Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 148: Triêu Vân




___ "Nàng d ựa vào cái gì mà đưa n nhi c ủa ta đi?" ___

Chương thứ một trăm bốn mươi tám: Triêu Vân

Khang phi giống như đang nhớ lại, lúc lâu sau mới nói, "Hiện nay nhìn cách làm của Trịnh Quý phi, thì quả thực rất giống do nàng làm. Có điều chuyện này không có chứng cứ, bổn cũng sẽ không nói bừa."

Như Quyên hiểu gật đầu, "Cũng may hiện giờ trong cung đã bắt đầu điều tra chuyện hạ cổ, nô tì tin chẳng mấy chốc Trịnh Quý phi sẽ bị vạch trần thôi."

Khang phi cười cười. Trịnh Quý phi là một đối thủ khó đối phó, nhất là chuyện hạ cổ này, cho dù Khang phi có tâm thì cũng vô lực. Cũng may quả nhiên Ngô Đồng dựa theo phân phó của nàng kéo chuyện hạ cổ này ra ngoài sáng. Như vậy, sự phản kích của nàng mới chính thức bắt đầu.

Thời điểm lục soát đến Cung Hưng Hòa, rốt cuộc cũng tìm thấy đồ vật. Đối mặt với độc trùng đáng sợ như vậy, sắc mặt Trịnh Quý phi tái nhợt gần như trong suốt. Ánh mắt của nàng nhìn thẳng vào Khánh ma ma, lại thấy vẻ mặt của Khánh ma ma cũng là không thể tin được.

"Nương nương, nô tì bị oan! Những thứ này... những thứ này sao có thể ở trong phòng nô tì được? Nô tì không biết!"

Doãn Cung chính cười cười, bước lên phía trước nói, "Khánh ma ma yên tâm, Cục Cung Chính làm việc, luôn công chính vô tư. Nếu như Khánh ma ma bị oan, vậy tất nhiên sẽ trả lại công bằng cho ngươi."

Trịnh Quý phi hoảng sợ, nàng biết mấy thứ này không phải của Khánh ma ma. Khánh ma ma luôn tinh chế độc trùng thành cổ, sau đó lại tiến hành bảo quản. Nhưng những thứ này ở đâu ra? Cung Hưng Hòa của nàng thủ vệ nghiêm ngặt, sao có thể dễ dàng đột nhập được? Chuyện này quá đáng sợ rồi!

"Chờ đã, các ngươi không thể đưa Khánh ma ma đi. Nàng là người hầu hạ bổn cung, các ngươi đưa nàng đi rồi, thì bên cạnh bổn cung thiếu người, vạn nhất gây nguy hiểm cho Hoàng tự, các ngươi ai phụ trách được?" Nói không chừng, hiện tại chỉ có thể dùng hài tử ở trong bụng để uy hiếp.

Doãn Cung chính cung kính trả lời, "Quý phi nương nương, lúc trước nữ quan Thanh Diệp ở bên cạnh Khang phi bị nghi giết người, lập tức bị nô tì bắt giữ. Giờ Khánh ma ma ở bên cạnh nương nương cũng chỉ là một ma ma, thì sao có thể không đưa đi được? Chẳng lẽ..." Lời kế tiếp Doãn Cung chính cũng không nói ra miệng.

Lẽ nào Trịnh Quý phi định ỷ vào việc mang thai Hoàng tự mà dám làm tổn hại đến cung quy quốc pháp sao? Nếu cứ quy kết như vậy mà giữ lại, thì ai cũng đều không sống tốt.

Trịnh Quý phi cũng biết không bảo vệ được Khánh ma ma, có điều vẫn nói, "Khánh ma ma tuổi tác đã cao, Doãn Cung chính có thể nể mặt bổn cung mà không dụng hình nàng được không?"

Doãn Cung chính vẫn mỉm cười như cũ, "Nương nương phân phó, nô tì xin ghi nhớ."

Không nói được, cũng không nói không được. Trong lòng Trịnh Quý phi hận nghiến răng, nhưng cũng không có cách nào khác.

Khánh ma ma còn chưa bị dẫn đi, một cung nữ đã hốt hoảng chạy tới báo với Trịnh Quý phi, "Quý phi nương nương, người mau tới xem một chút đi! Công chúa bị thương!"

