Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

Chương 87: Phong vân tái khởi




Xuân đi thu đến, thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó đã qua bảy mùa nóng lạnh, thiên hạ từng chia ba giờ đã thống nhất thành một mối thuộc về Mẫn quốc, tuy nhiên trải qua những năm chiến tranh lại thêm gần đây biên cảnh bị dân du mục quấy phá cho nên thay vì cảnh quốc thái ân an thì dân chúng biên đang khổ không thể tả.

Đương kim thiên tử Mẫn quốc là hoàng đệ do cung chủ Thiên Khuyết cung Mộ Thiên Sơn tự mình chọn ra. Mẫn hoàng cần chính ái quốc thương dân, đối với hành vi khiêu khíc của các bộ lạc du mục rất là đau đầu, mấy năm qua đã phái vô số người đi điều tra lai lịch của bọn họ cuối cùng cũng đã có chút tin tức.

Mấy bộ lạc du mục này mấy năm trước đã thống nhất thành một quốc gia, tự định quốc hiệu là Mát, kinh đô đặt tại vùng phụ cân Thiên Sơn. Đó cũng là nơi tập hợp đại binh của Mát quốc, luôn dòm ngó rình rập Mẫn quốc.

Nghĩ tới Thiên Sơn, Mẫn hoàng lại nhịn không được mà liên tục thở dài.

Bảy năm trước, Mộ Thiên Sơn mang theo thê nhi biến mất khỏi nhân gian, võ lâm cao thủ khắp thiên hạ đều đồn rằng bọn họ lên Thiên Sơn tìm tuyết liên. Về sau có người nói đã gặp ở chân núi Thiên Sơn một đôi vơ chồng ân ái, nữ tử thanh lệ, nam tử tuyệ sắc, tóc bạc tung bay như trích tiên. Vì vậy mọi người đều khẳng định đôi phu thê này chính là Mộ Thiên Sơn và Thu Địch Phỉ.

Nói như vậy cũng có nghĩa là Mộ Thiên Sơn và Thu Địch Phỉ đã hái được Thiên Sơn tuyết liên, Thiên Sơn quanh năm băng tuyết vậy mà thực sự có tuyết liên ah.

Thiên Sơn tuyết liên, truyền thuyết có khởi tử hồi sinh, kéo dài tuổi thọ, thần kỳ vô cùng. Trăm ngàn năm qua biết bao người mơ ước nó, biết bao võ lâm cao thủ đều mong có được thế nhưng chưa từng có ai chính thức tìm thấy.

Cho nên khi mọi người nghe nói vợ chồng Mộ Thiên Sơn xuất hiện tại Thiên Sơn thì các thủ võ lâm cũng bắt đầu hướng Thiên Sơn thẳng tiến, muốn hiện thực hóa giấc mơ tuyết liên ah.

Nhưng kỳ quái chính là, toàn bộ những người lên núi đều có đi mà không có về, không biết những võ lâm cao thủ đó còn sống hay đã chết, có tìm được tuyết liên không, có phải vị tìm tuyết liên mà gặp nguy hiểm hay vì ăn được tuyết liên mà phi thăng thành tiên.

Thiên Sơn từ nay về sau càng ngày càng trở nên thần bí.

Nhưng tuy Thiên Sơn thần bí quỷ dị như vậy cũng không ngăn được các võ lâm cao thủ tiếp tục hướng về đây, trong lòng bọn họ luôn tồn tại chấp niệm, cho rằng những người kia đã tìm được tuyết liên, lên trời làm thần tiên hết rồi.

Vì vậy thời gian dần trôi, cao thủ võ lâm ngày càng ít, Thiên Sơn thì ngày càng trở nên thần bí, mà kẻ thù nơi biên cảnh cũng ngày càng trở nên hùng mạnh, dã tâm bừng bừng.

Mẫn hoàng cũng ngày càng lo lắng, binh sĩ Mát quốc ai nấy đều dũng mãnh thiện chiến, bản lĩnh phi phàm, nếu thực sự có chiến tranh, e là quân đội Mẫn quốc không phải là đối thủ của bọn họ.

Vì bảo trụ giang sơn, hắn biết rõ chỉ có một biện pháp, đó là tìm cho được những võ lâm cao thủ đã bị mất tích, nhờ bọ họn giúp đỡ để chống lại đội quân Mát quốc.

Tuy nhiên từ xưa đến nay người trong võ lâm ít khi muốn tham gia vào việc triều đình, làm thế nào để bọn họ nghe lời, một lòng đi kháng địch cứu quốc là cả một vấn đề, nhưng chưa là điều mà Mẫn hoàng lo lắng nhất.

Hắn phiền não là những cao thủ này đến tột cùng là đang ở đâu? Vì sao ùn ùn kéo lên Thiên Sơn rồi một đi không trở lại? Trên Thiên Sơn rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Hoành huynh Mộ Thiên Sơn cùng hoàng tẩu Thu Địch Phỉ và hài tử của bọn họ có ở trên Thiên Sơn không? bọn họ có liên quan gì tới chuyện các cao thủ mất tích không? nếu không thì rốt cục là bọn họ còn sống hay đã chết?

