Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

Chương 46: Muội muội phát độc, đại ca giận hờ




Mộ Thiên Sơn ánh mắt giống như lơ đãng rơi vào chỗ mỹ nhân áo trắng, mà mỹ nhân áo trắng sau khi bắt gặp ánh mắt của hắn thì trở nên ngẩn ngơ, tâm của Thu Địch Phỉ càng thêm xiết chặt, lặng lẽ nhìn Mộ Thiên Sơn, lòng cho chút sợ hãi lại lo lắng, bất an, bỗng nhiên Mộ Thiên Sơn quay lại nhìn nàng, bốn mắt đan xen nhau.

Thu Địch Phỉ không khỏi nao nao, nàng không nghĩ tới, ánh mắt Mộ Thiên Sơn lại nhanh chóng rời khỏi mỹ nhân áo trắng như vậy, càng làm cho nàng bất ngờ hơn là đại ca nàng nhìn thấy mỹ nhân áo trắng mà không có bất kỳ biểu hiện nào, lông mày không nhướng lên, miệng không há ra, mặt không chút biểu tình, giống như hắn vừa nhìn thấy chỉ là một áng mây hay là một thứ cặn bã gì đó mà thôi.

Trong lòng Thu Địch Phỉ bắt đầu có cảm giác mừng rỡ, đại ca nàng đối mặt với cực phẩm mỹ nhân mà mí mắt cũng không động một cái, lướt qua nàng rồi quay lại nhìn nàng mà thôi.

Thu Địch Phỉ từ chỗ lo lắng chuyển sang vui mừng thì bỗng phát giác Mộ Thiên Sơn đang nhướng mày nhìn mình nghiền ngẫm, khóe miệng còn mỉm cười phảng phất ý hiểu rõ, Thu Địch Phỉ thẹn thùng cúi đầu. Mộ Thiên Sơn nắm tay nàng, ôn nhu nói “ Thu nhi, đi thôi, chúng ta nên đi lấy trang phục hóa trang rồi”

Thu Địch Phỉ quay đầu nói lời tạm biệt với mỹ nhân áo trắng, nhưng nàng còn đang kinh ngạc nhìn Mộ Thiên Sơn nên không để ý tới Thu Địch Phỉ. Thu Địch Phỉ bĩu môi đi theo Mộ Thiên Sơn rời khỏi phố đèn màu, nghĩ tới mỹ nhân áo trắng si ngốc nhìn Mộ Thiên Sơn thì trong lòng lại có chút gợn sóng, nhẹ giọng hỏi “ đại ca, ngươi thấy vị tỷ tỷ vừa rồi đẹp không?”

Mộ Thiên Sơn nói: “Cực đẹp!”

Thu Địch Phỉ trong nội tâm run lên, còn nói: “Vừa rồi vị tỷ tỷ kia, giống như rất thích ngươi!”

Mộ Thiên Sơn khiêu mi nói: ” nữ tử trong thiên hạ có mấy người sẽ không thích ta?”

Thu Địch Phỉ trong nội tâm một hồi cuồn cuộn

Cái rắm. Nếu không phải nàng đã lỡ cùng hắn nói chuyện yêu đương, thật muốn hung hăng mỉa mai hắn vài câu. Quá mức tự kỷ rồi.

Thu Địch Phỉ cúi đầu trầm ngâm một lát lại hỏi Mộ Thiên Sơn “ đại ca vì cái gì mà thích Thu nhi?”

Mộ Thiên Sơn cúi đầu chăm chú nhìn tiểu nha đầu, khóe miệng lại hiện ra nụ cười mị người “ bởi vì Thu nhi là Thu nhi”

Thu Địch Phỉ nghe xong rủ mắt xuống, khẽ mím môi nhưng vẻ vui sướng tên mặt cũng không cách nào che giấu nổi.

Thu tam cô nương vì một câu “ bởi vì Thu nhi là Thu nhi” của Mộ đại gia mà tâm như nở hoa.

Mộ Thiên Sơn đưa Thu Địch Phỉ đến tú phường cạnh Thúy Phong lâu lấy trang phục hóa trang, tú nương đưa cho xiêm y cho hai người rôi dẫn bọn họ đến phòng thử đồ. Trong phòng thử đồ, Thu Địch Phỉ nghe trộm được tiếng nam nữ nói chuyện ở phòng bên, nàng nhớ Mộ Thiên Sơn đã từng nói với nàng Thúy Phong lâu là hoa lâu đệ nhất ở Vĩnh Viễn thành, nói thẳng ra là kỹ viện đệ nhất ah.

