Mạc Hậu

Chương 17: Casting




Edit: Runa

Vì các diễn viên khác trong phim đều chưa quyết định, vì vậy bên chế tác cùng đạo diễn quyết định tổ chức casting. Sau khi có tin tức, rất nhiều diễn viên đều xắn tay áo chạy đến, hy vọng có thể tham gia đội ngũ diễn viên bộ phim này.

Cùng lúc đó, phim thần tượng của Tinh Hải đã sắp quay xong. Mấy ngày nay trên báo có hai tin tức lớn, chính là phim bom tấn của Thiểm Diệu Quốc Tế cùng phim thần tượng mới nhất của Tinh Hải.

Ngày đầu tiên phát sóng phim thần tượng, rating đột phá các tiết mục cùng lúc, đẩy một bộ phim vốn đáng có rating cao nhất xuống, trở thành chương trình có rating cao nhất khi đó.

Tinh Hải còn vì bộ phim này mà mở trang web riêng cho nó, sau khi tập đầu tiên được phát sóng, trang web có rất nhiều người vào, đều nhắn chúc mừng ngày phát sóng đầu tiên đã có được thành tích tốt, cũng chúc bộ phim thần tượng này sẽ đứng vững.

Diễn viên chính trong phim là Cảnh Thâm, vốn là nam diễn viên đã quen thuộc với công chúng, hơn nữa nữ diễn viên cùng diễn viên phụ cũng là diễn viên sáng giá, cho nên dù Bùi Phong sớm rời phim, rating của nó vẫn không ảnh hưởng.

Tuy nhiều người xem vốn muốn xem mấy tập đầu tiên có Bùi Phong, cho nên mới chạy theo bộ phim này, nhưng bởi vì có tình tiết hấp dẫn, cho nên dù Bùi Phong vì tai nạn mà bỏ, người xem vẫn mỗi ngày đúng giờ đó canh giữ trước màn hình TV.

Tinh Hải vừa vui mừng vì rating cao, lại vừa tiếc chuyện ngoài ý muốn của Bùi Phong, nếu Bùi Phong không rời bộ phim, với mức độ náo nhiệt của bộ phim, khẳng định Bùi Phong có thể được đón nhận theo.

Tuy ca khúc solo của Bùi Phong đạt được thành công, nhưng có một phần nguyên nhân là dựa vào nhân khí của Đàm Tranh, nếu Bùi Phong biến mất khỏi mắt công chúng lâu hơn, y rất nhanh sẽ bị quên đi.

Chuyện này không chỉ Tinh Hải hiểu, bản thân Bùi Phong cũng hiểu, nhưng bởi vì sự cố khi quay phim, đến nay chân trái gãy xương còn chưa lành, chỉ có thể nằm trong bệnh viện, nhìn phim thần tượng kia càng ngày càng thành công.

Nhóm y tá bên cạnh mỗi ngày đều thảo luận nội dung phim, Bùi Phong lúc đầu còn nghe thấy các cô tiếc y đã mất vai diễn, dần dần, bởi vì diễn viên mới xuất hiện, vai diễn của y đã bị mọi người quên đi. Một tuần sau, đã không còn ai nhớ tới vai diễn của y.

Bùi Phong lạnh mặt nằm trên giường bệnh, y càng nghĩ càng cảm thấy bản thân gặp chuyện không may không phải ngoài ý muốn. Rõ ràng trước khi quay, phanh xe vẫn tốt, nhưng khi chính thức quay, phanh lại không nhạy.

Nhân viên công tác trong trường quay sao có thể phạm loại sai lầm này, huống chi đội ngũ chế tác này, là đội hoàng kim của Tinh Hải, không thể ngay cả phanh xe cũng không kiểm tra.

Chỉ có lý do duy nhất đó là có người muốn hại y. Không phải y có chứng vọng tưởng mình bị hại, nhưng đột nhiên nghĩ đến số phận của Đàm Tranh, lại liên hệ chuyện không may của bản thân, khiến trong lòng y dâng lên một luồng rét lạnh.