Tâm sự nặng nề, rối rắm, Mẫn hoàng chỉ có thể thở dài vô lực.

Cảm giác thời gian hòa bình không được bao lâu nữa, Mẫn Mát nhất định không thoát khỏi một trận chiến, mà hắn, trước khi khai chiến phải tìm cho được những cao thủ võ lâm mất tích kia, chỉ có như vậy Đại Mẫn vương triều mới có thể giữ được.

Võ lâm hiện tại chẳng còn bao nhiêu cao thủ, miễn cưỡng thì cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi, gom lại thì vừa đủ hai nhóm người. Một nhóm chính là đội hình cầu vồng của Thiên Khuyết cung, nhóm còn lại chính là mấy hòa thượng ni cô đã sớm rời xa hồng trần.

“Hôm nay xem ra, ” Mẫn hoàng nói thầm: “Cũng chỉ có dựa vào phụ hoàng cùng nhóm người ở Thiên Khuyết cung hỗ trợ tìm kiếm các võ lâm cao thủ bị mất tích kia rồi”

Thiên Khuyết cung từ bảy năm trước đã dời đi nơi khác, không ai biết hiện tại đang ở chỗ nào. Mà mấy người xuất gia thì như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, càng xuất quỷ nhập thần hơn.

Cho nên vấn đề nối tiếp vấn đề.

Phải tìm hai nhóm người này bằng cách nào đây.

Nếu hỏi mấy ngày nay có gì kỳ quái, đội hình cầu vồng nhất định sẽ trả lời “ có a, có ai, cực kỳ kỳ quái nha, không biết mấy ngày nay lồng chim nhà ai bị phá mà vẹt bay đầy trời, nhìn bề ngoài thì hình như đều là giống cái, làm cho mấy con vẹt bảo bối của chúng ta cũng hiếu động kêu to”

Ở chỗ mấy ni cô hòa thượng đang ngao du sơn thủy cũng xảy ra hiện tượng tương tự.

Mấy ngày qua, bầu trời Mẫn quốc toàn là vẹt cái đủ màu sắc bay rợp trời, chúng giống như đã được trải qua quá trình huấn luyện nghiêm khắc, không đúng, phải nói là chúng được huấn luyện kỹ thuật bay hoàn hảo, vừa bay vừa không ngừng kêu vang, thành công thu hút mấy con vẹt đực, làm cho bọn chúng huyết khí sôi trào, máu m4ui văng tứ tưng, cao giọng hòa theo.

Cuối cùng chín con vẹt đực trên mặt đất cũng thành công kêu gọi được bầy vẹt cái trên không trung chịu đáp xuống cùng bọn chúng anh anh em em không biết xấu hổ, mà hai nhóm người ở hai nơi khác nhau lại cùng lúc phát hiện một đồ vật.

Trên chân vẹt cái có cột một ống tre, bên trong có thư tín, lấy ra xem thì đúng là chữ viết của Mẫn hoàng, chỗ lạc khoản còn lờ mờ dấu ấn ngọc tỷ.

Hai nhóm người không hẹn mà cùng cảm thán, Mẫn hoàng ah Mẫn hoàng, thực chịu khó nha, vẹt cái nhiều như vậy mà con nào chân cũng có thư tín của hắn, lại còn có dấu ngọc tỷ nữa, làm hoàng đế quả nhiên là vất vả hơn người bình thường nhiều.

Thư tín ghi rằng: tình thế trước mắt cực kỳ nghiêm trọng, binh lực Mẫn quốc thua xa Mát quốc, nếu muốn thắng thì cần có sự trợ giúp của các cao thủ võ lâm, mà các cao thủ võ lâm mấy năm đều lũ lượt kéo tới Thiên Sơn, sau đó cùng nhau mất tích, chuyện này thực sự rất kỳ quặc. Hôm nay, đưa mắt nhìn khắp thiên hạ, chỉ có phụ hoàng cùng nhóm người của Thiên Khuyết cung cùng ra tay giúp đỡ thì mới điều tra được chân tương sự việc. Cho nên thỉnh mọi người sau khi đọc thư xong thì ra tay tương trợ, vì quốc gia mà đóng góp một phần sức lực, tìm những võ lâm cao thủ kia, khuyên nhủ bọn họ giúp triều đình chống giặc ngoại xâm.

Thư tín còn nói, bởi vì mọi người hành tung bí ẩn, để tìm được mọi người thì không thể không huấn luyện một bầy vẹt cái, tập cho chúng bay lượn hàng ngày trên bầy trời, để đến một ngày chúng có thể hấp dẫn sự chú ý của mấy con vẹt đực, từ đó sẽ thu hút sự chú ý của chủ nhân mấy con vẹt đực, từ đó sẽ đọc được thư tín.