Thu Địch Phỉ vừa thay đồ, vừa nghe kiều nữ và đại gia bên kỹ viện nói chuyện.

Kiều nữ ỏn ẻn nói “ công tử rất thích Thược Dược sao?”

Đại gia say đắm đáp “ thích, thích tới mức hận không được đem ngươi sát nhat65p vào cơ thể ta”

Kiều nữ lại thỏ thẻ “ vậy, công tử vì sao lại thích Thược Dược”

Đại gia tình thâm nói “ bởi vì Thược Dược chính là Thược Dược ah”

Thu Địch Phỉ hai chân lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã quỵ xuống, may mà nàng kịp vị vào tường.

Thay quần áo xong, Thu Địch Phỉ đi ra khỏi phòng thử đồ, phát hiện Mộ Thiên Sơn còn chưa có ra, chắc là đại ca nàng quá mức chỉnh chu cho nên thời gian mặc quần áo cũng nhiều hơn. Trong tiệm cũng có mấy đôi nam nữ đang lựa mua xiêm y, vừa lúc phải đợi Mộ Thiên Sơn cho nên Thu Địch Phỉ lại tiếp tục hóng hớt chuyện của người khác.

Nam nhân nói “ tiểu muội, ngươi hôm nay thật xinh đẹp, đại ca càng nhìn càng thích”

Nữ nhân nói: “Lang, ngươi vì cái gì yêu thích ta?”

Nam nhân đáp “ bởi vì tiểu muội chính là tiểu muội ah”

Thu Địch Phỉ nhanh chóng đi tới bên cạnh vách tường trong đại sảnh.

Cái rắm. Lúc này mà không vịn tường thì cô nãi nãi ta chắc chắn sẽ tiếp xúc với đất mẹ thân yêu ah.

Thu Địch Phỉ dựa người vào tường, tiếp tục nghe lén thì chợt có người gọi nàng “ Thu nhi”

Thu Địch Phỉ quay đầu đi, trông thấy Mộ Thiên Sơn đang đứng cách đó không xa, khóe miệng hiện ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, khẽ gọi một tiếng “ đại ca”. Đợi Mộ Thiên Sơn đi tới bên cạnh nàng, Thu Địch Phỉ chăm chú nhìn hắn nói “ đại ca, ngươi hôm nay anh tuấn cực kỳ, ta càng nhìn càng thích, mà ta thích ngươi nguyên nhân chỉ vì đại ca chính là đại ca”

Thu Địch Phỉ vừa dứt lời, chung quanh đã vang lên tiếng xì xào bán tán, tất cả đều nhắm vào nàng.

Nữ nói “ Lang, nàng nghe lén chúng ta nói chuyện”

Nam “ ngươi sao lại bắt chước chúng ta nói chuyện”

Thu Địch Phỉ thản nhiên trả lời “ ai nói ta bắt chước các ngươi nói chuyện, đại ca nhà ta cũng từng nói với ta như vậy”. Nói xong quay sang nhìn Mộ Thiên Sơn, bộ dáng đang từ sói ác hung hăng chuẩn bị chiến đầu chuyển sang cừu non hiền lành đáng yêu…

Mộ Thiên Sơn vẻ mặt bình tĩnh, thanh âm thản nhiên nói với Thu Địch Phỉ “ Thu nhi, chúng ta đi mê cung đi”. Nói xong liền cầm một cái đèn màu trong tay đưa cho nàng, rồi nhấc chân rời đi.

Thu Địch Phỉ đi theo Mộ Thiên Sơn, nhìn bóng lưng to lớn của hắn, nhịn không được mà làm một cái mặt quỷ.

Hừ! Thối tính tình a, vô duyên vô cớ đùa nghịch tiểu cô nương người ta, còn dùng công thức tán gái kinh điển “ bởi vì nàng là nàng, cho nên ta thích nàng” làm ảnh hưởng tâm hồn ngây thơ của thiếu nữ, ta còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi đã tức giận với ta. Hừ.

Cầu cho ngươi tối ngủ bị muỗi chích đầy mặt, ngươi thích đẹp như vậy, để coi ngươi làm sao nhìn người. Hừ.

Mộ Thiên Sơn một đường đi thẳng, không quay đầu lại nhưng sau lưng như có mắt, Thu Địch Phỉ chậm rãi bước đi thì hắn cũng liền bước chậm lại, Thu Địch Phỉ đi nhanh thì hắn cũng tăng tốc. Dù thế nào thì cũng duy trì khoảng cách giữa nàng và hắn khoảng hai bước chân, không để cho hai người quá cách xa nhau nhưng cũng không để cho nàng tới gần hắn.

