[Đạo Mộ Đồng Nhân] [Bình Tà] Mặc Long

Chương 2




Vương Bàn Tử tựa hồ đã hiểu được cái gì, nháy mắt ra dấu với Văn Cẩm: “A! Đại tỷ, chúng ta nên ra ngoài nhìn thử mấy tên con cháu kia một cái thôi.” Nói xong cắm đầu bước ra ngoài trước tiên.

Văn Cẩm bình tĩnh nhìn Ngô Tà vài lần, rồi nói với Trương Khởi Linh: “Tiểu Tà giao cho cậu…” Nói xong cũng theo Vương Bàn Tử đi ra ngoài.

Sau khi hai người Vương Bàn Tử rời đi, trong động bỗng nhiên rất im lặng, im lặng tới nỗi ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Trương Khởi Linh ngồi bên cạnh giường ngọc, hai tay bắt chéo đặt trên đầu gối, cúi đầu không nói một câu.

“Ách… chuyện kia… Tiểu ca…” Ngô Tà gãi gãi đầu, thử nói chuyện để phá vỡ loại không khí áp bách này nhưng rồi lại không biết nói gì.

“Tôi không bảo vệ tốt cho cậu!” Trương Khởi Linh ngẩng đầu, thần tình tràn ngập đau lòng cùng áy náy nhìn Ngô Tà.

“Không… cái này không phải trách nhiệm của anh.” Ngô Tà xua tay tỏ ra thoải mái rồi nói tiếp: “Đây là chuyện bất ngờ, ai cũng không biết mọi truyện sẽ trở nên thế này a. Nói sau, ngô…”

Ngô Tà thở nhẹ một hơi, miệng lập tức bị chặn lại, mềm nhũn ngã xuống giường ngọc.

Môi lưỡi dây dưa cùng một chỗ, nụ hôn sâu kéo dài, từng sợi từng sợi chỉ bạc tràn ra theo khóe miệng…

“Hô~” Trương Khởi Linh buông Ngô Tà ra, Ngô Tà thở phào một hơi, mắng: “Cái tên Muộn Du Bình chết toi nhà anh, anh không thể đánh tiếng trước một cái được hay sao hả? A~” Ngô Tà còn chưa kịp mắng xong, Trương Khởi Linh đã dùng những ngón tay linh hoạt tháo mở áo và thắt lưng của hắn.

Trương Khởi Linh ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng thẳng vào Ngô Tà, nói: “Chịu đựng một chút là được.” Nói xong, đưa một tay lên vuốt ve cổ Ngô Tà, cắn lên nụ hoa hồng nhuận nơi ngực trái, đầu lưỡi linh hoạt liếm mút đầy khiêu khích, tay kia cũng không an phận xoa nắn nụ anh hồng bên phải, kích thích đến lúc chúng ửng lên một màu hồng phấn mê người, không an phận mà ngạo nghễ dựng thẳng lên.

“A…” Ngô Tà ngâm khẽ một tiếng, quay đầu qua một bên, khẩn trương đến mức động cũng không dám động. Trương Khởi Linh cởi bỏ lớp quần áo che đậy cơ thể hắn, nhìn thấy bộ dạng này của hắn thì thương yêu luyến tiếc nói với hắn: “Thả lỏng chút sẽ không đau.”

Ngô Tà cắn răng thầm nghĩ: Ta con mẹ nó thả lỏng như thế nào a?

Từng nụ hôn nhỏ vụn hạ xuống từ trên tai hắn, kéo xuống cổ, bả vai, trước ngực, lưu lại từng điểm hồng ngân, tươi đẹp tựa như những đóa hoa.

Nụ hôn lướt qua ngực, lướt qua phần bụng bằng phẳng mềm dẻo, chậm rãi hướng tới mảnh đất tràn ngập thần bí kia, cảnh này khiến cho thân thể Ngô Tà vốn đã bị những nụ hôn khẽ làm trầm tĩnh lại thoáng chốc căng cứng.

“Tiểu ca… Không, a…”

Trương Khởi Linh cắn lấy phân thân đang dần dần trướng đại của hắn, nhẹ liếm đi trọc dịch đang rỉ ra từ trên đỉnh… Ngô Tà run mạnh, hàng lông mi dài che đi đôi mắt đang dần tối đen khẽ run rẩy.

Trương Khởi Linh nhẹ nhàng tách chân Ngô Tà ra, đem hai ngón tay thon dài của mình đẩy mạnh vào dũng đạo khô ráo.

“Ách… A!” Chưa từng trải qua chuyện như vậy bao giờ, Ngô Tà chỉ cẩm thấy hạ thể đau nhức, không khỏi rên rỉ mắng một tiếng: “A má ơi! Ngươi nhẹ chút… nhẹ chút…” Nói xong câu cuối cơ hồ đã muốn khóc nức nở.

“Ngô Tà, thả lỏng chút, tôi sẽ làm thật nhẹ.” Nói xong đem dục vọng đã bành trướng của mình chậm rãi đưa vào hậu đình Ngô Tà.

