Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 114: Thiện tâm




Khang phi tiếp tục nói: “Ngươi nên biết, nhiều khi giả dối so với sự thật càng quan trọng hơn. Không có giả dối che lấp, thế tục sẽ biến thành dạng gì? Chúng ta đều giống nhau, đối mặt với những người khác nhau sẽ nói những lời khác nhau. Ngươi có thể hận bổn cung, dù sao nhiều năm như vậy, sự tồn tại của bổn cung cũng thành cái cớ để người khác chê cười ngươi. Thế nhưng ngươi không có lý do gì để hại bổn cung. Bổn cung cũng chưa từng hại ngươi, cũng chưa từng chê cười ngươi.”

“Không có lý do gì để hại ngươi? Ha ha ha ha ha!” Lý Sung nghi cười to. “Thẩm Thu Hoa! Từ lúc ta hiểu chuyện, ta chính là đệ nhất tài nữ của Dương Châu. Vô số người đều khen ngợi ta, nói ta xinh đẹp, nói ta tài hoa. Cha mẹ kiêu hãnh vì ta, nhắc tới người cầu hôn thì gần như san bằng bậc cửa. Thế nhưng... nhưng ngươi lại đột nhiên xuất hiện! Mọi người lập tức không nhìn thấy ta nữa. Kỳ lạ cỡ nào, rõ ràng ngươi chỉ lộ mặt một lần duy nhất ở yến hội nghênh đón Trữ Vương gia, chỉ duy nhất một lần, nhưng ngươi liền thành thần thoại của thành Dương Châu, của toàn bộ Giang Nam! Không còn ai nhớ Lý Ngữ Khanh là ai. Bọn hẳn chỉ đổ xô về phía ngươi. Vậy ta tính là cái gì? A? Ngươi nói xem, rốt cuộc ta tính là cái gì? So với ngươi ta kém nhiều như vậy sao?”

Khang phi thấy Lý Sung nghi đang bị vây trong hồi ức, tuy rằng trong lòng không đồng ý, nhưng cũng khó tránh khỏi cảm thán. Hóa ra nhiều năm như vậy, sự hiện hữu của mình lại làm nàng phải chịu áp lực lớn như thế. Nói vậy, nàng có thể nhịn đến lúc này mới ra tay, cũng là hiếm thấy.

“Không ai muốn so sánh ngươi với bổn cung, là ngươi tự tìm phiền não.”

“Đúng! Sẽ không ai so sánh ta với ngươi. Bọn họ đều cảm thấy ta không xứng. Ha ha, một nữ nhi của Tri Phủ, sao có thể so với tiểu thư của Thẩm gia Giang Nam? Thẩm Thu Hoa, ngươi xinh đẹp, ngươi có tài, dòng dõi cao sang, tại sao tất cả những thứ tốt đều cho ngươi? Tại sao ông trời lại không công bằng như vậy?” Lý Sung nghi nói xong nước mắt chảy xuống. Áp lực nhiều năm, rốt cuộc ở một khắc này cũng được giải phóng.

“Ngươi đã mạnh hơn rất nhiều người rồi, đáng tiếc ngươi không nên so đo những thứ này với bổn cung. Bổn cung không phải người hoàn mỹ, cũng có rất nhiều chỗ không bằng người thường.”