Thu Địch Phỉ trong nội tâm ảo não không thôi, không biết làm sao mà đại ca lại giở thói vô thường ra rồi, cho nên khi Mộ Thiên Sơn dừng bước nàng vẫn còn trầm tư suy nghĩ. Rốt cuộc là nàng đã chọc trúng chỗ nào của vô thường đại gia, làm cho hắn khó chịu đưa lưng về phía nàng như vậy, ngay lúc nàng muốn vượt lên đi cạnh hắn thì đột nhiên cảm thấy hắn quay lưng lại với nàng như vậy trông thực xa cách.

Cảm nhận được điều này, Thu Địch Phỉ cảm giác trong lòng rất đau, nước mắt nhịn không được mà rơi ra.

Cảm giác đau buốt này làm cho Thu Địch Phỉ hiểu được nàng ngày càng quyến luyến đại ca, cảm giác như người đi phía trước đột nhiên dừng lại mà không báo trước làm cho người vô tội như nàng bị đụng trúng, Thu Địch Phỉ vừa xoa mũi, vừa ủy khuất gọi “ đại ca”

Mộ đại gia vốn đang thẳng lưng đi về phía trước, nghe tiếng gọi của Thu Địch Phỉ thì cái lưng đã có chút mềm lại nhưng chỉ trong nháy mắt lại cứng ngắc như lúc đầu.

Mộ đại gia không quay đầu lại, cứng rắn nói với tiểu cô nương ở sau lưng “ nơi này là lối vào mê cung của Vĩnh Viễn thành, ở giữa có Nhân Tình đài, ta chờ ngươi ở đó,” dứt lời liền nhấc chân đi thẳng.

Thu Địch Phỉ đang tính đuổi theo thì thấy Mộ Thiên Sơn vừa đi qua là lối vào, bên trên lại có tấm bảng viết một chữ “ nam” thật to. Thu Địch Phỉ lập tức dừng bước, quay đầu nhìn sang lối vào bên cạnh, bên trên cũng có tấm bảng viết chữ “ nữ” thật to.

Theo Thu Địch Phỉ thấy lối vào mê cung này chẳng khác gì so với phân biệt nhà xí nam và nữ.

Sắc trời cũng tối dần, Thu Địch Phỉ cầm theo đèn màu, xiêm y lộng lẫy cùng các cô nương khác đi vào mê cung.

Đi vào mê cung, các cô nương bắt đầu chia ra, riêng nàng vẫn đi thẳng theo lối mòn phía trước.

Thu Địch Phỉ không để ý tới đường đi lắm, trong đầu chỉ lo suy nghĩ tới cơn giận của đại ca.

Nàng dám xác định, vô thường đại ca vì trong lòng không thoải mái mới sinh ra giận dỗi, đường đường là võ lâm đệ nhất đại gia mà lại phát cáu với một tiểu cô nương, thật mất mặt.

Thu Địch Phỉ tức giận nghĩ, vừa bước về phìa trước, đột nhiên bị một bóng trắng dựa vào một nơi hẻo lánh thu hút ánh mắt.

Chậm rãi đi đến gần, Thu Địch Phỉ mới phát hiện ra bóng trắng đó chính là mỹ nhân áo trắng nàng mới gặp được trên phố.

Mỹ nhân áo trắng đang dựa người vào góc, sắc mặt tái nhợt không chút máu, hai tay đặt trước ngực, lồng ngực đang phập phồng lên xuống, há miệng thở dốc. Thu Địch Phỉ đi đến gần nàng, thấy nàng vì thống khổ vạn phần mà càng lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu, trong lòng không khỏi cảm thấy thương tiếc, lên tiếng hỏi “ tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy? ngươi đau ở đâu?”

Mỹ nhân áo trắng nhướng mắt, duỗi tay chỉ vào đèn màu bên cạnh, Thu Địch Phỉ lại hỏi “ tỷ tỷ, ngươi muốn ta đem giúp đèn màu này tới chỗ già đài, giao cho …người sao?” Thu Địch Phỉ định nói là tình nhân nhưng lời tới bên miệng lại thu vào.

