Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 50: Xảy ra chuyện




“Ngươi biết là tốt rồi. Loại chuyện này, bổn cung không hy vọng thấy lần thứ hai. Dương Quỳnh, không nên tùy hứng. Nếu không, bổn cung cùng ngươi đều sẽ vạn kiếp bất phục.” Khang phi tựa ở trên giường, dặn dò.

Dương Quỳnh gật đầu. Lúc này trong lòng nàng đang vô cùng vui vẻ. Vấn đề tình cảm khó khăn của mình rốt cuộc cũng đã giải quyết rõ ràng. Lời nên nói nàng cũng đã nói, về phần Khang phi lựa chọn như thế nào, không phải là việc nàng có thể thao túng. Mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên. Nàng đã dùng nỗ lực lớn nhất của bản thân, về phần được hay không được, vậy cũng chỉ có thể xem thiên ý.

“Mấy ngày trước, nghe Lý thái y nói, ngươi đã khỏe hắn. Như vậy từ ngày mai, trở lại bên cạnh bổn cung đi.” Khang phi chuyển đề tài, không muốn tiếp tục bàn luận vấn đề này.

“Vâng.” Dương Quỳnh trong lòng thở dài một cái, bất kể nói thế nào, nàng rốt cuộc cũng được trở về bên cạnh Khang phi rồi.

“Chữ của ngươi thế nào rồi? Thiên Linh nói mấy ngày nay ngươi không luyện chữ.” Khang phi hỏi, hơn nữa ý bảo Dương Quỳnh đi viết mấy chữ cho nàng xem.

Dương Quỳnh đi viết, đưa tới cho Khang phi nhìn. Khang phi nhìn chữ rồng bay phượng múa trên giấy, không khỏi cười nói: “Ngươi đúng là dụng tâm, Quả nhiên luyện theo chữ của bổn cung, ngay cả một ít tật xấu của bổn cung cũng học được.”

Dương Quỳnh không phải người trong nghề, nhìn không ra chữ Khang phi có vấn đề gì, nhưng chợt nhớ tới một chuyện, nói: “Nương nương, mấy ngày trước, ban đêm ta gặp Âu Dương Đình.”

Thần sắc Khang phi hơi ngưng lại, “Quả nhiên là hắn. Ngày đó ngươi thân mang trọng thương, lại bị thích khách bao vậy, dưới tình huống không có mệnh lệnh của Hoàng thượng mà hắn lại xuất thủ cứu ngươi, bổn cung liền đoán được Cấm Long Vệ mà ngươi gặp được lúc trước chính là hắn.”

“Nương nương cũng biết người này?” Dương Quỳnh ý thức được, Âu Dương Đình này, tựa hồ là một nhân vật rất quan trọng.

“Hoàng thượng thường đến Cung Lung Hoa, bổn cung tự nhiên là gặp qua hắn.” Khang phi nói, “Làm sao ngươi biết hắn? Hắn nói với ngươi?”

“Là Mặc Diệp nói cho ta biết. Đêm đó Âu Dương Đình tới trước, sau khi hắn rời đi, Mặc Diệp cũng tới.” Dương Quỳnh thuật lại kỹ càng tình hình đêm đó.

Khang phi nói: “Ngươi thật đúng là nhân họa đắc phúc (*). Võ công của Âu Dương Đình sâu không lường được. Bảo vệ Hoàng thượng chưa từng một lần thất thủ, là người Hoàng thượng tín nhiệm nhất. Hắn đồng ý dạy ngươi, là vận khí của ngươi.”

(*) Nhân họa đắc phúc: Một câu trong kinh Phật, làm ác phải tội, làm thiện được phúc.

“Ta sẽ theo hắn học võ công thật tốt, để lần sau không cần chật vật như vậy.” Dương Quỳnh muốn nói vài câu chọc Khang phi vui vẻ.

“Thật ra, bổn cung ngược lại hy vọng vĩnh viễn cũng sẽ không gặp phải tình huống cần ngươi động võ.” Khang phi tựa hồ có chút mệt mỏi, nằm nghiêng trên giường. Dương Quỳnh biết điều đi lấy chăn mỏng đắp cho nàng, sau đó mới nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa ra ngoài.

