Sương mù tràn ngập, đêm đen, sao thưa. Đại khái là đã nửa đêm, mọi người thấy nghỉ ngơi cũng gần đủ, bắt đầu bắt tay vào khai quật cửa mộ.
Lúc này, Trương Cao cùng Bàn Tử phát huy công dụng. Hai cái xẻng trong tay hai người bay lên bay xuống, chỉ chốc lát sau liền đào được sâu chừng hai thước. Nhưng kì quái chính là càng đào sâu xuống dưới thì cấu tạo và tính chất của đất càng cứng rắn. Bụi sắt tràn ra bụi mù. Lõi đất vàng cùng một ít đất bên cạnh rõ ràng tính chất bất đồng, chúng có cả vàng cả đen, còn kèm theo một chút đá vụn. Chu Đống xem qua, không khỏi kinh hãi, bình tiêm trong các rãnh của nhãn huyệt (chính là cửa mộ) nếu xới lên thấy là hỗn hợp đất, cứ thế đào xuống sẽ bốc khỏi rồi cháy, là vô cùng hung hiểm đối với một cửa mộ.
“Đinh!” Đột nhiên một thanh âm vang lên, xẻng sắt như là đã va phải cái gì.
“Mẹ kiếp! Đào đến cái gì vậy?” Vương Bàn Tử nói xong liền gạt gạt mặt đất, phát hiện ở phía dưới là một cái nắp bằng đồng, mặt trên có điêu khắc một vài thứ. Trương Cao cũng đi qua hõ trợ gạt bỏ lớp bụi phía trên, nguyên cả cái nắp dần dần hiện ra. Trên nắp có ba cái vòng đồng hình thú, xếp thành hình chân vạc.
“Ngay tại cửa mộ.” Chu Đống hít sâu một hơi.
Phan Tử nắm chặt vòng đồng dùng sức nhấc lên, độ dày cái giếng tầm năm xăng-ti-met. Hắn thật cẩn thận nhấc cái nắp giếng, kéo nó ra bên ngoài.
Gió lạnh thổi từ sâu bên trong động, phía dưới miệng giếng là thềm đá.
Vương Bàn Tử đi trước, bước dọc xuống theo thềm đá, Phan Tử cầm súng chặn hậu.
Trên thềm đá trải dài rêu phong, có chút bóng loáng. Mọi người cẩn thận vin vào vách tường, chậm rãi đi xuống. Đi đại khái tầm tám mươi bậc, rốt cuộc cũng tới đáy.
Đập vào mắt là một thạch thất có hình vòm, dài tầm ba trượng, phía trước thềm đá rải rác mấy khối gạch đỏ vỡ và vài thứ linh tinh, bốn phía có mấy cái đèn chong (1) (còn gọi là đèn Xương Bình).
Vương Bàn Tử bước lên vài bước thăm dò, thấy không có gì nguy hiểm thì châm mấy ngọn đèn chong kia lên, sau đó vẫy vẫy phía sau, gọi: “Cái này con mẹ nó kì quá, chẳng lẽ để chúng ta vào được dễ dàng như vậy?” Dựa theo kinh nghiệm trước đây của Bàn Tử, mấy mộ thất như vậy khắng định là phải có cơ quan hay gì đó, nhưng đến tận bây giờ còn yên lặng như vậy, khiến kẻ khác khó hiểu.
“Miệng chó không mọc nổi ngà voi! Anh con mẹ nó muốn xảy ra chuyện gì a?!” Phan Tử chửi Bàn Tử một câu, cũng thả lỏng thần kinh mới vừa rồi còn rất căng thẳng, đánh giá trái phải gian thạch thất này một lượt.
“A!!” Bỗng một tiếng thét chói tai truyền đến từ chỗ của Hoắc Lực Á. Thần kinh mới được thả lỏng của mọi người ngay lập tức lại bị kích động mạnh, tất cả súng trong tay đều chĩa về hướng đó.
Chỉ thấy từ trong các khe trên tường tràn ra không ít những cây mây dài màu tím đen, mấy cây mây đó ngay lập tức túm ngã Hoắc Lực Á xuống đất, kéo vào bên trong.