Lý Sung nghi nghe xong, rơi nước mắt cười nói: “Không bằng người thường? Ha ha, ta tin. Nhưng ngươi cho rằng là ta so dung mạo, so tài hoa, so gia thế với ngươi sao? Nhưng thế nhân đều nhìn vào những thứ đó, ta nào có biện pháp? Hoàng thượng tuyển tú, cha ta chạy bao nhiêu quan hệ, cầu bao nhiêu người mới có thể đưa ta vào cung. Khi ta nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể thoát khỏi ngươi, ngươi lại dựa vào một đạo Thánh chỉ trực tiếp vào cung. Ha ha, ngươi biết không? Lúc ấy ta nghe được tin này thì buồn cười cỡ nào. Ta tưởng rằng có thể né tránh được ngươi, nhưng cả đời lại phải sống chung một chỗ với ngươi. Vào cung, ta chỉ là Bảo lâm, mà ngươi, lại là Khang phi cao cao tại thượng. Ngay cả tư cách nói chuyện với ngươi ta cũng không có. Thẩm Thu Hoa, ngươi có biết tâm tình của ta như thế nào không? Mỗi ngày ta đều thành tâm cầu khẩn trời xanh, để ngươi bị thất sủng sớm một chút, bị đày vào lãnh cung sớm một chút. Nhưng ta lại còn khẩn cầu cho ngươi sống lâu trăm tuổi. Ta muốn ngươi nhìn thấy ta từng bước leo lên cao, lên đến vị trí cao hơn của ngươi, hung hăng dẫm nát ngươi dưới chân.”

Khang phi nghe xong lắc đầu. Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma. Lý Sung nghĩ đã bị đố kị che mờ tâm trí, nói nàng đáng thương, nhưng cũng đáng giận.

“Thế nhưng ông trời không phù hộ. Ngươi dĩ nhiên Thánh sủng nhiều năm không suy. Mà ta, chịu đựng nhiều năm như vậy mới chỉ là Sung nghi. Sau khi ta bị thương, thì ta biết đời này của mình hết rồi. Thế nhưng ta không cam lòng! Ta có thể chết, nhưng ta không thể chết sớm hơn ngươi.” Lý Sung nghi lau nước mặt trên mặt, tiếp tục nói: “Ngươi biết không? Ta có ân cứu mạng Yên Xảo, thế nhưng cho tới bây giờ ta cũng chưa từng để nàng làm việc. Vốn dĩ ta có rất nhiều cơ hội hạ độc hại chết ngươi, nhưng ta không nỡ, ta không nỡ độc chết ngươi. Như vậy thì quá lợi cho ngươi rồi. Ngươi coi trọng Thanh Diệp, vậy ta sẽ hại chết nàng để ngươi đau lòng. Chỉ cần có thể khiến ngươi khó sống, trả giá đại giới lớn như thế nào ta đều cam tâm tình nguyện.”

Khang phi thương xót nhìn Lý Sung nghi, “Bổn cung chưa bao giờ là người tốt, thế nhưng bổn cung nguyện ý thả cho ngươi một con đường sống.”

Lý Sung nghi cười lạnh nói: “Ngươi nghĩ ngươi là ai? Nắm giữ quyền sinh sát chính là Hoàng thượng, không phải ngươi Thẩm Thu Hoa.”

“Nếu bổn cung nói chính Yên Xảo hạ độc vào tổ yến, mà nàng là người của ngươi. Ngươi cảm thấy Hoàng thượng có tin hay không?” Khang phi chậm rãi nói.

“Ngươi đang uy hiếp ta?” Lý Sung nghi cảnh giác nói.

Khang phi cười lắc đầu, “Lý Ngữ Khanh, thời điểm bổn cung muốn diệt trừ một người, xưa này chưa từng uy hiếp.”

Trầm lặng. Sau một khoảng trầm lặng dài, Lý Sung nghi ngẩng đầu nghi ngờ nói: “Hôm nay ngươi đến không phải để khởi binh vấn tội?”

“Nếu bổn cung muốn khởi binh vấn tội, thì sẽ không một mình nói chuyện với ngươi.” Nàng thấy ánh mắt vẫn đang không tin của Lý Sung nghi, tiếp tục nói: “Ngươi chỉ là một Sung nghi nho nhỏ, bổn cung còn không để vào mắt. Nếu muốn diệt trừ ngươi, căn bản không cần đi chuyến này. Ngươi coi như bổn cung nhân từ nương tay làm việc thiện cũng tốt, hay là nhớ đến tình đồng hương không đành lòng xuống tay cũng được, tóm lại chỉ cần ngươi chịu theo khuôn phép cũ không gây chuyện với bổn cung, chuyện xảy ra lúc trước, bổn cung sẽ coi như không tồn tại.”