“A!… A! Má ơi má ơi!… Ách…” Đau đớn như thể bị xé rách truyền đến khiến Ngô Tà cơ hồ muốn ngất đi, ngón tay gắt gao bám lấy bờ vai Trương Khởi Linh, vì dùng sức quá mạnh mà trở nên trắng bệch.

“Không cần… Không cần được không…” Ngô Tà bật khóc, nói năng lộn xộn.

Phân thân còn chưa hoàn toàn sáp nhập lại trì trệ không tiến, nghẹn trong dũng đạo cũng khiến cho Trương Khởi Linh vạn phần khó chịu, nhưng nhìn đến vẻ mặt thống khổ của Ngô Tà, hắn không khỏi cảm thấy một trận đau lòng: “Ngô Tà… Chịu đựng một chút sẽ xong thôi.”

Ngô Tà há to mồm hô hấp vài lần, cân bằng đau đớn từ hạ thể.

Trương Khởi Linh một bên ôn nhu trấn an Ngô Tà, giúp hắn thả lỏng thân thể, một bên bắt đầu chậm rãi đẩy vào.

Trong mắt Ngô Tà tràn đầy sương mù, hai tay siết chặt lấy thành giường, từ hàm răng bài trừ vài câu rên rỉ không rõ ràng: “Tôi… Ách… Dừng… Dừng lại.”

Trương Khởi Linh an ủi hắn, bản thân cũng bắt đầu co rúm một chút.

Ngô Tà liều mạng khắc chế ham muốn thốt ra tiếng rên rỉ, chỉ cảm thấy thứ kia đang bành trướng càng lúc càng lớn sau hạ thể, đau đến mức hắn kiệt lực lắc đầu, sợi tóc tán loạn dán trên mặt.

Trương Khởi Linh lại vì hưng phấn mà trở nên nôn nóng, lý trí hoàn toàn bị dục vọng thay thế. Trừu tống* có quy luật cũng dần dần trở nên thô bạo ngang tàng như con ngựa hoang đứt cương, hắn gắt gao giữ lấy vòng eo mềm dẻo kia mà mãnh liệt luật động…

(* rút ra đẩy vào XD)

Người dưới thân đã đau đến mức những tiếng rên rỉ ban đầu đã dần dần biến thành những tiếng thét khàn khàn… Phân thân vừa rút ra mang theo cả tơ máu…

Trong sơn động yên tĩnh quanh quẩn tiếng thở dốc cùng rên rỉ.

“A!…” Trong đầu Trương Khởi Linh trống rỗng, hắn dùng sức xỏ xuyên va chạm, thân thể cường tráng co rút một trận, hét lớn một tiếng, yêu dịch nóng chảy như nham thạch bắn vào chỗ sâu nhất trong thân thể người dưới thân, lúc này gần như đã hôn mê bất tỉnh…

Trương Khởi Linh dường như hư thoát, mềm nhũn nằm sấp lên ngực Ngô Tà, hô hấp gấp gáp… Ngô Tà hơi thở mỏng manh, cả người ướt sũng, vô lực như thể bị mất nước.

“Ngô Tà… Thật xin lỗi…” Trương Khởi Linh nhẹ nhàng nói khẽ bên tai Ngô Tà.

Bên ngoài động khẩu, Vương Bàn Tử và Văn Cẩm nhóm lửa, lẳng lặng ngồi tại chỗ, đám người tên Tha Ba đã sớm rời đi.

Dưới chân Vương Bàn Tử đều là đầu mẩu thuốc là, trên miệng cũng đang ngậm một điếu nhưng lại không châm thuốc, ngơ ngác nhìn vào một chỗ như thể đang suy nghĩ chuyện gì.

Bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng động, Vương bàn Tử lấy lại tinh thần, Văn Cẩm cũng đứng vội lên, chăm chú nhìn vào trong cửa động.

Trương Khởi Linh ôm ngang Ngô Tà sắc mặt tái nhợt chui từ trong động ra, tìm đến một chỗ bằng phẳng rồi chậm rãi đem Ngô Tà đặt xuống, sau đó ngồi đấy canh giữ, ngậm miệng không nói một lời.

Văn Cẩm cùng Bàn Tử nhìn một chút rồi đi qua.

“Ách… Tiểu ca, này…” Vương Bàn Tử chỉ chỉ Ngô Tà rồi nói: “Sao rồi?”

Trương Khởi Linh không để ý đến hắn, ôn nhu vén mớ tóc hỗn độn trên trán Ngô Tà, nói: “Độc giải.”

Văn Cẩm từ đầu đến cuối không nói một câu nào, cô biết, thống khổ còn ở phía sau.

Vương Bàn Tử lấy túi ngủ ra, muốn đem Ngô Tà đặt vào cho ấm ấp chút. Nhưng hắn vừa mới động vào Ngô Tà, Trương Khởi Linh đã nhìn hắn chằm chằm, lạnh lùng nói: “Đừng động vào cậu ấy!”

(Woa >v