Mạc Hậu

Chương 10: Ác cảm




Edit: Runa

Sau khi Đàm Tranh cùng Yến Cẩn không vui mà tách ra, hắn liền đi khỏi trường quay. Bởi vì người đại diện của quảng cáo đổi thành Mục Thiểu Hoa, hắn phải cùng công ty bên kia thảo luận chi tiết.

Vào công ty, đi vào văn phòng của mình, trợ lý đã để hợp đồng lên bàn của hắn, còn có lịch trình quay quảng cáo. Hắn cầm lấy lịch trình, đối chiếu với thời gian quay phim, nhíu nhíu mày.

Bởi vì Mục Thiểu Hoa thường xuyên NG khiến cho tiến độ quay chậm lại, nếu quảng cáo không đổi người, lịch trình sẽ không bị chèn lên nhau thế này, nhưng sau khi đổi thành Mục Thiểu Hoa, lịch trình hai bên lại bị trùng.

Hắn nghĩ nghĩ, để trợ lý hẹn thời gian với công ty bên kia, xem có thể lùi lịch quay quảng cáo được không, sắp tới cho Mục Thiểu Hoa không thể rút ra chút thời gian nào, đành chụp quảng cáo cùng lúc quay phim vậy.

Mà hắn nhìn kịch bản quảng cáo kia, đối với Mục Thiểu Hoa mà nói, cũng là một thách thức lớn, trong thời gian ngắn không thể quay hết. Thật sự hắn hy vọng công ty quảng cáo không thể chờ, trực tiếp thay đổi người nhanh hơn.

Đang đợi bên công ty quảng cáo trả lời lại, Đàm Tranh mở máy tính, lên mạng xem tin tức giải trí, tin phản đối Mục Thiểu Hoa đã được áp chế, gần đây không có sự kiện gì lớn.

Sau đó hắn mở ra weibo, đăng nhập tài khoản của Yến Cẩn, nhìn thấy hơn một nghìn bài cùng một chủ đề, Đàm Tranh trực tiếp nhấn xóa, tiện tay đăng một bài weibo tâm trạng. Chờ hắn xem một vòng các trang khác rồi quay lại, refresh liền thấy weibo của Mục Thiểu Hoa vừa đăng.

Mục Thiểu Hoa đăng lên những lời oán giận, bởi vì người nào đó cảm xúc không tốt, NG liên tục, làm cho tiến độ quay chậm lại. Tuy không nói rõ họ tên nhưng rõ ràng là ám chỉ người nào đó là Yến Cẩn.

Đàm Tranh thật không ngờ, Mục Thiểu Hoa lại hấp tấp như vậy, chẳng qua chỉ diễn một vai chính, lại nghĩ bản thân đúng là người nối nghiệp ảnh đế, hiện giờ bắt đầu giở trò, muốn kéo Yến Cẩn xuống ngựa.

Mục Thiểu Hoa vừa đăng weibo, trả lời bên dưới gần như nổ tung, các fan vừa nhìn cũng biết người trong lời của Mục Thiểu Hoa là Yến Cẩn, xem xong, fan hai bên lại bắt đầu tranh cãi, ở khung trả lời đối đầu gay gắt không ai nhường ai.

Lúc này không biết diễn viên nhỏ nào đăng weibo của Mục Thiểu Hoa lên, nói người nào đó không chỉ cảm xúc không tốt, ảnh hưởng lớn tới quá trình quay, còn thường một bộ dáng cao ngạo, đối với sự chào hỏi của người khác làm như không thấy.

Cái này lại khiến mọi người suy đoán, người nào đó chính là Yến Cẩn. Yến Cẩn được công nhận là băng mỹ nhân, thường trưng bộ mặt lạnh lùng, không biểu tình, khi tiếp xúc sơ qua, dễ làm người ta có ấn tượng là cao ngạo, vô lễ.

Đàm Tranh nhìn weibo của diễn viên kia, hình như là diễn viên khách mời trong tổ kịch, không hiểu sao đối phương lại dám ngang nhiên ở trên weibo chỉ trích Yến Cẩn? Hắn vuốt cằm nghĩ, đối phương nếu không phải có người đỡ phía sau, thì là đầu heo bị người ta lợi dụng mà không biết.