"Cái gì?" Trịnh Quý phi kinh hãi. Tuy bởi vì gần đây bụng nàng mang thai không chăm sóc công chúa Triêu Vân được cẩn thận tỉ mỉ như lúc trước, thế nhưng dù sao Triêu Vân cũng vẫn là con gái nàng. Lúc này nghe nói Triêu Vân bị thương, nàng vẫn rất đau lòng.

Đến hậu điện, thấy công chúa Triêu Vân đang che ngón tay của mình khóc lớn. Trịnh Quý phi gấp gáp vội vàng đi tới ôm lấy nàng nói, "Triêu Vân, nói cho mẫu phi biết, con làm sao vậy?"

Triêu Vân buông tay, lộ ra ngón trỏ phải bị thương của mình, vừa khóc vừa nói, "Mẫu phi, tay nhi thần bị đứt rồi, chảy rất nhiều máu. Mẫu phi, nhi thần sẽ chết có phải không?"

Trịnh Quý phi nhìn vết thương của Triêu Vân, thấy cũng không quá sâu, lúc này máu đã ngưng chảy, "Triêu Vân ngoan, không sao rồi. Con xem, máu cũng không chảy ra nữa, có phải hay không?"

Vỗ về Triêu Vân bị thương, Trịnh Quý phi liền quát lớn với cung nữ hầu hạ Triêu Vân, "Nô tài vô dụng! Làm sao các ngươi không chăm sóc công chúa, lại để cho nàng bị đứt tay?"

Một cung nữ lập tức quỳ xuống nói, "Nương nương, nô tì bị oan! Không biết công chúa tìm thấy một thanh kiếm ở đâu, nô tì thấy nguy hiểm liền muốn lấy đi, nhưng dù thế nào công chúa cũng không chịu, cho nên lúc nãy mới bị kiếm cắt vào ngón tay."

Mấy người Doãn Cung chính cũng đi theo vào, lúc này nghe nói đến kiếm, lập tức hỏi, "Thanh kiếm kia đâu?"

Cung nữ run rẩy chỉ vào dưới bàn đá, lập tức có người của Cục Cung Chính qua nhặt kiếm, chỉ liếc mắt nhìn, liền vui vẻ nói, "Cung chính đại nhân, người xem!"

Doãn Cung chính đi tới nhìn, kinh hãi kêu lên, "Kiếm Ánh Nguyệt!"

Trịnh Quý phi lại càng bị hoảng sợ, nhìn kỹ, quả nhiên là thanh kiếm Ánh Nguyệt không tìm thấy.

"Quý phi nương nương, thứ cho nô tì cả gan hỏi một câu, đây là xảy ra chuyện gì vậy?" Thái độ của Doãn Cung chính vẫn cung kính như cũ, thế nhưng ánh mắt lại sắc như dao, nhìn Trịnh Quý phi không chớp mắt, đợi câu trả lời của nàng.

Trịnh Quý phi vạn lần cũng không ngờ tới rằng kiếm Ánh Nguyệt lại xuất hiện vào lúc này. Nàng nói, "Sao bổn cung biết được?"

Doãn Cung chính cũng không nóng vội, bước tới bên cạnh công chúa Triêu Vân, khom lưng nói với công chúa, "Công chúa điện hạ, người có thể nói cho nô tì biết, là người lấy thanh kiếm này ở đâu không được không?"

Triêu Vân tính tình trẻ con, đương nhiên sẽ không suy nghĩ nhiều, đang muốn mở miệng, lại nghe Trịnh Quý phi hét to một tiếng, "Triêu Vân!"

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Trịnh Quý phi. Trịnh Quý phi cũng là trong tình hình cấp bách, chỉ có thể hô một tiếng, lúc này thấy thế, vội vàng giải thích, "Triêu Vân, con phải trả lời câu hỏi của Doãn Cung chính cho tốt, không được nói lung tung."

Triêu Vân gật đầu nói, "Nhi thần đã biết." Sau đó nói với Doãn Cung chính, "Ta phát hiện thấy trong bùn đất. Có một hôm ta thấy Khánh ma ma giấu vật gì đó xuống dưới đất, đợi nàng đi rồi, ta liền lén đào lên, sau đó ta lại đắp đất giống như lúc đầu. Về sau Khánh ma ma có đến tìm, nhưng bởi vì ta làm quá tốt, cho nên nàng vẫn không tìm được." Triêu Vân nói, còn lộ ra ánh mắt đắc ý, lúc này cũng quên luôn cả đau đớn trên ngón tay.