Mỹ nhân áo trắng ôm ngực, gian nan gật đầu, Thu Địch Phỉ cầm đèn màu của mỹ nhân áo trắng lên thì thấy đúng là cái vẽ cảnh quê nhà nàng trước kia, Thu Địch Phỉ liền nói “ tỷ tỷ, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đem đèm màu đưa tới cho ngươi, ngươi ở đây đừng nhúc nhích, ta tới già đài nhìn xem người nào cầm đèn màu giống ngươi, sẽ nhắn hắn tới tìm ngươi”

Mỹ nhân áo trắng gật đầu, Thu Địch Phỉ cầm hai cái đèn màu định chạy đi, lại như nhớ ra chuyện gì mà ngồi xổm xuống, lấy bình sứ trong ngực ra, đổ ra hai viên thuốc rồi đưa cho mỹ nhân áo trắng “ tỷ tỷ, đây là đại bổ hoàn, đại ca ta cho ta đó, ngươi ăn nó đi, rất bổ đó”. Thu Địch Phỉ đưa cho mỹ nhân áo trắng chính là bách hoa đan nhưng vì không muốn người ta biết quan hệ của nàng và Thiên Khuyết cung nên mới đổi thành đại bổ hoàn.

Mỹ nhân áo trắng nhìn đại bổ hoàn rồi lại nhìn Thu Địch Phỉ, Thu Địch Phỉ nháy mắt nói “ ngươi lo lắng đây là độc dược sao?” nói xong liền lấy mộ viên đan bỏ vào miệng nhai nhai nuốt nuốt, sau đó nhìn mỹ nhân áo trắng, thấy nàng vẫn còn nghi hoặc liền nói “ ngươi xem, ta ăn hết một hạt mà không có đau bụng cũng không có thổ huyết, nó thật sự là đại bổ hoàn, không phải độc dược, ngươi ăn đi, ăn vào sẽ thấy thoải mái hơn”, nói xong lại đổ một viên dược từ trong bình sứ ra nói “ vừa rồi ta ăn mất một hạt, giờ bổ sung lại cho ngươi”

Mỹ nhân áo trắng nhìn hai viên dược trong tay, cảm thấy cử chỉ của Thu Địch Phỉ thập phần ngây thơ đáng yêu, khóe miệng không khỏi nhếch lên, mỉm cười xinh đẹp làm người ta lóa mắt, Thu Địch Phỉ thở dài nói “ tỷ tỳ, nếu ta xinh đẹp bằng một nửa ngươi thì chắc đại ca đã không giận dỗi với ta”

Mỹ nhân áo trắng nuốt hai hạt bách hoa đan xong lại nhìn Thu Địch Phỉ làm mấy động tác, mặt Thu Địch Phỉ đơ như cây cơ, không hiểu ý nàng muốn nói gì, mỹ nhân áo trắng lại làm lại vài lần, Thu Địch Phỉ ghi nhớ nhưng vẫn không hiểu ý của nàng.

Thu Địch Phỉ nghĩ nghĩ, rồi nói với mỹ nhân áo trắng “ tỷ tỷ, ngươi ở đây chờ, ta đi Nhân Tình đài, lát nữa sẽ gọi người tới đón ngươi” lại lề mề nữa thì vô thường đại ca của nàng không biết sẽ giận tới mức nào?

Mỹ nhân áo trắng nhìn Thu Địch Phỉ, nở nụ cười biết ơn, hai tay lại lặp lại động tác lúc nãy.

Nụ cười trên mặt Thu Địch Phỉ cứng lại, tỷ tỷ này đẹp thì có đẹp nhưng tiếc là lại bị câm, thật đáng tiếc.

Thu Địch Phỉ cầm theo hai cái đèn màu đi tiếp vào mê cung, trên đường đi nàng cũng gặp rất nhiều thiếu nữ, có người nhìn thấy nàng cầm hai cái đèn màu trong tay thì nhìn nàng với ánh mắt kinh bỉ và coi thường.

Thu Địch Phỉ lặng lẽ đổ mồ hôi lạnh.

Lại quên số lượng đèn màu đại biểu cho số lượng bạn tình rồi, bây giờ thì hay rồi, làm cho nhân gia trở thành tiểu cô nương phóng đãng ah.

Thu Địch Phỉ thật vất vả mới đi tới giữa mê cung, cách thật xa đã liếc mắt nhìn thấy đại ca bạch y bồng bềnh tao nhã trong đám người, ngay lúc nàng nhìn hắn không chớp mắt thì đại ca cũng đã nhìn thấy nàng.

Thu Địch Phỉ cười tủm tỉm đang muốn cầm đèn màu tiến lên thì thấy vẻ mặt của Mộ Thiên Sơn đột nhiên thay đổi, Thu Địch Phỉ theo ánh mắt của Mộ Thiên Sơn nhìn sang tay của mình, nhìn tới cái đèn màu của mỹ nhân áo trắng thì chợt hiểu vì sao đại ca lại thay đổi nét mặt.

