn này cũng có tinh nguyên, nhưng chậm rãi thoái hóa thành không có.” Nói đến đây hắn thở dài nói tiếp: “Phương pháp sử dụng khối ngọc này có nói với các ngươi cũng không có gì đáng ngại, đem ngọc ngâm trong bình rượu mạnh tầm bốn tháng, khi sắp sinh thì ăn vào, thai nhi tự nhiên sinh hạ thuận lợi. Bất quá…” Chu Đống trầm mặc một chút: “Dù sao cũng là nam nhân sinh con, cho nên thống khổ còn lớn hơn mấy lần so với nữ nhân, phỏng chừng có rất ít người chịu được.”

“Nếu không cần khối ngọc kia, sẽ như thế nào?” Trương Khởi Linh đau lòng, lại hỏi.

“Không khó xử lý! Hiện tại khoa học phát triển như vậy, chờ cái thai chết trong bụng, phẫu thuật lấy ra là được!” Chu Đống lại cạc cạc cười: “Bất quá Ngô Tiểu ca chỉ sợ không có cơ hội ấy, hắn hiện tại như một khối thi thể di động, chờ một lát sau, hắn cũng sẽ giống như vị chủ một kia. Được rồi! Ta nói nhiều như vậy, cũng đã đủ với mấy người. Tạm biệt!” Nói xong, Chu Đống đang muốn rời đi, Phan Tử hô một câu: “Đợi đó! Ngươi con mẹ nó còn chưa cho chúng ta biết, Cừu Đức Khảo muốn khối ngọc này làm gì!”

Chu Đống cả giận, nói: “Việc này thì tới mà hỏi Hoắc cô nương bên cạnh các ngươi, cô ta so với bất cứ ai cũng rõ ràng hơn!” Nói xong, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân xa dần.

Mọi người đều quay đầu hướng về phía Hoắc Lị Nhã…

Hoắc Lị Nhã bối rối lui về sau vài bước, cúi đầu nói: “Tôi cũng không muốn lừa gạt các anh. Hơn nữa, tôi thật sự không biết Chu Đống là hậu duệ Xà tộc… Tôi…”

“Cái này cũng không phải trọng yếu! Chúng tôi đang hỏi cô Cừu Đức Khảo muốn tìm khối ngọc kia làm gì?! Chẳng lẽ hắn cũng…” Vương Bàn Tử lại bắt đầu nói hươu nói vượn.

“Hắn muốn khối ngọc kia là vì… trường sinh bất lão.”

“Đùa sao? Trường sinh bất lão?!” Phan Tử ngạc nhiên, nói: “Đây là tình huống gì vậy?”

“Ừm, dùng máu thuần dương của nam nhân mang thai, sau lấy âm khí của viên ngọc điều hòa, có thể cải lão hoàn đồng. Đây là bí mật của Miêu tộc chúng tôi.” Hoắc Lị Nhã nói như thể đã hạ được quyết tâm.

Nghe thế, Trương Khởi Linh thương tiếc đem Ngô Tà ôm vào trong ngực. Nhưng Ngô Tà vẫn hai mắt mờ mịt nhìn về phía trước.

“Mẹ nó! Mau nghĩ biện pháp!” Vương Bàn Tử ở bên kia đột nhiên kêu tên một tiếng kì quái.

Nguyên lai, trong lúc mọi người còn đang nói chuyện với Hoắc Lị Nhã, đám khói xanh kia đã sắp rời khỏi thân thể của khối cương thi, mấp máy hướng lại chỗ này. Ngay lúc đám khói xanh kia rời khỏi người cương thi, mọi người tròn mắt, cương thi vừa rồi còn là một đám da đen xì, lúc này đã hoàn toàn biến thành một đám xương trắng.

“Con mẹ nó, thứ này so với axit sunfuric còn lợi hại hơn.” Phan Tử nói xong, thân thể nhích về phía sau, tận lực đứng cách xa thứ kia một chút.

“Ông đây cho nổ chết chúng.” Vương Bàn Tử nói xong, trở mình muốn tìm ngòi nổ trong ba lô.

Hoắc Lị Nhã vừa nghe, cuống quít giữ chặt lấy hắn, khẩn trương nói: “Không thể được! Ngọc chúng ta còn chưa lấy anh đem ngọc phá hỏng thì làm sao bây giờ? Nói lại, thứ này nổ không chết, hơn nữa gặp nhiệt càng sinh sản nhanh hơn.”