Phan Tử nhanh tay lẹ mắt, nổ súng cắt đứt vài sợi dây. Nhưng lại càng có nhiều dây mây dài chui ra từ khe hở, giương nanh múa vuốt đánh úp lại.
“Bàn gia anh nói là chỉ có đúng đúng không? Tôi biết thừa không đơn giản như vậy!!” Bàn Tử một bên nổ súng một bên thối lui đến cầu thang bên kia, nói cũng kì quái, thối lui đến phía sau mấy khối gạch kia, mấy cây mây giống như mất đi phương hướng công kích người.
Trương Cao phát hiện tình huống này, hướng về phía mọi người hô: “Đều đi đến phía sau mấy khối gạch đi…”
Mọi người thở hổn hển đứng phía sau mấy khối gạch, cây mấy không tìm thấy mục tiêu công kích, cũng dần dần an tĩnh lại.
“Đây là cái thứ quỷ gì vậy?”
“Cái này gọi là… Khô mộc cổ.” Chu Đống dù sao cũng lớn tuổi, thở gấp mấy hơi mới nói được tiếp: “Loại dây này cũng gọi là ‘quỷ nô đằng’, là thực vật chuyên môn hấp thụ tinh khí của người sống cùng tử khí của tử thi. Tính mạng Hoắc Tiểu ca tạm thời không nguy hiểm, nhưng nếu để lâu, chỉ sợ… chúng ta phải tìm biện pháp đi qua.”
“Đi qua? Bây giờ sao qua?” Vương Bàn Tử nói xong đem chân bước thử qua mấy khối gạch kia, chỉ thấy mấy cây mây quỷ lại có vẻ muốn xoắn tới, dọa hắn vội vàng thu chân về.
Chu Đống nói: “Thực vật dù sao cũng chỉ là thực vât, phải kích hoạt cái gì mới khiến đám khô mộc cổ này có cơ hội, ngẫm lại cẩn thận, chúng ta đã làm cái gì khiến chúng phải động?”
“Tiên sư… chẳng nhẽ là mấy cái đèn chong kia?” Mắt Phan Tử đột nhiên sáng lên, trừ bỏ cây đèn chong được Bàn Tử châm lên kia, mặt khác cái gì cũng chưa làm.
Trương Cao cũng gật gật đầu nói: “Ừ! Đúng vậy, không bằng chúng ta thử thổi tắt cái đèn kia coi. Nhưng… cách xa như vậy, làm thế nào đi qua thổi tắt được bây giờ?”
“Cái này đơn giản!” Phan Tử nói xong rồi giơ khẩu súng trong tay, nói với Bàn Tử: “Bảo anh mẹ nó đừng có lộn xộn anh không nghe, thế nào cũng phải gây ra chuyện.” Nói xong ‘đoàng’ một tiếng nổ súng, thạch thất lập tức tối sầm một nửa.
Phan Tử giương mắt nhìn: Không phải chứ? Mình giờ sao tài vậy, một phát súng thổi tắt được hai ngọn đèn!
Phan Tử đang nghĩ, khóe mắt nhìn qua thấy Bàn Tử đã ghìm súng ngắm bắn phía trước, trong lòng thoải mái: Té ra Bàn Tử cũng nổ súng.
“Chuyện của Bàn gia anh ít con mẹ nó quan tâm! Nói lại, Bàn gia người cũng không phải ngồi không!” Vương Bàn Tử nói xong, lại ‘đoàng đoàng’ hai phát, thạch thất hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Bàn Tử lại thử bước ra, mấy cây mây quỷ kia quả nhiên yên lặng không nhúc nhích. Mọi người vội vàng tìm đến cho Hoắc Lực Á bị tha đi, phía sau bên phải của một cái đèn chong. có một cái cửa đá nhỏ, Hoắc Lực Á bị kéo đến chỗ đó.
Mọi người lục tục đi vào bên trong cửa đá, chỗ mà đèn pin chiếu được đến, toàn bộ đều là mặt nham thạch ướt sũng.