Như Quyên dùng ánh mắt dò xét nhìn Dương Quỳnh. Dương Quỳnh lộ khuôn mặt tươi cười, đi ra, “Nương nương mệt mỏi, ngươi trông giữ cẩn thận, ta trở về đây.”

Như Quyên còn chưa kịp hỏi rõ vừa mới xảy ra chuyện gì, liền nghe thấy tiếng Khang phi truyền tới, “Như Quyên, ngươi vào đây.”

Như Quyên đáp, không lo được chuyện khác, vội vàng đẩy cửa đi vào.

Dương Quỳnh nhún vai. Hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng của nàng, bắt đầu từ ngày mai là cần phải đi theo bên người Khang phi. Trong lòng có chút phức tạp, ngọt bùi cay đắng, không nói được là cảm giác gì.

Trở lại phòng, Dương Quỳnh thu dọn đồ của mình, nhìn thấy bút mực giấy nghiên trên bàn, lại nhịn không được nhấc bút lên luyện chữ, cho đến khi Thiên Linh trở về.

“Ta phát hiện ngươi càng ngày càng bận rộn rồi.” Dương Quỳnh để bút xuống, nhìn thần sắc có chút mệt mỏi của Thiên Linh.

Thiên Linh lắc lắc cổ tay, nói: “Còn không phải sao. Nương nương để cho ta quản lí tiểu nhà kho. Trước đây nghĩ chỉ cần chú ý một chút là được, không ngờ lại không dễ dàng như vậy. Hôm nay Hoàng thượng thưởng nương nương rất nhiều thứ, phải ghi chép rõ ràng từng cái. Mà cả ngày hôm nay, vào kho, ra kho, làm cho cổ tay của ta đến bây giờ vẫn còn đau đây.”

Hôm nay Dương Quỳnh tâm tình tốt, nghe Thiên Linh phàn nàn xong, lập tức chân chó chạy đến trước mặt giúp Thiên Linh đấm bóp. “Thiên Linh cô nương khổ cực rồi.”

Thiên Linh cũng thấy tâm tình Dương Quỳnh chuyển biến tốt, kỳ quái nói: “Ngươi hôm nay làm sao vậy? Tâm tình tốt như vậy? Nương nương mới vừa bị uất ức, ngươi như vậy không phải là trạc (đâm) tâm nương nương sao?”

“Nương nương đã cho phép ta theo tùy tùng rồi.” Dương Quỳnh không phải người khoe khoang, thế nhưng nàng cảm thấy cần phải nói cho Thiên Linh một tiếng.

Thiên Linh cười nói: “Khó trách ngươi cao hứng như vậy. Có điều chính ngươi cũng phải cẩn thận một chút. Mặc dù, cơ hội ở trong cung gặp lại thích khách hành thích không nhiều lắm, nhưng mà một lần cũng đã đủ lấy mạng người. Lần sau ngươi đừng mang bộ dạng sống dở chết dở trở về, đều dọa chết người rồi.”

“Vâng, sư phụ Thiên Linh của ta.” Đối với việc Thiên Linh giáo huấn Dương Quỳnh như vậy, Dương Quỳnh liền đặt cho nàng danh hiệu này.

Hai người cười cười nói nói, bất giác thời gian liền trôi qua rất nhanh. Ăn cơm tối, đã là lúc thắp đèn. Ngoài cửa có người đến, là tiểu thái giám bên cạnh Hoàng thượng, tới báo cho Khang phi là đêm nay Hoàng thượng ngủ lại Cung Hồng Huy.

Khang phi nghe xong sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại khó che giấu vẻ bi thương. Cho thái giám rời đi, thân ảnh Khang phi trở về phòng đặc biệt cô quạnh.

Dương Quỳnh đứng ở cửa nhìn Khang phi tiến vào tẩm điện. Nàng cảm thấy chuyện này thật kì quặc. Chu Cẩm phi là hảo hữu của Khang phi, làm người lại rất trượng nghĩa. Hơn nữa, lần trước mình cứu mạng nàng, vô luận như thế nào, nàng cũng để không có lý do tranh sủng cùng Khang phi.

Chẳng lẽ... Đây là cái mà Khang phi gọi là kế hoạch?

