Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

Chương 29: Kết bái đi, được không?




Thu Địch Phỉ nhìn tổ hợp cầu vồng hỏi “ vừa rồi các ngươi có nói với Uông thừa tướng sẽ giao bạc ở đâu không?”

Sáu cầu vồng đồng thanh trả lời “ ai nha, đã quên rồi”

Thu Địch Phỉ thở dài nói ra: “Ai! Thiên hạ này chắc chưa từng có đám bắt cóc nào như các ngươi đấy”

Trong lúc Thu Địch Phỉ đang nói chuyện thì một thành viên cầu vồng đã hăng hái xẹt qua, phóng về phía mới rời đi.

Thu Địch Phỉ nhìn bóng dáng hắn xa dần, hỏi đội hình còn lại “ không phải là hắn quay lại nói cho Uông lão đầu biết địa điểm gia bạc chứ?”

Năm người đồng loạt gật đầu “ đúng vậy”

Thu Địch Phỉ gật gật đầu, vẻ mặt sùng bái “ các ngươi…rất cường đại ah”

Đội hình cầu vồng hồn nhiên tiếp nhận “lời khen” của Thu Địch Phỉ, vui vẻ nói “ chúng ta làm gì đều rất thật tình, cho dù là diễn trò cũng là cho thật giống”

Thu Địch Phỉ chỉ tập trung vào hai chữ trọng tâm

“Diễn trò? Ta đang muốn hỏi các ngươi tại sao phải bắt cóc ta đây này, các ngươi lại nói diễn trò… Chẳng lẽ, là trước đó an bài tốt hay sao?”

Năn cầu vồng gật đầu.

Thu Địch Phỉ vội vàng lại hỏi: “Vậy ai biểu các ngươi diễn trò này? Vì sao phải làm như vậy?”

Năm cầu vồng nhìn Thu Địch Phỉ một lát rồi mới đáp “ thật ra tại sao làm như vậy thì chúng ta không biết, chúng ta chẳng qua chỉ muốn trở ngại tình cảm của ngươi, đợi Cam sư huynh quay lại, chúng ta sẽ mang ngươi đi gặp người đã an bài chuyện này, đến lúc đó ngươi tự mình hỏi hắn đi, hắn cái gì cũng không nói cho chúng ta biết, còn nói nếu chúng ta lắm miệng sẽ giết chúng ta”

Hệ thống lại ngôn ngữ biểu đạt của đội hình cầu vồng, Thu Địch Phỉ hỏi “ trở ngại tình cảm của ta? Ta bị các ngươi hạ độc sắp chết, khi nào còn có chuyện tình cảm gì hả?”

Đội hình cầu vồng liền lớn tiếng phản bác “ Thu tam cô nương, không cần phải nói như vậy nha. Ngày đó hạ độc cho ngươi xong, sư đệ suýt chút nữa hạ độc thủ với chúng ta, nếu không có ngươi lên tiếng ngăn cản thì e là lúc này chúng ta đã về miền cực lạc rồi, cho nên mệnh của chúng ta cùng ngươi là có liên quan nha”

phốc…

muốn thổ huyết ah…

Hạ độc người ta rồi lại nói có mệnh giao tình…

Thu Địch Phỉ nhíu mày hỏi lại “ sao các ngươi lại biết ta là Thu tam tiểu thư?”

Cầu vồng nhanh nhảu trả lời “ sự đệ nói cho chúng ta biết a, chúng ta trước hắn…”

Cầu vồng hai còn chưa nói hết câu đã bị đồng bọn đạp ngã xuống đất, sau đó bốn người vây quanh hắn, bắt đầu đấm đá “ ngươi ngu ngốc, sư đệ đã nói không cho phép để lộ ra là hắn sai chúng ta đến bắt cóc Thu tam cô nương. Sư đệ không phải đã nói làm bộ để hắn và Thu tam cô nương tình cờ gặp nhau sao? ngươi, cái đồ con lợn ngu ngốc này, mọi chuyện đều bị ngươi làm lộ hết rồi. Chúng ta phải nói thế nào với sư đệ đây? Ngươi có thể đánh thắng hắn không? đạp chết ngươi, ta đạp chết ngươi”

Thu Địch Phỉ ngửa đầu ngơ ngác nhìn ánh trăng trên trời, không nói một câu.