Thái độ nghi hoặc của Lý Sung nghi cũng không bởi vì lời nói này mà biến mất, “Ngươi không sợ hiện tại ta đáp ứng ngươi, sau đó lại động thủ sao?”

Khang phi lại cười, có điều lần này là nụ cười châm chọc, “Bổn cung dám thả ngươi, đương nhiêu cũng có phương pháp trị ngươi. Lý Ngữ Khanh, ngươi ở trong cung cũng đã chín năm, thủ đoạn của bổn cung có lẽ cũng hiểu biết không ít. Bổn cung không tranh, là không muốn tranh, nhưng không muốn tranh, không có nghĩa là không dám tranh.”

Lời Khang phi muốn nói cũng đã nói xong, thấy Lý Sung nghi chậm chạp không tỏ thái độ, cũng không định đợi nữa, đứng dậy đi ra cửa.

“Có thể tha cho Yên Xảo hay không?” Lý Sung nghi đột nhiên hỏi.

Tay Khang phi mở cửa dừng lại. Ở trước mặt nàng Yên Xảo cũng rất đắc lực, nếu như có thể, làm sao nàng nguyện ý đưa Yên Xảo vào chỗ chết? Nhưng dùng người chính là như vậy, tâm phúc của mình không trung thực, nhất định phải loại bỏ, thương xót một người, tất sẽ dẫn tới họa sát thân.

“Bổn cung không thể cứu nàng.” Khang phi nói: “Nhưng bổn cung có thể cứu ngươi.”

Lý Sung nghi khó hiểu.

“Nếu ngươi không muốn ở lại Điện Phong Nguyên, bổn cung có thể cầu Hoàng thượng cho ngươi chuyển đến cung điện khác. Lý Ngữ Khanh, năm tháng trong cung không phải chỉ có một đường tranh sủng mới có thể đi. Bổn cung là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, nhưng ngươi vừa vặn lại có nguyên cớ để rời xa thị phi, vậy tại sao không lùi một bước?” Lời nói này quả thật xuất phát từ đáy lòng của Khang phi. Tuy rằng vì vết thương trên mặt mà Lý Sung nghi không thể nhận sủng ái, nhưng đây vừa đúng lại là một cơ hội để giải thoát.

“Ngươi để ta suy nghĩ.” Ngữ điệu của Lý Sung nghi không hề kích động.

Khang phi không nói gì nữa, đẩy cửa ra khỏi phòng. Dương Quỳnh cùng Như Quyên đều tiến lên nghênh đón. Dương Quỳnh lo lắng nhìn từ trên xuống dưới, giống như sợ nàng thiếu mất thứ gì đó.

“Hồi cung.” Khang phi không nói gì thêm, dẫn người trở về Cung Lung Hoa.

Khi Dương Quỳnh cùng Như Quyên nghe nói Khang phi bỏ qua cho Lý Sung nghi, cũng không hỏi tại sao.

“Chung quy là bổn cung không đành lòng. Vốn nghĩ cho nàng một ít giáo huấn, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của nàng như vậy, nhìn bài trí trong phòng của nàng, bổn cung liền biết sau khi nàng bị thương, tháng ngày nhất định không dễ chịu. Rốt cuộc nàng cũng là bị bổn cung liên lụy.” Khang phi cũng không biết lần này mình làm có đúng hay không. Nhưng sau khi ở cạnh Dương Quỳnh, nàng ngẫu nhiên cũng muốn làm một vài chuyện xuất phát từ chủ tâm, một vài chuyện dứt bỏ lợi ích, hoàn toàn là tùy tính.

“Nương nương chuyện này cứ kết thúc như vậy? Nhưng Trương Yến vẫn còn đang bị giam giữ.” Như Quyên nhắc nhở nói.

“Hắn cũng thật hồ đồ, loại việc này cũng dám phạm sai. Nhưng chung quy không phải cố ý, bổn cung cũng không muốn tổn thương nhiều sinh mệnh. Phạt hắn hai mươi bản tử, tùy tiện tìm cái cớ trả về Phủ Nội Vụ đi.” Lần này Khang phi làm người tốt liền làm đến cùng.