Xem ra hắn cho rằng nàng muốn bắt cá hai tay.

Thu Địch Phỉ vội chạy tới trước mặt Mộ Thiên Sơn, khẩn trương nói “ đại ca, đèn màu này không phải của ta, là ta giúp người khác đem tới đây, đèn màu này là của vị cô nương áo trắng kia”

Khuôn mặt Mộ Thiên Sơn không chút biểu tình, thanh âm lạnh nhạt nói “ đèn màu cũng có thể để thay người ta sao?”

Nụ cười của Thu Địch Phỉ chợt tắt, thoáng chút thống khổ nói “ ta không biết, đèn màu là không thể cầm giùm”

Mộ Thiên Sơn nhìn biểu tình thay đổi của Thu Địch Phỉ, tưởng nàng nổi tính trẻ con liền nhíu mày, xoay người bước đi.

Thu Địch Phỉ nhìn theo bóng lưng của Mộ Thiên Sơn, nước mắt tràn mi.

Mộ Thiên Sơn cảm giác được Thu Địch Phỉ không đi theo mình, cho rằng nàng đang giận dỗi, thanh âm càng thêm lãnh đạm “ Thu nhi, nhanh chân chút đi, đài Tình Nhân sắp đóng cửa rồi”

Mộ Thiên Sơn vừa dứt lời, chỉ nghe được sau lưng truyền đến hai tiếng bang bang, thanh âm không lớn nhưng lại như tiếng sấm dội vào lòng Mộ Thiên Sơn, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy đèn màu trong tay Thu Địch Phỉ rơi xuống đất, bốc lửa cháy hừng hực.

Mà Thu Địch Phỉ uể oải ngã ngồi dưới đất, hai tay chăm chú đặt ở ngực, hàm răng dùng sức đè nặng bờ môi, nước mắt cuồn cuộn tuôn trào, khóe miệng dính máu tươi, ánh mắt buồn bã nhìn về phía hắn.

Tâm của Mộ Thiên Sơn chợt thấy đau, rất đau.

Hắn cho rằng nàng giở thói trẻ con với hắn, nhưng hắn sai rồi, sao hắn lại quên Thu nhi luôn giả giả dại, cẩn thận nhìn nét mặt người khác mà hành sự, căn bản sẽ không phải là loại người bốc đồng, nàng vì độc phát mà thay đổi nét mặt, hắn lại cho rằng mình quá sủng nàng cho nên nàng bắt đầu biết cách vòi vĩnh với hắn. Thật ra kẻ suy bụng ta ra bụng người là hắn.

Mộ Thiên Sơn vội chạy tới bên cạnh Thu Địch Phỉ, ôm nàng vào lòng, thương tiếc nói “ ngốc Thu nhi, đau sao không nói với đại ca một tiếng”

Thu Địch Phỉ hít sâu một hơi, một tay đặt lên ngực mình, một tay đặt lên ngực Mộ Thiên Sơn, thanh âm run rẩy “ đại ca, đừng giận ta. Ta chỉ đáp ứng giúp cô nương áo trắng…nàng…không thoải mái…ta không biết…đèn màu không thể cầm giùm”

Mộ Thiên Sơn cảm thụ bàn tay nhỏ bé đặt lên ngực mình đang run rẩy, cho dù độc phát kịch liệt, đau nhức không thôi vẫn không quên vuốt giận hắn, trong lòng càng thêm đau xót.

Ôm chặt Thu Địch Phỉ và lòng, môi dán vào tai nàng, nhẹ giọng nỉ non “ Thu nhi đừng khóc, đại ca mang ngươi trở về trừ độc”

Mộ Thiên Sơn ôm Thu Địch Phỉ, bất chấp ánh mắt mọi người, bay vút về phía Thúy Phong lâu.

Sau khi trở về Thúy Phong lầu, Mộ Thiên Sơn đặt Thu Địch Phỉ ngồi xếp bằng trên giường còn mình ngồi sau lưng nàng bắt đầu vận công.

Thu Địch Phỉ cố nhịn đau, gian nan nói với người phía sau “ đại ca…thực xin lỗi…đèn màu đã bị cháy”

Mộ Thiên Sơn nghe vậy, khí huyết trong ngực trở nên cuồn cuộn, vất vả lắm mới đè xuống được, từ lúc lọt lòng mẹ tới giờ, lần đầu tiên trong đời Mộ đại gia nói xin lỗi với người khác “ nha đầu ngốc, ngươi không có sai. Thu nhi, là đại ca không tốt”