Còn có điều gì không hiểu nữa?

Doãn Cung chính gật đầu, "Đa ta công chúa điện hạ." Nàng ngẩng đầu, nhìn Trịnh Quý phi đã không có cách nào tự đứng đứng thẳng được, "Quý phi nương nương, người còn mang thai Hoàng tự, mời người bảo trọng thân thể. Nô tì xin cáo từ trước."

Trịnh Quý phi biết, một khi thả Doãn Cung chính ra khỏi Cung Hưng Hòa, thì tất cả kế hoạch của nàng sẽ bị phơi bày dưới ánh sáng. Đến lúc đó, cho dù hài tử trong bụng có được bảo vệ đi chăng nữa thì nàng cũng sẽ không còn khả năng xoay người.

"Doãn Cung chính, chờ một chút!" Trịnh Quý phi bỏ lại cung nữ đang dìu đỡ bên cạnh, đi tới trước mặt Doãn Cung chính, trước tiên phân phó cho những người khác lui xuống rồi mới nói, "Doãn Cung chính, bổn cung không ngại nói thẳng cho ngươi biết, trong bụng bổn cung là một Hoàng tử, về sau coi như nó không thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế, thì chí ít cũng sẽ là Vương gia. Doãn Cung chính, thuận tiện cho người, hay thuận tiện cho mình, ngươi là người thông minh, tội gì phải vì một người không liên quan mà đối nghịch với bổn cung! Nếu như ngươi bằng lòng thả Khánh ma ma, chuyện kiếm Ánh Nguyệt coi như không biết, thì bổn cung tất sẽ không quên chỗ tốt của ngươi."

Doãn Cung chính cười cười, "Nương nương, nô tì hổ thẹn đứng ở vị trí Cung chính của Cục Cung Chính, vẫn luôn làm việc cho Hoàng thượng. Thị phi của Hậu cung này nô tì đã nhìn quá nhiều, bất luận ai chiếm thượng phong, cũng sẽ không liên quan đến nô tì. Nô tì chấp chưởng Cục Cung Chính, cũng là vì hai chữ - cung chính. Nương nương là người có phúc, tương lai sau sẽ là một nữ nhân song toàn. Sau này nếu nô tì có chỗ nào đắc tội, mong được nương nương bao dung. Nô tì cáo từ."

Trịnh Quý phi nhìn Doãn Cung chính rời đi, không thể kiên trì được nữa, lập tức ngã xuống đất. Cung nữ ở xung quanh nhìn thấy, sợ đến mức hét lên chạy tới đỡ nàng, nhưng lại thấy dưới thân Trịnh Quý phi, máu tươi chảy xuống.

Cung Hưng Hòa hoàn toàn rối loạn.

Khánh ma ma bị dẫn tới Cục Cung Chính. Doãn Cung chính cũng coi như không làm Trịnh Quý phi thất vọng, trực tiếp qua công đường. Trái lại Khanh ma ma cố ý, dù Doãn Cung chính dụng hình nhưng nàng vẫn không chịu hé răng nửa lời. Dù sao Khánh ma ma cũng đã lớn tuổi, Doãn Cung chính cũng không dám tiếp tục dùng hình, nên không thể làm gì khác là bắt giam nàng.

Kiếm Ánh Nguyệt được tìm thấy, cộng thêm lời khai của công chúa Triêu Vân, thì chuyện này cơ bản đã có thể loại trừ khả năng liên quan đến Dương Quỳnh. Doãn Cung chính viết tấu chương sự tình, nộp cho Hoàng thượng.

Gần đây Hoàng thượng bận rộn chiến sự biên quan, vốn dĩ cũng không định quản chuyện Hậu cung này. Thế nhưng Cục Cung Chính lại thuộc trực dưới quyền của hắn, cho nên tấu chương của Doãn Cung chính hắn vẫn phải xem một chút. Lần này vừa xem, trong lòng xoay chuyển. Hắn là người thông minh, nhiều năm trên triều đình đã sớm nhìn quen tranh đấu. Hậu cung tranh đấu không phải hắn không biết, chỉ là lười quản. Nữ tử mà không tính toán một chút, thì còn có thể làm gì khác nữa?