Mấy tên này thật đúng là “cực phẩm” ah

Trong lúc Thu Địch Phỉ đang ngẩng đầu nhìn trăng sáng thì bên tai đột nhiên vang lên thanh âm thở gấp “Hô ~ mệt mỏi ~ mệt chết ta ~ bọn hắn ~ bọn hắn làm gì vậy ? lại chơi cái gì vậy? “

Thu Địch Phỉ nghiêng đầu xem xét, là Hắc y nhân một – Cam sư huynh đã quay lại.

Thu Địch Phỉ hỏi: “Đuổi theo thế nào?”

Cam sư huynh đáp “ đuổi kịp”

Thu Địch Phỉ lại hỏi: “giao tiền ở đâu?”

Cam sư huynh lại đáp “ nói rồi”

Thu Địch Phỉ lại hỏi: ” giao tiền ở đâu?”

Cam sư huynh đáp “ nói đại chỗ nào đó thôi, dù sao cũng không có ý định lấy tiền thật”

Thu Địch Phỉ mồ hôi lạnh đầm đìa, sáu người này làm sao có thể sống tới bây giờ? Cuộc sống của bọn họ cũng quá không đáng tin ah.

Cam cầu vồng thừa dịp Thu Địch Phỉ không hỏi gì nữa thì quay lại chủ đề hắn đang nghi vấn “ bọn hắn đang làm gì vậy?”

Thu Địch Phỉ mặt không biểu tình nhìn Cam cầu vồng, hồi lâu mới đáp “ một người trong bọn họ thiếu chút nữa là nói cho ta biết ai sai khiến các ngươi bắt cóc ta, bốn người còn lại phẫn nộ đánh ngã hắn, đánh hắn, còn trách hắn đã đem chuyện sư đệ các ngươi là chủ mưu bắt cóc nói ra, vì vậy mà mắng mà đánh hắn”

Cam cầu vồng nghe xong thì đùng đùng nổi giận, hét lớn một tiếng “ đúng là ngu xuẩn, đạp cho nó thêm vài cái nữa đi”. Nói xong cả người như cơn lốc gia nhập vào tổ hợp cầu vồng, vừa đạp vừa mắng “ ngươi, cái đồ con lợn, sư đệ chẳng phải đã nói chúng ta không được lắm miệng, giả bộ như là vô tình gặp được hắn sao? hơ, đạp chết ngươi…”

Thu Địch Phỉ im lặng, trong lòng thầm thương cảm cho cầu vồng hai, những gì đám cầu vồng này nói ra còn nhiều hơn cả hắn ah….

Thu Địch Phỉ đi đến gần hiện trường khói bụi mù mịt, hét to một tiếng “ dừng lại đi”

Không ai để ý tới nàng, tiếp tục đạp.

Thu Địch Phỉ lại hét to một tiếng: “Các ngươi trước dừng một cái!”

Vẫn không ai để ý tới nàng, tiếp tục đạp điên cuồng.

Thu Địch Phỉ nổi giận, giơ chân đạp Cam cầu vồng ở gần nàng nhất một đạp, hét lớn “ nếu các ngươi không nghe lời ta nói, ta sẽ nói cho sư đệ các ngươi giết các ngươi”

lên đối với cách nàng gần đây màu chi quả cam một cước đạp dưới đi, hét lớn: “Các ngươi nếu không hãy nghe ta nói lời nói, cho các ngươi sư đệ làm các ngươi!”

đội hình cầu vồng lập tức an tĩnh.

Sư đệ không dễ chọc ah.

Bây giờ hù dọa tiểu hài tử khóc nhè, không cần đưa sói ra làm hình tượng nữa, chỉ cần nói tên Mộ Thiên Sơn ra, hắn lập tức nín ngay.