Chu Đống thấp giọng nói: “Nước là vật âm, trong mộ có nước, đại hung!”
Mọi người nghe xong lời này, cẩn thận hơn vài phần. Đi được mấy trăm thước, phía trước vẫn là một mảnh tối đen, ánh sáng đèn pin căn bản không chiếu tới. Bọn họ sờ soạng tiến bước trong con đường ẩm ướt. Tuy rằng đi từng bước tính từng bước, nhưng cũng đã đi đến một tiếng đồng hồ, vẫn không thấy được bóng dáng Hoắc Lực Á, hắn cứ như là đã biến mất.
Trong lúc mọi người càng chạy càng cảm thấy bất an, phía trước xuất hiện một vùng nước.
Bàn Tử cầm đèn pin chiếu chiếu phía trước, nhìn không tới đáy, tức giận nói: “Chó má! Cái này con mẹ nó đi qua thế nào?” Bên trong tối đen, đèn pin chiếu trên mặt nước chỉ có thể nhìn thấy một mảnh đen tuyền hỗn độn, hoàn toàn không thấy rõ tình trạng dưới nước.
Phan Tử đem chân nhúng vào trong nước, thử thò sâu xuống; chỗ nước nông nhất ước chừng còn chưa cao qua giầy, càng đi vào trong càng thấy sâu. Như vậy xem ra, đáy nước này đại khái là một cái sườn dốc.
“Đi từng bước tính từng bước đi!” Chu Đống nói xong thì sửa sang lại ba lô một lần nữa, bước vào trong nước, mọi người cũng theo vào.
Lúc đi đến nơi nước đen dâng đến tầm ngực, phía trước xuất hiện một cái tường đá, không có đường! Mọi người hai mặt nhìn nhau, anh xem tôi tôi xem anh, vẻ mặt ngỡ ngàng.
Lúc này, Trương Cao nhắm mặt lại khiến mọi người im lặng, tiếp theo hắn cảm nhận dòng nước một chút, sau đó hít sâu một hơi vùi đầu vào trong nước.
Ước chừng khoảng hai phút, Trương Cao chui ra từ trong nước, chỉ xuống phía dưới nói: “Phía dưới tường đá có một cái cửa động, có thể chui qua.”
Mọi người vừa nghe vậy thì tất cả đều chui vào trong nước, một cái cửa động xuất hiện trước mặt. Bọn họ ra hiệu trong nước cho nhau, chậm rãi chui qua.
Cái cửa động không quá lớn, Vương Bàn Tử mới qua có một nửa đã bị kẹt lại, Phan Tử ở phía sau đạp hắn vài cái mới tống hắn qua được.
“Tôi chửi vào đại gia nhà anh nhá!” Bàn Tử vừa thò mặt ra khỏi nước thì bắt đầu chửi ầm lên, nhưng mới mắng một nửa thì lại chuyển: “Hả? Phía trước có ánh lửa?”
Mấy người đằng sau lục tục chui ra khỏi mặt nước, nghi hoặc đi đến nơi có ánh sáng, sườn dốc dưới nước chậm rãi hướng lên cao, mực nước càng ngày càng thấp, cách ánh lửa cũng càng ngày càng gần, Phan Tử không khỏi lại nâng súng lên.
Vương Bàn Tử đi đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bên đống lửa có mấy bóng người, mà một trong số đó rõ ràng là Trương Khởi Linh.
Vương Bàn Tử kích động chạy đến: “Ai! Tiểu ca anh như thế nào…” Hắn còn chưa nói xong, lại nhìn thấy được người đang tựa vào trong ***g ngực Trương Khởi Linh, kinh ngạc dụi dụi mắt.
Phan Tử theo kịp từ phía sau thấy được người nọ cũng kinh ngạc cười toe tóe, lắp bắp hỏi: “Tiểu… tiểu tam gia?”
“Ai nha!” Lúc Trương Cao rời khỏi mặt nước, không biết bị cái gì vướng vào chân, lảo đảo té ngã trên mặt đất.