Xem thư tín xong, lão hoàng đế đã xuất gia, pháp danh Vong Trần hòa thượng không khỏi động dung, cảm khái nói “ thấy chưa, hài tử của ta đều là những kẻ thông minh hơn người, chủ ý khó như vậy mà hoàng nhi ta cũng nghĩ ra, thật sự là hùng tài không thể giấu được”

Thiên Hương ni cô ở bên cạnh lạnh nhạt nói “ vậy thái tử trước kia thì sao?”

Vong Trần quay sang Vô Niệm, tục danh trước khi xuất gia là Tấn Hoa, điềm nhiên hỏi “ hôm nay chúng ta ăn gì? Bánh bao hả?”

Vô Niệm lạnh giọng nói “ ta đã sớm từ bỏ bánh bao cùng những chuyện trước kia rồi, hôm nay tứ đại giai không”, dừng một chút lại bổ sung “ ngươi cảm thấy mất mặt liền quay sang khích bác ta, có muốn ta bày ra dáng vẻ của hoàng hậu trước kia của ngươi cho ngươi xem”

Vong Trần cười mỉa quay đầu. Vô Hoài hòa thượng cùng hai ni cô Thiên Hương và Lạc Y đang xem hai con vẹt không biết xấu hổ, trước mặt người khác dám thân thân mật mật, xem xong không biết là thật tình hay là làm ra vẻ mà chắp tay trước ngực nói với thú cưng “ ngươi với tư cách là thú cưng của Phật môn thế mà hôm nay lại phạm sắc giới, tội lỗi, tội lỗi”

Vong Trần nhìn đám ni cô hòa thượng đắc ý nghĩ thầm “ một, hai, ba, bốn, cả đám đều ngơ ngơ ngác ngác, chỉ có mấy đứa con của ta là trí tuệ hơn người”

Bên phía Thiên Khuyết cung, mọi người xem xong thư tín thì phản ứng khác nhau.

Cầu vồng một “ móa, đệ đệ của sư đệ thật biết cách dày vò, làm nhiều trò như vậy là vì muốn cho lũ chim này gặp nhau”

Cầu vồng hai “ ngốc, hắn không phải lo cho lũ chim, hắn là muốn chúng ta đọc được thư tín”

Cầu vồng ba “ các huynh đệ, các ngươi nói xem, mấy cao thủ võ lâm kia đi đâu hết rồi? còn có Mát quốc nữa, thật đáng đánh đòn ah”

Cầu vồng bốn “ có phải những cao thủ kia bị Cửu sư đệ cùng Cửu đệ muội nấu ăn hết rồi?”

Cầu vồng năm “ cái rắm, sư đệ đòi hỏi cao như vậy, mấy cao thủ kia mà không anh tuấn thì hắn sẽ không ăn đâu”

Bách Quái “ đều câm miệng hệt cho ta, chuẩn bị lên đường đi”

Cầu vồng sáu “ lão già chết tiệt, ngươi vốn không còn võ công còn muốn đi theo chúng ta sao?”

Bách Quái giận dữ: “Nói nhảm! Mấy người các ngươi không có đầu óc, ta không đi theo thì làm cách nào để lên núi? Nghĩ tới Thiên Sơn thì kiếp sau đi”

Đội hình cầu vồng “ phi, ta đánh ngươi”

Phong thị huynh đệ “ hai huynh đệ ta cũng muốn đi…vạn nhất có thể nhìn thấy cung chủ…dù chúng ta có mất tích…cũng đáng giá”

Tiểu nữ hài tên Phong Chung Ngọc, nắm tay áo Phong Vũ cầu khẩn “ cha, cha, ta cũng muốn đi”

Phong Vũ ngăn cản: “Con gái, đường đi hung hiểm, ngươi lại quá nhỏ, mới có năm tuổi, chuyện này không thích hợp với ngươi, ngươi ngoan ngoãn ở nhà với mẹ, trông coi Thiên Khuyết cung, nghe lời cha”

Tiểu nữ hài khóc rống không ngớt, Hoa Bách Hoa lông mày dựng lên “ mang nàng đi”

Phong Vũ lúng túng: “Hảo hảo, mang nàng đi, mang nàng đi… Con gái, ngươi đừng khóc rồi, còn khóc nữa mẹ ngươi lại đánh ta” hắn mệnh khổ nha, làm thê nô giờ lại làm nữ nhi nô



“Chớ để ý, bọn hắn đều có điểm ngu ngốc!”

Câu cuối cùng là đám vẹt đực của đội hình cầu vồng nói với đám vẹt cái đưa thư.

Mấy ngày sau, hai nhóm người Vong Trần hòa thượng và Thiên Khuyết cung theo hai hướng khác nhau cùng lên đường, hướng về Thiên Sơn thẳng tiến

Chuyện gì đang đợi bọn họ phía trước?

Phía trước các loại:đợi đợi bọn hắn đấy, đem sẽ là gì chứ?