Vương Bàn Tử vừa nghe lời này, buồn bực đem ngòi nổ ném trên mặt đất. Bỗng nhiên, có một tia sáng xẹt qua trong đầu hắn! Đây là trùng a!

Nghĩ vậy Vương Bàn Tử xoay người hô lên với Trương Khởi Linh: “Tiểu ca! Máu của anh không phải có công dụng đối phó với trùng sao?”

Trương Khởi Linh chưa cần đợi hắn hỏi, đã sớm nghĩ đến điểm ấy. Chỉ thấy hắn rút dao găm ra vạch một đường trên tay, máu tươi liền chảy ra ồ ồ.

Hắn dùng cánh tay còn đang chảy máu mở cái hòm ở giữa ra, bên trong quả nhiên có một viên đá đen lóe sáng ánh huỳnh quang, xem ra Chu Đống không gạt người.

Hắn vội vàng đem ngọc thả vào trong ba lô, sau đó lấy máu nhỏ vào trong đám khói xanh, máu rơi xuống nơi nào, nơi đó dạt ra thành một khoảng đất trống.

“Nga! Có hi vọng!” Vương Bàn Tử hưng phấn hô một tiếng. Nhưng không đợi hắn cao hứng được mấy giây, Phan tử đã túm lấy tay áo hắn, nói: “Anh mau nhìn! Vẫn không được!” Không biết là từ lúc nào, mặt đất mới vừa rồi còn rất vất vả mới lộ ra được đã bị đám khói xanh cắn nuốt mất.

Vương Bàn Tử cả kinh thiếu chút nữa thì ngã xuống đất: Tiên sư rồi! Máu của Tiểu ca lần nào cũng dùng được, sao lần này lại không được?

“Tôi không phải đã nói rồi sao, thứ này cơ hồ không có khắc tinh, chúng ta lần này chết chắc rồi.” Hoắc Lị Nhã vô lực ngã ngồi trên mặt đất.

“Thối lắm! Bàn gia tôi cũng không phải người dễ dàng chờ chết!” Vương Bàn Tử gấp đến mức vò đầu bứt tai, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua.

Ngay tại lúc mọi người còn đang miên man suy nghĩ, Trương Khởi Linh huých Phan Tử, ý bảo hắn nhìn về một cái góc, Phan Tử nhìn hắn khó hiểu, không rõ hắn muốn làm cái gì.

Trương Khời Linh lại chỉ một chút, nói: “Anh xem! Chỗ kia không bị ăn mòn.” Phan Tử nhìn theo đầu ngón tay của hắn, quả nhiền! Cái góc kia bốn phía đều là đất trống.

Phan Tử nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, bừng tỉnh đại ngộ, cười to nói: “Con mẹ nó chứ Bàn Tử chết toi kia vừa rồi tiểu bậy ở chỗ đó, ha ha… Nguyên lai đơn giản như vậy a! Mọi người đều nói nước tiểu đồng từ có thể giải trăm độc, quả nhiên không giả! Thật đúng là nhìn không ra, té ra Bàn Tử của chúng ra lại là ‘hoàng hoa đại khuê nữ’!”

“Tiên sư đại gia nhà anh!” Bàn Tử đỏ mặt tía tai muốn đánh Phan Tử.

Đã biết cách giải quyết đám sâu xanh này như thế nào, mọi người không khỏi đều nhẹ nhàng thở ra. Lúc này, Bàn Tử nghiêng đầu ra, chỉ nghe hắn nói: “Không biết trong cái hòm thứ ba có cái gì, không bằng… chúng ta thuận đường dọn sạch đi.”

“Ai! Anh…” Hoắc Lị Nhã vừa muốn nói cái gì, nhưng đã không còn kịp. Chỉ thấy Bàn Tử thừa dịp đám sâu còn chưa lan tới, vọt tới phía trước cây cột, mở hòm ra thì thấy bên trong có mấy khối thịt trông như cái nấm, da tầng tầng lớp lớp giống như sóng biển, trên mặt còn đọng nước trông như những giọt sương.

“Đây là cái gì?” Vương Bàn Tử vừa hỏi vừa giơ tay chộp lấy.

“Đây là thái tuế!!” Hoắc Lị Nhã run rẩy vươn tay, bắt được cánh tay đang vươn đi của Vương Bàn Tử.