Dương Quỳnh trở lại phòng của mình, chuyên tâm khều khều than trong chậu, làm ngọn lửa cháy càng mạnh. Từ sau khi nàng khỏi bệnh, sẽ không còn được đãi ngộ than bạc. Hiện giờ chính là đốt than đen giống như các cung nữ bình thường khác.

“Nương nương cũng thật tội nghiệp. Nghe nói vốn dĩ ban ngày Hoàng thượng nói, đêm nay sẽ ngủ lại đây, không nghĩ tới lại đổi chủ ý, để nương nương uổng công vui vẻ một hồi.” Thiên Linh cùng Khang phi ở chung lâu ngày, lại được Khang phi đề bạt trọng dụng, tự nhiên là mang ơn.

Dương Quỳnh đang đoán chân tướng chuyện này, trong lúc nhất thời không chú ý tới lời Thiên Linh nói.

Màn đêm buông xuống, nàng theo ước định đi tới cạnh hòn non bộ của Cung Lung Hoa chờ Âu Dương Đình, một mực chờ đến canh ba, Âu Dương Đình vẫn không xuất hiện. Dương Quỳnh buồn bực, đây là lần thứ mấy cho nàng leo cây rồi? Vị lão sư này rốt cuộc có dạy đồ đệ hay không đây?

Bởi vì ngày hôm sau phải đi theo Khang phi, cho nên Dương Quỳnh nhanh chóng trở về ngủ. Sáng sớm ngày thứ hai, Dương Quỳnh bị Thiên Linh đánh thức, “Ngươi mau tỉnh lại, mỗi ngày sáng sớm nương nương phải đi Cung Phượng Từ thỉnh an. Nếu muộn liền không kịp hầu hạ nương nương đâu.”

Dương Quỳnh vốn không phải người tham ngủ, chỉ là tối qua đợi đến quá muộn. Hiện giờ vừa nghe Thiên Linh nói, lập tức tỉnh táo, cùng với sự hỗ trợ của Thiên Linh chỉnh đốn ổn thỏa bản thân.

Dương Quỳnh đi vào tẩm điện của Khang phi, thì Khang phi đã bắt đầu thay quần áo. Thấy Dương Quỳnh tiến vào, Khang phi chỉ thản nhiên đưa mắt liếc nàng một cái. Như Quyên, Nguyên Hương đám người bận việc, rất nhanh đã đổi xong quần áo cho Khang phi. Nguyên Hương lại kiểm tra một lần nữa, xác định không có gì bất ổn, mới dìu Khang phi ra cửa.

Dương Quỳnh thủy chung không nói một lời nào. Nàng theo sau kiệu của Khang phi, chuyên tâm đi đường. Tuy rằng Khang phi chưa nói gì, nhưng Dương Quỳnh vẫn cảm giác được, trong lòng Khang phi là đang cao hứng.

Cung Phượng Từ.

Không giống với Cung Lung Hoa xa hoa, Cung Phượng Từ có vẻ trang trọng trầm ổn hơn. Khang phi ở trước cửa cung xuống kiệu, tùy Nguyên Hương dìu vào chính điện. Dương Quỳnh thấy một ít mỹ nhân, tài tử đã đến. Trịnh Quý phi cũng đã ngồi ở vị trí của mình, thấy Khang phi tiến đến thì hơi hơi gật đầu. Khang phi ngồi đối diện với Trịnh Quý phi, nàng ngồi xong, Dương Quỳnh cũng đã đứng ở phía sau nàng. Trong điện rất nhiều mỹ nhân cùng tài tử đều chú ý tới Dương Quỳnh. Đối với cung nữ liều mạng bảo hộ chủ này, các nàng vẫn rất lưu tâm. Dù sao, nô tài có năng lực lại trung tâm như vậy quả thật không dễ tìm.

Trịnh Quý phi cũng đang đánh giá Dương Quỳnh. Tình hình ngày đó làm nàng lưu lại ấn tượng quá sâu, cho nên đối với Dương Quỳnh, nàng cảm thấy vô cùng hứng thú.

Dương Quỳnh chú ý tới ánh mắt dò xét bốn phía. Có điều nàng đã sớm quen với loại ánh mắt dò xét này, nên hoàn toàn không nhúc nhích, tiếp tục làm người tàng hình.