Vế sau có vẻ đúng hơn, dù sao nếu có người đỡ đằng sau sẽ không chỉ là một diễn viên khách mời. Bởi vậy hắn cầm điện thoại, gọi cho phó đạo diễn, khéo léo tỏ vẻ Thiểm Diệu Quốc Tế không vừa lòng với người diễn viên kia.

Tắt điện thoại, Đàm Tranh hừ lạnh một tiếng, Yến Cẩn là người có thể bị đạp lên sao? Không nghĩ tới, một lát sau phó đạo diễn gọi điện lại, ám chỉ tối hôm nay có tiệc, có người mở lời muốn đạo diễn dẫn dắt diễn viên kia.

Đàm Tranh híp mắt, cảm ơn phó đạo diễn, xem ra có người coi trọng người diễn viên khách mời này, hơn nữa địa vị người kia không nhỏ; dù sao hắn là người nâng đỡ hàng đầu của Thiểm Diệu Quốc tế, thế nhưng lại không thể làm cho diễn viên kia bị loại. Diễn viên kia có lẽ cũng biết nên mới ở trên weibo nói như vậy, hóa ra đối phương không phải đầu heo mà ỷ lại sau lưng có người a.

Mặt không chút thay đổi, hắn tắt cửa sổ trang web, tắt cả máy tính, đứng lên cầm áo khoác đi ra khỏi công ty. Sau khi đi vào trường quay, lại không biết đạo diễn đi đâu, nhóm diễn viên tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ, hình như đang tạm dừng quay một lúc.

Hắn quét mắt một vòng, lại không thấy Yến Cẩn và Mục Thiểu Hoa, trợ lý hai người cũng không ở đây. Hắn nhíu mày, tìm thư ký trường quay hỏi, thư ký nhún vai, thấp giọng nói, “Anh Phong, thực không phải tôi cố ý nói vậy nhưng nhiều diễn viên như thế, người của anh lại…, chậc chậc.”

“Rốt cuộc là làm sao? Yến Cẩn sao không ở đây?” Đàm Tranh đưa hắn một điếu thuốc, ý bảo hai người vừa nói chuyện đã có không ít người chú ý đến bọn họ.

Thư ký trường quay cười híp mắt đi đằng sau Đàm Tranh, đi tới chỗ vắng, mới mở miệng nói: “Anh Phong, chủ tịch các anh muốn nâng Mục Thiểu Hoa, nhưng đừng hủy phim của anh Dương a!”

Anh Dương là đạo diễn, vốn tên là Dương Thiệu, thư ký trường quay đi theo Dương Thiệu nhiều năm rồi, quan hệ với hắn không tối, bình thường đều gọi hắn là anh Dương. Đàm Tranh nhíu mày nói, “Thiểu Hoa là người mới, hy vọng mọi người có thể bỏ qua.”

“Anh Phong, tôi không nói cảnh phim cụ thể, Mục Thiểu Hoa diễn thế nào, anh đừng nói anh không biết, khối gỗ như cậu ta, người qua đường còn ghét bỏ, nếu không phải nể mặt chủ tịch Phương, anh Dương ngày đầu tiên đã muốn đổi người.” Thư ký trường quay nói xong, hút điếu thuốc thật mạnh, nặng nề nhả khói.

“….. Cho nên hôm nay rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Đàm Tranh xoa trán nói, hắn chẳng qua rới đi có nửa ngày, nơi này xảy ra chuyện làm sao hắn dám rời đi khỏi Mục Thiểu Hoa? Tưởng tượng đến lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm đối phương, Đàm Tranh hết sức mệt mỏi.

“Anh Yến nhận một cuộc điện thoại xong, sắc mặt không tốt, diễn không tốt lắm, anh Dương còn chưa nói gì, Mục Thiểu Hoa đã nhảy ra…..” Thư ký trường quay đè thấp giọng, nói qua sự việc một lần.

“Tôi biết rồi, cảm ơn.” Đàm Tranh vỗ vai thư ký, đi tới phòng nghỉ riêng của đạo diễn. Dương Thiệu cũng coi như xui xẻo, gặp phải diễn viên như Mục Thiểu Hoa.