“Suỵt…” Trương Khởi Linh vội vàng ra dấu im lặng. Vương Bàn Tử đi đến bên cạnh Trương Khởi Linh, bỗng nhiên nhìn đến người còn nằm bên cạnh đống lửa, nhoài người qua nhìn kỹ! Đây chẳng phải là Hoắc Lực Á bị mất tích kia hay sao?
Chỉ thấy hai mắt Hoắc Lực Á nhắm nghiền, trên người ướt sũng, nằm im không nhúc nhích ở chỗ kia. “Cư nhiên là bị kéo tới tận đây.” Bàn Tử nói xong cúi người xuống, lập tức thuận tay cởi quần áo của hắn ra, nghĩ muốn giúp hắn hong khô.
“Ai! Bàn ca…” Trương Cao muốn nói cái gì, lại bị Phan Tử ra hiệu ngăn lại.
“A~~~~~” Một tiếng rú với đề-xi-ben cao phát ra từ miệng Bàn Tử. Phan Tử bị một tiếng sói tru của Bàn Tử làm hoảng sợ: “Bố tiên sư cái đồ nhà anh, tiểu tam gia còn đang nghỉ ngơi, anh rống cái quái gì a!” Ánh mắt mọi người cũng đều tập trung đến chỗ Bàn Tử.
Chỉ thấy Bàn Tử như nhìn thấy được bánh tông dọa người nhất cái thế kỉ này, run run giơ một ngón tay chỉ vào Hoắc Lực Á, lắp bắp: “Này… này cái con mẹ nó là đàn bà!” Nói xong, cũng không biết là vô tình hay cố ý, cái tay phải vẫn đặt ở trên ngực Hoắc Lực Á dùng sức nắn nắn mấy cái. ( >_<)
Nghe thấy điều Bàn Tử muốn nói té ra là cái này, mọi người ngược lại lại nhẹ nhàng thở ra: “Còn con mẹ nó nghĩ anh muốn nói cái gì, nguyên lai là chuyện này a, chúng tôi đã sớm biết rồi.” Phan Tử khinh thường liếc nhìn Bàn Tử một cái, mấy người Trương Cao cùng Chu Đống cũng âm thầm bật cười.
Bàn Tử vừa nghe, trong lòng nổi giận, dĩ nhiên cả quãng đường đi chỉ tôi là chẳng biết cái gì a? Bất quá… hiện tại nhớ lại cẩn thận, thật sự có nhiều chuyện chứng minh Hoắc Lực Á là nữ, ai kêu bản thân ngu ngốc không phát hiện ra.
“Ưm…” Hoắc Lực Á chậm rãi mở mắt, ánh mắt nhất thời còn chưa thích ứng được bóng tối, vì thế lại nhắm mắt đợi trong giấy lát. Bỗng nhiên, cô cảm thấy trên ngực lành lạnh, lập tức như nhớ tới cái gì vội vàng đứng lên, che ngực gào lên với mọi người: “Các anh làm cái gì!!?”
Người khác còn chưa nói gì, Bàn Tử liền chỉ chỉ Trương Khởi Linh đang ngồi gần đống lửa nhất, nói: “Hắn nhìn thấy quần áo cô ướt, nghĩ muốn giúp cô hong… Ách…”
Phan Tử mắng: “Rõ ràng con mẹ nó là anh… ngô!” Còn chưa nói xong, miệng hắn đã bị Bàn Tử bịt lại, cưỡng chế kéo hắn tới một bên.
Một bên thấp giọng nói: “Đại Phan… Suỵt! Suỵt! Ngàn vạn lần không thể nói!”
Hoắc Lực Á vừa nghe là Trương Khởi Linh làm, mặt xoát một cái hồng tới tận cổ, cũng không ngẩng đầu lên, trốn vào chỗ tối mà ánh lửa không chiếu đến, đem quần áo che lại.
Trương Khởi Linh vẫn giữ thái độ mọi chuyện chẳng liên quan tới mình, cũng không nhìn mọi người, đem Ngô Tà kéo sát vào trong lòng mình hơn, chỉ sợ lại đánh mất hắn.