Hung thủ sát hại Đàm Tranh đến nay còn chưa tìm được, cảnh sát cho rằng đây là vụ án cướp của giết người đơn thuần, tuy đã cố gắng tìm hung thủ nhưng một chút manh mối cũng không có.

Trực giác của Bùi Phong nói cho y biết, cái chết của Đàm Tranh, không đơn giản như vậy. Lúc ấy Đàm Tranh đang ở khách sạn năm sao, khách sạn ngay vùng phụ cận nơi diễn ra lễ trao giải Kim Tượng, khách quý hàng năm thường tham gia Kim Tượng luôn ở khách sạn kia.

Khách sạn năm sao cao cấp, sao có thể lộ ra thông tin riêng tư của khách, hung thủ giết người cướp của kia, sao có thể biết các minh tinh ở tầng nào? Lại nói tầng trệt nơi các ngôi sao ở đều có bảo vệ trông coi, cửa phòng cũng có vệ sĩ, người kia sao có thể tránh được người người như vậy, sau khi sát hại Đàm Tranh còn thành công trốn thoát?

Bùi Phong không tin y thấy được điểm đáng ngờ mà cảnh sát lại không biết, nhưng cảnh sát lại vẫn cho rằng đây là vụ án giết người cướp của, điều này làm cho Bùi Phong nghi ngờ, chuyện này có điểm đáng ngờ.

Y suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ có người cảm thấy Đàm Tranh ngăn cản, nên mới muốn diệt trừ hắn? Không nghĩ tới không còn Đàm Tranh, lại chạy ra một Đàm Tranh thứ hai, cho nên y không may trở thành mục tiêu?

Nhưng nếu chỉ đơn giản là Đàm Tranh ngăn cản mà đã giết hắn, điều này cũng không thể là chuyện người bình thường làm. Cũng không thể khi đang diễn phim điện ảnh hoặc phim truyền hình mà ra tay, Bùi Phong bật cười, đem suy đoán vớ vẩn của mình ném ra sau đầu.

Đạo diễn phim mà Thiểm Diệu Quốc Tế mời đến, tuổi tác không sai biệt lắm so với Dương Thiệu, nhưng được khen ngợi nhiều hơn Dương Thiệu. Hai người gần như cùng lúc gia nhập giới giải trí, nhưng thiên tài đạo diễn này rõ ràng khó khăn hơn Dương Thiệu.

Quan hệ giữa Dương Thiệu và đối phương lạnh nhạt, giao thiệp đạm như nước. Đối với chuyện công ty đem bộ phim đưa cho đối phương, Dương Thiệu không phải không ghen tị.

Dù sao thời gian bắt đầu đảm nhiệm đạo diễn không cách nhau nhiều, coi như cùng thế hệ, nhưng thành tựu của đối phương lại cách hắn một khoảng, ngẫm lại cảm thấy giận, người so với người, quả nhiên là tức chết người.

Bên này Dương Thiệu trong lòng không vui, kết quả đạo diễn thiên tài lại chỉ định hắn làm phó đạo diễn, khi Dương Thiệu nghe tin này, không tin được, nhưng theo đó lại càng giận hơn.

Hắn tốt xấu gì cũng là đạo diễn được hoan nghênh, để hắn đi làm phó đạo diễn cho đối phương, định làm gì vậy? Nhưng cấp trên lên tiếng, hắn là phó đạo diễn trường quay cùng tuyển diễn viên, hắn vốn nghĩ bản thân chỉ là phó đạo diễn trường quay, không nghĩ tới ngay cả casting cũng muốn hắn tự mình ra trận.

Bởi vậy Dương Thiệu chỉ đành lạnh mặt xuất hiện ở buổi tuyển chọn.

Nhóm diễn viên đứng đợi ở hội trường, thấy Dương Thiệu xuất hiện thì xôn xao. Danh tiếng của đạo diễn thiên tài rất lớn, không nghĩ tới Thiểm Diệu Quốc Tế ngay cả Dương Thiệu cũng mời đến.