Vương Bàn Tử căng thẳng trong lòng: Mẹ kiếp! Sao cứ chuyện không hay là tôi lại đụng vào!

Loại thịt này trong dân gian được xưng là ‘thái tuế’. Đồn dãi: Nhật phạm thái tuế, phạm chi đắc hung. (ngày gặp phải thái tuế, chạm tới liền gặp bất hạnh)

Bình thường khởi công xây nhà hoặc là đào móc vô ý đào ra, ắt sẽ gặp hại. (Theo tư liệu lịch sử ghi lại, ‘thái tuế’ là do sát khí của Ngũ hoàng (1) ngưng tụ lại mà thành, nó cùng tam hằng, tức Tử Vi hằng, Thái Vi hằng, Thiên Thị hằng (2) hô ứng lẫn nhau. Xuyên qua cung điện thiên thượng cửu tinh, chiếu tới nơi tương ứng trên mặt đất thì từ trong lòng đất sẽ hình thành hóa thân của ‘thái tuế’, chính là một khối thịt hình cầu. Tại chỗ này mà thi công thì sẽ kinh động đến ‘thái tuế’. Đây là sự ra đời của truyền thuyết “Động thủ trên đấu thái tuế ắt gặp họa” trong dân gian.)

Lúc này, Ban Tử nhìn đến đống thịt ‘thái tuế’ mà da run lên một chút. “Tiên sư! Đùa chứ cái này con mẹ nó còn sống.”

Hoắc Lị Nhã vừa nghe. đậy mạnh cái nắp lại, kéo Bàn Tử lui về phía sau:”Thứ này sống lại, so với hủ thi trùng còn đáng sợ hơn.”

Phan Tử vừa nghe vừa mắng to: “Con mẹ nó Bàn Tử! Mỗi lần đều là anh làm mấy cái chuyện ruồi bu này!” Nói xong, Phan Tử cầm lấy ngòi nổ còn đang nằm trên mặt đất của Bàn Tử cắm vào trong một cái hố ở bên cửa. Hét lên với Bàn Tử: “Nơi này chỉ có nước tiểu của Bàn Tử dùng được! Trước tiên anh ngăn trở đám sâu này, tôi làm nổ tung cái động này. Còn may là con rùa Chu Đống kia không mang cả ba lô của chúng ta đi!”

“Oanh!” Cả thạch động run lên mấy lần, mấy người ho khan, chui từ trong thạch động ra.

Nhiều lần trắc trở, mọi người tuy rằng đều bị biến thành mặt xám mày tro, nhưng cũng may đều an toàn trở về tới Hoắc gia thôn.

Trong nhà đại sư Hoắc Ba, mấy người hai mặt nhìn nhau rồi nhìn tới Ngô Tà đang nằm trên giường cùng Hoắc Ba đang cau mày, ai cũng không dám nhiều lời một câu.

“Sự phụ, sao rồi? Có thể cứu chữa hay không?” Hoắc Lị Nhã khẩn trương hỏi Hoắc Ba.

Hoắc Ba trầm ngâm một chút, nói:”Đây là thi thuật rất lợi hại của Hắc Vu, hơn nữa cơ thể vị Tiểu ca này mất nhiều máu quá… chỉ sợ…”

“Đại sư, vô luận là thế nào cũng cầu ngài cứu lấy cậu ấy!”

“Ai… Quên đi! Xem ra tôi đành phạm giới!” Hoắc Ba nói: “Trước kia… tôi cũng từng học Hắc vu thuật.”

“A! Sư phụ người….” Hoắc Lị Nhã há to miệng nhìn Hoắc Ba.

“Ừ! Tôi cảm thấy Hắc vu thuật rất thiếu đạo đức, cho nên thề không dùng tới. Nhưng hiện tại không thể trơ mắt nhìn vị Tiểu ca này chết, huống chi, đây còn là hai mạng!”

“Đại sư! Chỉ cần ngài cứu được Tiểu tam gia, ngài muốn cái gì tôi đều cho ngài.” Phan Tử nhìn Hoắc Ba đầy cảm kích.

Hoắc Ba khoát tay, nói: “Không cần cảm tạ tôi, trong các anh ai là người thân thiết nhất với cậu ấy?”