“Ài? Tiểu ca, anh thật sự là xuất quỷ nhập thần, làm thế nào mà anh tìm được Thiên Chân vậy? Làm thế nào mà còn đến đây trước cả chúng tôi?” Bàn Tử đi đến trước đống lửa, hỏi rất nhiều câu vì sao lại như vậy với Trương Khởi Linh.
Trương Khởi Linh nâng mắt lên, ngay cả phản ứng cũng không phản ứng lại, chỉ là bình tĩnh nhìn phía sau hắn, mày càng lúc càng nhăn lại.
Vương Ban Tử bị Trương Khởi Linh nhìn đến phát sợ, hắn quay đầu, nhìn theo ánh mắt Trương Khởi Linh.
Nguyên lai, cái mà Trương Khởi Linh nhìn chính là Trương Cao, người đứng gần nước nhất, chỉ thấy trên chân Trương Cao có một vết máu rất rõ ràng, mà hắn giống như hoàn toàn không phát hiện, nâng tay gãi gãi vài cái, lập tức lại cào ra mấy vết máu, máu loãng theo quần rơi xuống mặt đất.
Mọi người giống như đều phát hiện tình huống này, ngay cả Hoắc Lực Á cũng bước từ trong bóng tối ra, trong mắt tràn ngập sợ hãi trừng Trương Cao.
Trương Cao bị nhìn đến hồ đồ, không biết ra sao, hỏi: “Mọi người làm sao vậy?”
Hoắc Lực Á run run chỉ vào chân hắn, hỏi: “Anh… anh không cảm thấy gì sao?”
Trương Cao cúi đầu nhìn thấy, trong lòng hoảng sợ. Lúc mới lên khỏi mặt nước do không cẩn thận nên ngã sấp xuống, khi đó cảm giác chân bị cái gì quấn một chút, hiện tại chỗ kia đã biến thành huyết nhục mơ hồ, da sớm đã không còn tồn tại, bắp thịt thối rữa trực tiếp phơi ra bên ngoài…
“Tôi… tôi hoàn toàn không cảm thấy đau a! Tôi…” Trương Cao khủng hoảng cực độ, lao tới bên đám người.
Chu Đống cuống quít giơ súng lên, lớn tiếng quát: “Không cần lại đây! Anh trúng huyết thi cổ, đứng yên đó không được cử động! Nếu không tôi nổ súng!”
“Không cần… mau cứu tôi với!” Trương Cao một bên kêu gào tuyệt vọng, một bên có ý đồ muốn đoạt lấy súng của hắn.
Đang trong lúc hai người còn giằng co, mọi người chỉ cảm thấy mắt hoa lên, Trương cao ngã lộn vào trong nước, vùng vẫy vài cái rồi chậm rãi chìm xuống.
Lọt vào trong tầm mắt là con dao nhỏ đẫm máu trên tay Trương Khởi Linh. Hắn đứng ở vị trí vừa rồi của Trương Cao, lẳng lặng nhìn mặt nước.
“Anh con mẹ nó khốn nạn!” Bàn Tử lao qua nắm lấy cổ áo Trương Khởi Linh. Quan hệ của Bàn Tử với Trương Cao không tệ, lúc này thấy Trương Khởi Linh không chút do dự giết chết hắn, không khỏi giận dữ trong lòng: “Tôi mặc kệ anh có bao nhiêu bản lĩnh! Anh con mẹ nó tại sao tùy tiện giết hắn?! Có lẽ còn cứu được…”
Chu Đống hạ súng, chậm rãi khôi phục lại tinh thần khiếp sợ vừa rồi, trảm đinh chặt sắt nói: “Người trúng huyết thi cổ, toàn thân sẽ chậm rãi thối rữa, sau đó tập kích những người bên cạnh. Người bị tập kích cũng sẽ giống hắn… so với để hắn nhìn thân thể mình dần dần rữa nát, không bằng chết thoải mái như vậy.”
Nghe thế, tâm tình mọi người đều bình tĩnh trở lại, nhưng không khí vẫn sư áp bức như cũ.