Một trận tiếng bước chân truyền đến, Cốc Chiêu dung dẫn theo Lý Sung nghi cùng Tề Sung dung đi đến. Vết thương của Lý Sung nghi có vẻ đã khỏi hẳn, có điều vẫn mang mạng che mặt, xem ra khôi phục cũng không quá lạc quan.

Mọi người chào hỏi lẫn nhau, sau đó đều tự theo phẩm cấp ngồi vào chỗ. Cốc Chiêu dung cũng chú ý tới Dương Quỳnh ở phía sau Khang phi, nhịn không được nhìn nhiều vài lần. Tuy rằng mọi người đều xì xào bán tán, nhưng lại không ai tiến lên cùng Khang phi nói chuyện phiếm. Dương Quỳnh nhìn bộ dạng thản nhiên như không của Khang phi, thì hiển nhiên tất cả đều nằm trong dự kiến của nàng.

Đợi thật lâu cũng không thấy Hoàng hậu xuất hiện. Hơn nữa ngay cả nhóm người Chu Cẩm phi, Liễu Thục phi cũng đều không xuất hiện. Dương Quỳnh quan sát bốn phía đồng thời quan sát phản ứng của Khang phi, thấy nàng vẫn như cũ không chút lo lắng ngồi ở chỗ đó, trong lòng liền hiểu cơ bản ngọn nguồn.

Khoảng chừng nửa canh giờ, Hoàng hậu mới xuất hiện trước mặt mọi người. Thấy sắc mặt Hoàng hậu không được tốt, mọi người đều không dám khinh suất. Dựa theo quy củ thỉnh an xong liền trở về chỗ ngồi.

“Hôm nay muộn như vậy bổn cung mới đến, là do gặp một chuyện vô cùng khó giải quyết.” Hoàng hậu nói tới đây, liền liếc mắt ra hiệu với một cung nữ bên cạnh, cung nữ ngầm hiểu, kêu lớn, “Đem người dẫn tới.”

Mọi người trừng to mắt nhìn đám người đi tới.

Dương Quỳnh nhìn thấy, trong lòng thầm than, đây quả thực là phô trương đội hình mà.

“Có lẽ mọi người không biết, đêm qua Hoắc Tiệp dư sẩy thai.” Hoàng hậu nói vô cùng bình thản, nhưng lại giống như một tảng đá khơi dậy ngàn tầng sóng, trong chính điện lập tức nghị luận sôi nổi. Phải biết rằng, ở trong Hậu cung, ai có thể mang thai hài tử của Hoàng thượng, thì đó là người vô cùng quý giá. Huống chi, Hoắc tiệp dư có thai, mọi người cũng không biết, điều này làm cho tin sảy thai có chút bất thình lình.

Trong lúc mọi người nghị luận, Khang phi vẫn chỉ lẳng lặng ngồi, nhìn Hoắc tiệp dư quỳ trên mặt đất, con ngươi âm lãnh.

“Hoắc Tiệp dư, tự ngươi nói nguyên nhân sảy thai.” Hoàng hậu phân phó nói.

Hoắc Tiệp dư vừa mới sảy thai, lúc này quỳ trên nền gạch lạnh như băng, sắc mặt trắng như tờ giấy, nhìn vô cùng đáng thương. Dương Quỳnh thấy mà không đành lòng, vừa muốn nhúc nhích, Nguyên Hương nhìn thấy, liền vội vàng kéo nàng, hướng nàng lắc lắc đầu.

Dương Quỳnh gật gật đầu, ý bảo chính mình đã biết, lúc này Nguyên Hương mới buông nàng ra.

“Đêm qua, thần thiếp sảy thai. Tối ngày hôm qua, thai động đến kịch liệt, thần thiếp tưởng rằng hài tử lớn hơn, cho nên nghịch ngợm một chút. Không ngờ như vậy liền sảy thai. Hoàng hậu nương nương, là lỗi của thần thiếp, không thể bảo trụ đứa bé này. Thỉnh Hoàng hậu nương nương trị tội.” Hoắc Tiệp dư dập đầu trên mặt đất, bộ dạng thương tiếc, làm cho người ta nhìn thấy liền đau lòng.

Hoàng hậu nhìn nàng, trên mặt hỉ nộ (vui mừng, tức giận) không biểu hiện, hỏi: “Ngươi có biết là người nào dùng phương pháp nào hại ngươi không?”