Ánh mắt Vương Bàn Tử cùng Phan Tử đều nhìn về hướng Trương Khởi Linh (cha đứa nhỏ =))), Trương Khởi Linh cũng tự đứng lên hỏi: “Có chỗ nào cần hỗ trợ?”

Hoắc Ba thở dài đầy hàm xúc, nói: “Cậu ấy hiện tại như đã đánh mất hồn phách, cần dùng máu của người thân mật nhất với cậu ấy để thức tỉnh cậu ấy, đồng thời cũng bù lại số máu mà cậu ấy đã đánh mất, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện. Nhưng…” Hoắc Ba hơi dừng một chút mới nói tiếp: “Cậu ấy cần một lượng máu rất lớn, sinh mệnh người hiến máu chỉ sợ sẽ nguy hiểm.”

Trương Khởi Linh không nói nhiều lời liền vén tay áo, nói kiên định: “Không có việc gì! Cần bao nhiêu cũng không quan trọng! Chỉ cần… có thể cứu sống Tiểu Tà.”

Hoắc Lị Nhã ở bên cạnh vừa nghe thấy thì nóng nảy: “Không được! Chẳng nhẽ không có biện pháp khác sao?”

Hoắc Ba lắc đầu: “Đây là biện pháp duy nhất, tôi đi chuẩn bị…” Nói xong, hắn mở cửa đi ra ngoài.

Trong phòng thoáng chốc im lặng…

Một lát sau, Hoắc Ba mang theo một đống lớn các đồ vật đến, trong đó có một cái túi màu đen, bên trong tựa hồ là vật còn sống, động một chút nó liền nhẹ nhàng mấp máy.

“Sư phụ! Đây là cái gì?” Hoắc Lị Nhã hỏi.

“Không nên động! Trong này là rắn!” Hoắc Ba nói xong, buông cái bát hoa cùng con dao tai trâu sắc nhọn trong tay xuống, sau đó túm lấy sợi dây thừng sau lưng.

“Đại sư… ngài đây là…” Phan Tử cùng Bàn Tử nghi hoặc nhìn nhất cử nhất động của Hoắc Ba.

“Lúc truyền máu rất thống khổ, đem trói cậu ấy lại, tránh để bị thương đến đứa nhỏ!” Hoắc Ba giải thích.

Trương Khởi Linh vừa nghe thấy lời này, trong lòng lại co rút đau đớn.

Hết thảy đều đã chuẩn bị sắp xếp, Hoắc Ba vói tay vào trong cái túi màu đen kia, túm từ bên trong ra một con rắn màu trắng dài tầm nửa thước: “Xà tộc sở dĩ trở thành Xà tộc, cũng không chỉ bởi vì bọn họ thờ phụng Nữ Oa. Quan trọng hơn, Hắc vu thuật của bọn họ cũng không tách khỏi sự tồn tại của rắn. Tôi dùng độc xà này trung hòa máu của anh ta, sau đó cho Tiểu ca này uống vào.” Nói xong, cầm lấy con dao nhọn đưa đên tay Trương Khởi Linh.

Trương Khởi Linh gạt cánh tay Hoắc Lị Nhã đang kéo tay mình ra, sau đó dứt khoát cầm lấy cái dao kia, dựa theo phân phó của Hoắc Ba rạch một vết ở cổ tay mình. Ngay sau đó, Hoắc Ba cầm lấy đầu con rắn để nó cắn vào miệng vết thương.

“A!” Bàn Tử kinh hô ra tiếng, Phan Tử cũng không nhẫn tâm nhìn, ngay cả Hoắc Lị Nhã cũng quay đi.

Chỉ thấy cái bụng con rắn kia phập phồng từng đợt, chẳng mấy chốc sau đã hút đầy một bụng toàn máu tươi. Hoắc Ba bắt lấy con rắn, miệng lẩm bẩm, sau đó không biết hắn vẩy chút gì lên thân rắn, chỉ thấy cái bụng trướng đầy máu của con rắn run rẩy, co rúm một lúc rồi ‘ồng ộc’ một tiếng, con rắn đem toàn bộ chỗ máu vừa hút được phun trở lại vào trong cái bát hoa kia.

“Mau! Cho Ngô Tiểu ca uống hết chỗ này!” Hoắc Ba cầm chén đưa vào trong tay Phan Tử, ý bảo mọi người hỗ trợ áp chế Ngô Tà.