“Ách… Tên thật của tôi là Hoắc Lị Nhã.” Hoắc Lị Nhã vội nói sang chuyện khác, một lần nữa giới thiệu lại bản thân. Mọi người cũng gật gật đầu tượng trưng vài cái, ai cũng không có tâm tư quản cô gọi là gì.
“A? Tiểu tam gia đâu?” Phan Tử phát hiện Ngô Tà mới vừa rồi còn nằm mê man bất tỉnh một chỗ, hiện tại lại không biết đã đi nơi nào.
Trương Khởi Linh vừa nghe vậy, thận thể chấn động, cuống quít hô: “Mọi người cẩn thận!” Hắn còn đang nói, chỉ thấy ở một góc âm u ánh sáng không chiếu tới sau lưng Phan Tử, có hai đốm sáng màu lục. Nhìn kĩ, đó là mắt người. Ở trong nháy mắt mọi người còn đang nghi hoặc, nhìn thấy ánh mắt kia phóng tới chỗ Phan Tử ở gần nhất.
Phan Tử cả kinh, cầm lấy súng muốn bắn, ánh lửa bên cạnh chiếu tới, hắn nhìn thấy người đang lao đến cư nhiên lại là Ngô Tà, nhất thời đứng sững tại chỗ.
Chỉ thấy Ngô Tà sắc mặt tức giận, vẻ mặt đờ đẫn, há to miệng nhe răng, giương nanh múa vuốt lao đến căn cổ Phan Tử.
Đứng bên cạnh Phan Tử là Hoắc Lị Nhã, cô tuy là nữ giới nhưng đã theo Hoắc Ba học vu thuật lâu như vậy, cũng không phải ngồi không. Chỉ thấy cô cúi lưng, tung một cước hướng vào bụng Ngô Tà.
Trương Khởi Linh vừa thấy, trong lòng kinh hãi: “Không được!”
Nhưng, đã chậm…
“Bốp!” Hoắc Lị Nhã không kịp thu chân, một cước cực mạnh đá lên trên người một người, Vương Bàn Tử sợ đến toát mồ hôi hột. Nhưng nhìn kĩ lại, phát hiện một cước kia không đá vào bụng Ngô Tà, mà là trúng lưng Phan Tử…
Nguyên lai, trong nháy mắt nguy cấp, Phan Tử chắn phía trước Ngô Tà, kiên cường đỡ lấy một cước của Hoắc Lị Nhã. Bất qua làm như vậy, hắn cũng để Ngô Tà cắn trúng.
“Tiểu… tiểu tam gia…” Một cước đá trúng Phan Tử kia thật sự không nhẹ. Nhưng hắn còn chưa kịp để ý đến chỗ bị đau, đã bị Ngô Tà cắn đến trợn trắng mắt.
Vương Bàn Tử cùng Chu Đống thấy thế, vội vàng tiến lên gỡ tay Ngô Tà ra. Nhưng bọn họ không ngờ sức lực Ngô Tà lúc này lại vô cùng lớn, hai người sử xuất bản lĩnh toàn thân vẫn không mảy may di động được hắn.
Ngay lúc Phan Tử cảm thấy bản thân phải ‘giao nộp’, thân thể Ngô Tà bỗng nhiên chấn động. Ngay sau đó, hắn nhắm mắt ngã người về phía sau, có một bóng người đúng lúc ấy ôm lấy thân thể nghiêng ngả của hắn.
Phan Tử há to mồm thở phì phò, ho khan, nói: “Khụ… khụ khụ! Khí lực của Tiểu tam gia thật lớn, hôm nay ta đã nghĩ thân này phải giao ra rồi cơ.”
Người ôm lấy Ngô Tà đương nhiên là Trương Khởi Linh, hắn nhẹ nhàng lách ra đằng sau đánh ngất Ngô Tà mới cứu được Phan Tử. Cho dù Trương Khởi Linh là loại người luôn luôn coi mọi chuyện không quan trọng, lúc này cũng đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, may mắn là Ngô Tà cùng đứa bé vô sự!