Đến khi buổi casting sắp bắt đầu còn chưa nhìn thấy bóng đạo diễn thiên tài đâu, Dương Thiệu lúc này mới biết, đối phương lại đem chuyện casting đổ lên đầu hắn. Mặt hắn lại đen thêm một tầng, nhịn tức giận, trực tiếp bắt đầu tuyển chọn.

Phim của Thiểm Diệu Quốc Tế đúng là bộ phim cổ trang mà Yến Cẩn cảm thấy hứng thú, nói về chuyện hoàng tử bị mất nước, phải chịu khổ như thế nào, chuyện chấn hưng quốc gia gian khổ, ở giữa tất nhiên có xen kẽ thăng trầm tình bạn cùng tình yêu.

Ngoại trừ vai hoàng tử mất nước do Yến Cẩn đóng, cùng hai vai diễn công chúa nước láng giềng đã định sẵn, các diễn viên khác đều cần Dương Thiệu chọn. May là Dương Thiệu trước đó đã xem qua kịch bản, bởi vậy về mặt đánh giá diễn viên có thích hợp với vai diễn không thì không khó.

Buổi casting diễn ra cả buổi sáng, khi nghỉ ngơi giữa trưa, Dương Thiệu mệt mỏi ngồi trên ghế. Mỗi lần tuyển chọn đều rất đau đầu, hôm nay giữa các diễn viên tham gia, không thiếu gì người có kỹ năng diễn thuần thục, có thể thấy mọi người rất coi trọng bộ phim này.

Ngày đầu tiên casting là muốn chọn cho vai vị vua mất nước. Vua mất nước lên hình tuy không nhiều nhưng cũng là vai diễn quan trọng.

Nhưng Dương Thiệu cả buổi sáng đều không chọn được diễn viên thích hợp. Hắn cảm thấy những người đó vẫn kém chút gì đó, không tương xướng với hình tượng vị vua mà hắn nghĩ.

Sau khi ăn cơm trưa, buổi tuyển chọn lại tiếp tục. Trong phòng đang thử diễn, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, Dương Thiệu sắc mặt khó coi kêu dừng, để trợ lý ra ngoài xem chuyện gì xảy ra.

Trợ lý vừa đi tới cửa, cửa liền bị mở ra. Dương Thiệu đang muốn mở miệng mắng người, mới thấy người tới là đạo diễn thiên tài kia, hắn nuốt lại lời mắng chửi người, giọng nói cứng ngắc, “Đạo diễn, tới rất sớm a.”

“Ừ, không có việc gì tới đây nhìn xem.” Đạo diễn thiên tài dường như một chút cũng không nghe ra mỉa mai trong lời nói của Dương Thiệu, nhẹ nhàng đáp lại một câu. Sau đó nhàn nhã tiêu sái đến bên Dương Thiệu ngồi xuống, nói với người diễn viên đang đứng ngốc trước mặt, “Không cần dừng lại, tiếp tục diễn đi.”

Diễn viên kia phục hồi lại tinh thần, lại tập trung tinh thần diễn tiếp. Nhưng có lẽ bởi vì có thêm đạo diễn thiên tài này, diễn viên kia vẫn không thể vào trạng thái tốt, diễn cứng ngắc vô cùng, diễn tệ hơn trước đó rất nhiều.

“Cắt!” Dương Thiệu không thể nhịn được nữa hô dừng, đang muốn mở miệng nói lời ác độc một chút, đạo diễn thiên tài lại cướp lời hắn, “Được rồi, quay về chờ thông báo, người tiếp theo.”

Dương Thiệu xanh mặt, đối phương là đạo diễn, hắn có là cái gì đâu. Dù sao đến lúc quay phim, chịu sự tra tấn từ diễn viên là đối phương, không phải là hắn. Trong lòng hắn không ngừng tự an ủi bản thân, miễn cưỡng nuốt vào oán giận.

Sau đó có vài diễn viên thử, mỗi người không đến một phút, đạo diễn thiên tài đã hô cắt, sau đó nói một câu giống nhau, “Được rồi, chờ thông báo.” liền đuổi người đi.

Dương Thiệu lúc này mới biết, ‘được rồi’ của đối phương tương đương với không được, chính là ý từ chối.