Phan Tử tiếp nhận cái bát, chịu đựng ghê tởm trong dạ dày, khoát tay liền khiến Ngô Tà uống xuống nửa bát máu.

“A!” Máu vừa mới trôi xuống, Ngô Tà liền giật nảy người lên. Chỉ thấy hai mắt hắn nhắm nghiền, đầu lắc lư trái phải, miệng rên rỉ ra tiếng: “A! Ân… Đau quá…” Tuy rằng chân tay đều bị trói, nhưng giường trúc vẫn bị hắn kéo đến rung bần bật.

“Này… sao lại như thế này?” Phan Tử trợn mắt há mồm ngẩn ra nhìn Ngô Tà, Bàn Tử cũng không biết phải làm gì đứng im một chỗ.

“Mau! Tiếp tục đút! Đừng ngừng lại!” Mồ hôi của Hoắc Ba cũng theo hai má chảy xuống, hắn lại đưa cho Phan Tử một bát máu.

Phan Tử nhắm mắt, cắn răng, tiếp tục cho Ngô Tà uống xuống.

Ngô Tà giãy giụa mạnh hơn, hắn ưỡn người lên rồi lại suy sụp ngã xuống, đầu quay qua quay lại, mồ hôi tẩm ướt tóc, dán chặt lại trên mặt.

Mà Trương Khởi Linh ở bên kia bởi vì mất máu quá nhiều, cho nên cảm thấy trước mắt đều là màu đen, cả người không còn chút sức lực. Hình săm kì lân trên người hắn dần dần hiện lên, lan tràn toàn thân.

“Sư phụ! Đủ chưa vậy? Cứ tiếp tục như vậy anh ấy sẽ chết mất!” Hoắc Lị Nhã khóc hô.

Hoắc Ba nhìn con rắn đã sắp biến thành màu đen trong tay, nhìn nhìn Ngô Tà đã dần dần bình tĩnh trở lại, khoát tay nói: “Được rồi… cũng coi như đã đủ rồi.”

Trương Khởi Linh nghe vậy, mắt tối sầm nghiêng đầu gục trên mặt đất. Hoắc Lị Nhã thừa dịp đỡ Trương Khởi Linh đi, nhân lúc mọi người không chú ý, lấy từ trong tay một vật nhét vào trong miệng hắn…

Một ngày trôi qua, lần đầu Ngô Tà mở mắt, nhìn nhìn Vương Bàn Tử đang ngáy khò khè bên trái giường, lại mờ mịt nhìn Phan Tử đang nằm sấp bên giường, nói: “Tôi đang ở đâu a?”

Phan Tử cả kinh, mở mắt, vui sướng cầm lấy bả vai Ngô Tà, nói: “Tiểu tam gia! Cậu tỉnh rồi?! Làm chúng tôi lo lắng muốn chết!”

Ngô Tà vẫn giữ vẻ mặt mờ mịt như cũ, hỏi: “Tiểu tam gia là ai? Anh là ai?”

Phan Tử vừa nghe, ngốc tại chỗ: “Chuyện gì đây? Chẳng nhẽ Tiểu tam gia mất trí nhớ?”

“Mọi người tỉnh rồi sao?” Hoắc Ba chắp tay sau mông, cười tủm tỉm tiến vào.

Phan Tử khẩn trương hỏi: “Đại sư! Tiểu tam gia sao lại không biết chúng tôi! Hắn ngay cả bản thân gọi là gì cũng không biết!”

Hoắc Ba đi đên bên giường, nhìn chằm chằm vào mặt Ngô Tà trong chốc lát: “Không đáng ngại, nguyên nhân là vì hồn phách chưa trở về thôi.”

“Vậy khi nào thì cậu ấy khôi phụ trí nhớ?”

“Cái này… phải nhìn thể chất của cậu ấy mà định. Nhanh thì vài ngày, chậm bất quá cũng không vượt qua mấy tháng, không cần quá lo lăng!” Hoắc Ba nói một cách hòa ái.

“Nga! Ra vậy…” Phan Tử nghe xong không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Mà Trương Khởi Linh vì nguyên nhân mất máu quá nhiều, cho nên đến bây giờ cũng chưa tỉnh lại, ở phòng bên cạnh cho Hoắc Lị Nhã chăm sóc.