Hoắc Lị Nhã nhìn chằm chằm Trương Khởi Linh đang ôm lấy Ngô Tà, nhìn đến ánh mắt ôn nhu của hắn khi nhìn Ngô Tà, nhìn thấy hắn chỉ khi đối xử với Ngô Tà, trên mặt mới hiện lên vẻ yêu thương luyến tiếc; trong lòng chua xót, vội vàng quay đầu đi chỗ khác.
“Tiểu ca! Thiên Chân xảy ra chuyện gì vậy?” Vương Bàn Tử cau mày nhìn Ngô Tà.
“Lấy quan sát tình huống trước mắt, hắn trúng cổ độc.” Chu Đống bất đắc dĩ lắc đầu, nói tiếp: “Cổ thuật nơi này quả nhiên lợi hại!”
Trương Khởi Linh nhớ lại, nói: “Lúc chúng ta mới tiến vào thôn, anh nói thấy được Ngô Tà, tôi nghĩ đó không phải là ảo giác.”
“Cái gì?!” Vương Bàn Tử kinh ngạc, nói: “Không phải Hoắc đại sư kia nói là do ‘ngân diệp cổ’ trên người tôi phát tác nên mới sinh ra ảo giác sao?”
Trương Khởi Linh lắc đầu, nhìn đống lửa trầm tư, nói: “Biết vì sao lúc trước một chút tin tức của Ngô Tà chúng ta cũng không có được không? Tôi nghĩ, khi đó Ngô Tà đã bị đưa đến nơi này. Hơn nữa, biệt thự của Cừu Đức Khảo cũng không biến mất.”
“Gì!? Không biến mất??” Miệng Vương Bàn Tử mở lớn hơn nữa.
“Nếu không biến mất, vậy lúc tên Bàn Tử chết toi này tỉnh lại, vì sao không nhìn thấy cái gi?” Phan Tử xoa xoa phấn cổ bị Ngô Tà căn đến phát tím, vội vàng hỏi.
“Bởi vì đó là ‘biễu địa’.”
“‘Biễu địa’? Biễu địa cùng biệt thự của hắn có quan hệ gì?” Vương Bàn Tử càng nghe càng mơ hồ.
“Âm khí của biễu địa rất nặng, rất thích hợp để dưỡng thi.” Chu Đống tiếp lời.
Trương Khởi Linh thản nhiên liếc nhìn Chu Đống một cái, gật gật đầu nói: “Còn nhớ đến cái đại đầu quỷ anh (đứa bé quỷ đầu to) mà chúng ta từng gặp không?”
Nói đến đây, Bàn Tử cùng Phan Tử mới bừng tỉnh đại ngộ. Bàn Tử vỗ đùi nói: “Mẹ kiếp! Cừu Đức Khảo lão già khú đế kia đến cả ‘nhật hào’ còn nuôi, huống chỉ một quỷ anh, đều là thủ thuật che mắt của đại gia hắn.”
Phan Tử hỏi tiếp: “Vậy anh làm thế nào lại đi trước chúng tôi?”
Khó có được ngày Trương Khởi Linh có ‘nhã hứng’ nói chuyện, chỉ nghe hắn nói tiếp: “Lúc tôi đuổi theo Ngô Tà, không biết là cố ý hay vô tình mà dẫn tôi đến chỗ này. Có một đường hầm thông xuống nơi này, tôi trực tiếp đi xuống dưới. Phía trước có hai cái cửa động, tôi vào từ bên trái, bên phải còn chưa vào.” Nói đến đây, Trương Khởi Linh liền ngậm miệng không nói nữa.
Mọi người vừa nghe, nguyên lai là có chuyện như vậy.
“Chúng ta hiện tại chỉ có thể tiến tới, không thể lui về phía sau!” Chu Đống nói: “Huyết thi cổ trong đầm nước đã có tác dụng, chúng ta phải đi tới thôi!”
Bị hắn nhắc, mọi người lại nghĩ tới thảm trạng của Trương Cao. Nhất là Hoắc Lị Nhã, khẩn trương nhìn nhìn mặt nước.