“Nương nương đúng là ở trạch tâm nhân hậu.” Như Quyên nói.

“Bổn cung còn có cách gì? Chuyện này không thể giải quyết ngoài ánh sáng, chỉ có thể xử lý như vậy. Còn nữa, chuyện này sợ là sẽ rất khó giấu được Hoàng thượng, ngươi để Nguyên Hương thả một ít tin đồn ra ngoài, nói độc là do Yên Xảo hạ.” Khang phi nghĩ đến đây, lại thở dài, “Nha đầu Yên Xảo kia ngày thường cũng rất đắc lực, thay bổn cung làm nhiều việc như vậy. Thanh Diệp, xế chiều ngươi đến Chấp Hình Ti một chuyến, hỏi Yên Xảo xem còn tâm nguyện gì chưa xong, có thể làm thay nàng thì làm đi.”

“Vâng, nương nương.” Dương Quỳnh đáp.

Mặc dù nói là giải quyết chuyện tổ yến bị hạ độc, nhưng trong lòng mọi người lại không thấy sáng tỏ bao nhiêu. Vụ án Khang phi trúng độc vẫn lờ mờ không nói, người ở sau lưng giật dây Tiết Hàm Anh cũng không có đầu mối.

Trước bữa trưa, Khang phi tìm Doãn Cung chính tới, để nàng lấy lý do Tiết Hàm Anh mê hoặc Yên Xảo hạ độc mưu hại Khang phi để kết thúc án trúng độc lần trước. Doãn Cung chính nhiều năm làm việc trong Hậu cung, lập tức hiểu được đây là Khang phi đang giúp nàng. Sau khi thiên ân vạn tạ liền trở về Cục Cung Chính viết tấu chương kết thúc vụ án.

“Tại sao nương nương muốn Doãn Cung chính kết thúc vụ án? Rõ ràng chúng ta còn chưa tìm được người hạ độc?” Như Quyên khó hiểu.

Khang phi cười nói. “Nếu không kết thúc vụ án, sợ là Doãn Cung chính sẽ càng làm lớn hơn. Như Quyên, là kẻ bề trên thì không thể chỉ lo cho lợi ích của mình, phải nên nghĩ cho những người phía dưới. Chúng ta muốn sống, cũng không thể không cho người khác đường sống. Xưa nay Tiền tiều Hậu cung đều là như vậy. Chuyện này đã kéo dài quá lâu, phía Hoàng thượng cũng chưa nhìn thấy khai báo. Nếu đã có cơ hội này, không bằng sớm kết thúc vụ án. Hơn nữa, người phía sau bức màn thấy tình hình trong cung căng thẳng như vậy, tất phải ngừng công kích. Như vậy chúng ta còn có thể tra được cái gì? Chỉ có thể chờ tình thế qua đi, đối phương thả lỏng cảnh giác, chúng ta mới có cơ hội.”

Trong lòng Dương Quỳnh thầm than, rốt cuộc Thẩm gia này đã dạy Khang phi những gì? Trị quốc an bang không phải cũng như vậy chứ?

Buổi trưa, Hoàng thượng tới. Mọi người nghênh giá tiến vào. Hoàng thượng đã nghe nói chuyện tổ yến bị hạ độc, cố ý đến thăm Khang phi, không khỏi oán giận nói: “Loại chuyện này sao có thể không nói cho trẫm biết?”

Khang phi dịu dàng nói: “Hoàng thượng trăm công nghìn việc. Thần thiếp không dám bởi vì việc nhỏ của bản thân mà quấy rầy Hoàng thượng.”

Hoàng thượng không đồng ý nói: “Tính mệnh quan trọng, làm sao lại là chuyện nhỏ được? Lần này bọn hắn có thể hạ độc nàng, lần sau sẽ dám hạ độc trẫm.” Hoàng thượng nghĩ một lúc, “Trong cung này nên dọn dẹp sạch sẽ một chút, đều là những hỗn trướng, làm Hoàng cung này chướng khí mù mịt!”