Sau một vòng, nắng sớm ấm áp trải dài trên đồng ruộng, Ngô Tà vẫn như cũ, chưa khôi phục được trí nhớ. Nhìn lại thấy tất cả mọi người đều đã nghỉ ngơi đủ, Phan Tử liền tính toán mang Ngô Tà về, hắn nghĩ: Có lẽ nhìn nơi lớn lên từ nhỏ, sẽ nhớ được cái gì đó. Bàn Tử cũng không có ý kiến gì, kỳ thật đã sớm muốn rời khỏi cái nơi quỷ dị này rồi.

Vì thế, mọi người thu thập tốt, chuẩn bị trở về…

“A? Tiểu ca đâu?” Vương Bàn Tử không nhìn thấy Trương Khởi Linh, thuận miệng hỏi một câu.

Hoắc Ba nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, than nhẹ một tiếng tránh đi.

Vương Bàn Tử gãi gãi đầu buồn bực: “Chẳng nhẽ tôi nói bậy gì à?”

Đang trong lúc mọi người nhìn chung quanh, Hoắc Lị Nhã đỡ lấy tay Trương Khởi Linh, biểu tình hai người thân mật, chậm rãi đi ra từ trong phòng.

“Các người đây là…?” Phan Tử nhìn hai người bọn họ đầy nghi hoặc.

“Tôi quyết định ở lại đây cưới Hoắc Lị Nhã!” Trương Khởi Linh nói xong còn ôn nhu nhìn Hoắc Lị Nhã một cái.

“Cái gì?! Tôi. tôi không nghe nhầm chứ?!” Phan Tử kinh ngạc, hỏi.

Vương Bàn Tử cũng nghĩ Trương Khởi Linh đang nói giỡn, trêu chọc hỏi: “Anh xem! Các anh còn nói hắn im lìm, hắn con mẹ nó còn nói chuyện khó tin hơn cả tôi!”

“Tiểu tam gia! Cậu nói câu!” Phan Tử túm Ngô Tà đến phía trước.

Ngô Tà nhìn nhìn Trương Khởi Linh trước mặt, cảm giác rất quen thuộc. Hắn bỗng nhiên cảm thấy đau đớn trong lòng, mấy hình ảnh chợt lóe lên trong đầu. “Tôi biết người này sao?” Ngô Tà khờ dại hỏi Vương Bàn Tử.

Bàn Tử nhìn ánh mắt Trương Khởi Linh thật sự không giống nói giỡn, không khỏi giận dữ trong lòng, hét lớn: “Cậu không hề biết tên khốn nạn này!”

Phan Tử bỗng nhiên tiến đến, tóm lấy cổ áo Trương Khởi Linh: “Nói cho tôi biết! Anh đang nói giỡn cái gì đây!”

Trương Khởi Linh bình tĩnh nhìn bọn họ, thản nhiên nói: “Tôi đang nói thật!”

“!” Không đợi Trương Khởi Linh nói xong, Phan Tử liền giơ tay đấm vào mặt hắn một phát: “Anh con mẹ nó không phải người! Đáng tiếc Tiểu tam gia vì anh mà chịu nhiều đau khổ như vậy!”

“Anh làm cái gì vậy! Thật là!” Hoắc Lị Nhã đau lòng đỡ lấy Trương Khởi Linh, giận dữ trừng mắt nhìn Phan Tử một cái.

“Trong bụng Tiểu tam gia còn có… Được, được lắm!” Phan Tử tức giận đến phát run.

Vương Bàn Tử nói với Phan Tử: “Đại Phan, bình thường tôi hay nói anh không đâu vào đâu! Không nghĩ tới, tên này lại càng không đáng nói tới! Chúng ta đi!” Nói xong, hắn túm lấy Phan Tử, lôi kéo Ngô Tà, cũng không quay đầu lại đi hướng ra ngoài thôn.

Ngô Tà thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn lại, trong lòng không hiểu vì sao lại đau đớn.

___________________________

(1) Ngũ hoàng: Tìm hiểu tại đây.

(2) Tử Vi hằng, Thái Vi hằng, Thiên Thị hằng: Cổ nhân đem toàn bộ sao có thể nhìn thấy trên bầu trời chia ra làm tam hằng nhị thập bát tú, tam hằng tức là Tử Vi hằng, Thái Vi hằng, Thiên Thị hằng. Tìm hiểu chi tiết trong đây.