Trải qua bàn bạc, mọi người cảm thấy an toàn là vẫn nên cách nước xa một chút. Vì thế lại đi lên trước mấy trăm thước, đi đến phía trước hai cái cửa động mà Trương Khởi Linh nói. Chỉ thấy hai cái cửa động tối mịt giống như hai con quái thú há to mồm, lẳng lặng dựng ở một chỗ.
“Đi lâu như vậy, chúng ta nghỉ ngơi trước rồi tiếp tục đi vào.”
“Các anh nghỉ ngơi trước, tôi gác đêm.” Trương Khởi Linh thu xêp tốt cho Ngô Tà, xoay người nói với mọi người.
Phan Tử nói nhanh: “Chúng tôi lúc trước đã nghỉ ngơi một lát. Tôi trông trước, anh nghỉ ngơi đi. Nói lại, sau đây Tiểu tam gia còn cần anh chiếu cố.”
Trương Khởi Linh không phản ứng lại Phan Tử, lại khôi phục bộ dáng trước kia. Chỉ thấy hắn ngẩng đầu không nói một câu, có điểm khác biệt với lúc trước chính là thi thoảng hắn lại cúi đầu liếc nhìn Ngô Tà một cái.
Phan Tử thở dài trong lòng, lắc đầu bất đắc dĩ, chui vào trong túi ngủ.
Càng lúc càng gần khối ngọc…
Có lẽ vì nguyên nhân tinh thần khẩn trương cao độ, mọi người nằm xuống liền ngủ.
Trong động một mảnh yên tĩnh, chỉ trong chốc lát, từ góc sáng truyền đến tiếng ngáy của Bàn Tử.
Trong bóng đêm, Trương Khởi Linh nhìn gương mặt đã có chút gầy yếu của Ngô Tà, trong lòng khổ sở. Hắn mặc kệ trước kia bản thân là ai, cũng không quản người khác đối đãi với mình như thế nào, tóm lại, cuộc đời này của hắn toàn bộ đều vì người trước mắt.
“Trương… Trương đại ca…” Hoắc Lị Nhã đi qua, lặng lẽ đến bên cạnh Trương Khởi Linh, nói: “Tôi gác đêm cùng anh, vừa đúng lúc tôi không ngủ được.”
Trương Khởi Linh thản nhiên liếc nhìn cô một cái, không nói gì.
“Ách… Vừa rồi thật xin lỗi.” Hoắc Lị Nhã nói xong, chỉ chỉ Ngô Tà. Cô nhớ tới một cước vừa rồi của mình, nếu thật sự đá trụng bụng Ngô Tà, hậu quả thiết nghĩ là không thể tưởng tượng nổi.
“Không có gì.” Trương Khởi Linh vẫn ngẩng đầu như cũ, nhìn đến cái đỉnh đen ngòm trên đầu.
“Tôi nghĩ… tôi có thể giúp anh một chút.” Hoắc Lị Nhã nói tiếp: “Tôi cùng sư phụ học vu thuật nhiều năm như vậy, có lẽ tạm thời có thể giảm bớt tình trạng của hắn. Nói lại, đoạn đường phía sau có thể phải trèo núi vượt sông, anh cũng không thể vẫn đánh ngất hắn rồi ôm đi.”
Trương Khởi Linh quay qua, nhìn chằm chằm mặt cô trong chốc lát, bỗng nhiên không hiểu vì sao hỏi một câu: “Cô cùng Hoắc Linh có quan hệ gì?”
Hoắc Lị Nhã bị hỏi đến ngẩn cả người, bật thốt lên: “Đó là bác tôi, chẳng qua từ lúc sinh ra tới giờ tôi cũng chưa gặp qua bác.”
Trương Khởi Linh nghe xong cũng không nói gì nữa, chỉ hơi gật gật đầu đem Ngô Tà giao cho cô. Hoắc Lị Nhã trong lòng mừng rỡ, vây quanh Ngô Tà bắt đầu ‘bận rộn’.
____________________________
(1) Đèn chong
6-P54-145-1