Vừa rồi Mục Thiểu Hoa trước mặt Dương Thiệu, nhảy ra chỉ trích Yến Cẩn, nếu là bình thường, Yến Cẩn cùng lắm chỉ hừ lạnh một tiếng, nhưng hôm nay không biết tại sao cậu lại lạnh giọng nói lời độc đáp lại, làm Mục Thiểu Hoa ngẩn người, á khẩu không trả lời được.

Hẳn là có quan hệ với cuộc điện thoại kia, Đàm Tranh nghĩ. Nhưng khó thấy có lúc Yến Cẩn lại nói lời cay độc, hắn lại không ở đó, thật sự là đáng tiếc, thở dài, thật sự rất hối hận vì rời đi trường quay.

Đi tới trước cửa phòng đạo diễn, hắn gõ cửa, mở miệng nói, “Tôi là Phong Thiếu Phi.” Không lâu sau, Dương Thiệu liền ra mở cửa, Đàm Tranh cười với hắn, xin lỗi, “Dương đạo diễn, ngại quá, nghệ sĩ của tôi đã làm phiền ông rồi.”

Dương Thiệu lạnh mặt nhìn hắn, nghiêng người để hắn đi vào, sau đó ‘rầm’ một tiếng đóng cửa lại. Trong phòng nghỉ, Yến Cẩn cùng Mục Thiểu Hoa ngồi hai bên, sắc mặt khó coi như nhau.

Đàm Tranh đột nhiên đi lên vài bước, nâng hai má Yến Cẩn cẩn thận xem xét, quay đầu lạnh giọng nói với Mục Thiểu Hoa, “Cậu ra tay?” Mục Thiểu Hoa bị khí thế của hắn làm hỏang sợ, ngây ngẩn gật đầu.

“Không thì cậu nghĩ vì sao tôi phải dừng quay?” Dương Thiệu hừ lạnh, vừa rồi Mục Thiểu Hoa không nhịn được ra tay đánh Yến Cẩn, Yến Cẩn tuy cố tránh nhưng vẫn bị đối phương tát phải, bị thương hai má.

Thư ký trường quay không đem chuyện Mục Thiểu Hoa làm Yến Cẩn bị thương nói cho hắn, Đàm Tranh ánh mắt tối sầm lại, xem ra sau lưng Mục Thiểu Hoa có Phương Lỗi, đã là bí mật được công khai. Hắn nhịn sự tức giận trong lòng, gằn giọng nói, “Dương đạo diễn, trên mặt Yến Cẩn có vết thương, trước để cậu ấy nghỉ ngơi vài ngày được không?”

Dương Thiệu nhíu mày, hiện giờ tiến độ quay đã rất chậm rồi, nếu Yến Cẩn lại nghỉ, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến lịch trình của cả tổ sản xuất, nhưng không thể không chờ Yến Cẩn, bởi vì phần diễn của cậu rất nhiều, lên hình cũng nhiều. Trừ phi bọn họ lập tức đổi người, quay nhanh hơn một chút, rất nhanh có thể bổ sung phần quay mấy ngày trước. Bởi vậy Dương Thiệu có chút do dự, không thể quyết định có nên đổi người hay không.

“Không cần nghỉ, trang điểm một chút là được, Dương đạo diễn, thật có lỗi, tâm trạng vừa rồi của tôi không tốt, hiện giờ không sao.” Yến Cẩn thản nhiên nói. Đàm Tranh sửng sốt, lại nhìn Dương Thiệu âm thầm thở dài nhẹ nhõm, trong lòng có chút chua xót.

Vừa rồi Dương Thiệu không lập tức đồng ý, hắn đã nghĩ đối phương đang muốn đổi người, định muốn sửa miệng để Yến Cẩn cứ diễn, không nghĩ tới cậu mở miệng trước.

Đàm Tranh âm thầm thở dài, Yến Cẩn quả nhiên vẫn mạnh mẽ như vậy.

“Ừ, cậu đi trang điểm trước đi.” Dương Thiệu nói với Yến Cẩn, chờ Yến Cẩn đi khỏi phòng, phòng nghỉ yên tĩnh lại, Mục THiểu Hoa ngồi một bên, cúi đầu yên lặng không lên tiếng.

“Thiểu Hoa, tôi chỉ nói một lần, nếu sau này còn xảy ra chuyện này, cậu chờ đổi người đại diện đi.” Đàm Tranh nhìn Mục Thiểu Hoa, gằn từng tiếng chậm rãi nói.