Thế nhưng tính toán giữa các phi tần là một chuyện, có gan dám tính cả hắn, đường đường là Hoàng thượng, thì lại là một chuyện khác. Nhiều năm như vậy, thông minh như Hoàng hậu, Khang phi, cũng chỉ dám ở dưới mí mắt của hắn chơi đùa tâm tư, đối với hắn, cũng là trung tâm. Bây giờ, rốt cuộc cũng có người dám chơi tâm cơ trên đầu hắn rồi.

Hoàng thượng nhìn tấu chương cười nhạt, Trịnh Quý phi, trẫm quả thật là xem thường ngươi rồi!

Chuyện Trịnh Quý phi chảy máu khiến cho rất nhiều thái y của Thái Y Viện tới, kiểm tra một lượt, xác định nguyên nhân là do mức độ tâm trạng trong lòng buồn vui quá lớn cộng thêm việc bị ngã, cũng may thai của Trịnh Quý phi đã vững vàng, nên cũng không có gì đáng ngại.

Các thái y kê đơn thuốc, dặn Trịnh Quý phi phải ổn định tâm tình, không được quá vui quá buồn, bằng không sẽ gây ảnh hưởng đến thai nhi.

Trịnh Quý phi nằm trên giường, nhớ lại toàn bộ sự việc, nghĩ xem rốt cuộc là mình sai lầm ở đâu? Vì sao rõ ràng là nắm chắc phần thắng, nháy mắt một cái lại là vạn sự thành không?

Bước ngoặc rốt cuộc là nằm ở đâu?

Nghĩ tới nghĩ lui, Trịnh Quý phi bỗng nhiên nghĩ tới, kiếm Ánh Nguyệt! Chính là bởi vì kiếm Ánh Nguyệt mất tích, cho nên nàng chỉ có thể đẩy nhanh kế hoạch, bằng không từ từ mưu tính, e rằng kế hoạch cũng sẽ không bị bại lộ.

Nghĩ đến kiếm Ánh Nguyệt, nàng lại nhớ tới công chúa Triêu Vân, hiện giờ, đối với đứa trẻ này, nàng thật sự căm phẫn.

"Thu Lan, đưa Triêu Vân đến đây." Trịnh Quý phi phân phó nói.

Thu Lan trả lời, "Nương nương, công chúa Triêu Vân đã được Hoàng hậu tuyên đến Cung Phượng Từ rồi."

"Cái gì?" Trịnh Quý phi cả giận nói, "Nàng dựa vào cái gì mà đưa nữ nhi của ta đi?"

Thu Lan bị sự tức giận của Trịnh Quý phi khiến cho sợ hãi không dám lên tiếng. Trịnh Quý phi luôn luôn dịu dàng, đối đãi với các nô tài cũng sẽ không lớn tiếng trách móc nặng nề, nhưng nàng hiện giờ, đã không giống Trịnh Quý phi khi xưa nữa rồi.

"Nương nương... Hoàng hậu nương nương nói thân thể người không được tốt, sợ người không rảnh chăm sóc công chúa Triêu Vân, cho nên mới đón công chúa đi."

Trong lòng Trịnh Quý phi lạnh buốt. Quả nhiên Hoàng hậu toàn tâm toàn ý giúp đỡ Khang phi! Đây không phải là sợ mình cho Triêu Vân phản cung khai nên mới đưa Triêu Vân đi bảo vệ sao.

Trịnh Quý phi hít sâu mấy hơi, ép chính mình phải tỉnh táo lại. Nàng không thể chịu thua. Nàng khổ tâm mưu kế lâu như vậy, sao có thể chịu thua đơn giản vậy được? Hơn nữa, nàng còn có nhi tử, không phải sao? Coi như không có Khánh ma ma trợ giúp, nàng vẫn có thể tự mình mưu kế. Có điều trước mắt quan trọng nhất là phải bảo toàn chính mình đã. Xem ra Khánh ma ma đã không còn dùng được, vậy thì đem tất cả mọi chuyện đẩy sang người nàng là được rồi, dù sao người phải chết cũng đâu để ý đến chuyện có thêm một cái tội danh đâu.

o