Vì vậy đội hình cầu vồng chẳng những dừng lại, còn thành thành thật thật đứng xếp thành một hàng dọc.

Cam cầu vồng thậm chí còn không dám xoa cái mông vừa bị đạp.

Đỏ cầu vồng ( tức bạn cầu vồng hai) khắp người đầy dấu giày, thân thể đau đớn nhưng không dám kêu rên một tiếng.

Thu Địch Phỉ nhìn mấy nam nhân to lớn lại bày ra biểu tình như tiểu hài đồng thì khóc không được mà cười cũng không xong, không bỏ qua được mà giận cũng chẳng xong.

Thu Địch Phỉ thở dài một hơi, nói “ các ngươi đừng đạp nữa, dù sao ta cũng đã biết là sư đệ các ngươi sai các ngươi làm vậy rồi, nếu không muốn để hắn giết các ngươi thì cách duy nhất là ta làm bộ như ta không biết gì, nhưng tiếp theo ta hỏi gì thì các ngươi phải nói đó, nếu không thì….”

Đội hình cầu vồng đưa mắt nhìn nhau rồi cùng nhìn về phía Thu Địch Phỉ như là hướng về phía lãnh đạo, Cam cầu vồng thay mặt mọi người lên tiếng “ được, ngươi hỏi đi”

Thu Địch Phỉ hơi trầm ngâm một thoáng hỏi “ vì sao sư đệ các ngươi không muốn ta biết hắn là chủ mưu bắt cóc ta?”

Đội hình cầu vồng không lên tiếng, ánh mắt co rúm né tránh.

Thu Địch Phỉ nhíu mày, hỏi lại lần nữa.

Đội hình cầu vồng vẫn im lặng, sáu thân hình cường tráng dường như hơi run rẩy.

Thu Địch Phỉ không kiên nhẫn nữa, quát lớn tiếng “ mau trả lời, cô nãi nãi đang hỏi các ngươi đó, nếu không lên tiếng, ta sẽ nói sư đệ các ngươi giết các ngươi”

Thu Địch Phỉ vừa dứt lời, sau lưng vang lên một giọng nam nhu hòa “ nếu bọn hắn mà trả lời thì ta cũng sẽ giết bọn hắn”

Đội hình cầu vồng sợ tới mức ngã rạp xuống đất.

Thu Địch Phỉ quay đầu lại.

Dưới ánh trăng, cách đó không xa, một người mặc áo gấm phiêu dật, ánh trăng nhàn nhạt chiếu trên thân càng làm cho khuôn mặt tuyệt mỹ thêm tao nhã, lỗi lạc, tay áo tao nhã bồng bềnh, làm cho người ta cảm thấy hắn không phải là thần tiên chốn cung đình thì cũng là yêu nghiệt tuyệt thế nhân gian.

Nhưng mà đẹp thì đẹp, người này lại làm cho người ta toàn thân run rẩy.

Thu Địch Phỉ nhìn người mới tới, lặng lẽ thở dài một hơi, nhẹ nhàng kêu “ đại ca”

**********************

Thu Địch Phỉ cuối cùng cũng hiểu một đạo lý.

Có đôi khi, ngươi càng trốn, người ta sẽ càng đuổi bắt ngươi.

Vì cái gì? Không có nguyên nhân, ai bảo ngươi trốn, cho nên ta đuổi bắt.

Có đôi khi, ngươi càng muốn trốn tránh một người, người kia ngược lại sẽ càng muốn đem ngươi buộc tại bên người

Vì cái gì?

Thu Địch Phỉ nghĩ kiểu gì cũng không có liên quan tới ưa thích và tưởng niệm.

Chỉ là, muốn chinh phục mà thôi

Thu Địch Phỉ đã có chút lĩnh ngộ, hiểu rằng nàng càng trốn Mộ Thiên Sơn thì hậu quả càng nặng nề hơn, hắn sẽ đối với nàng càng thêm cố chấp.

Vì cái gì? Vừa ý nàng? Không có khả năng

Hết thảy chẳng qua là bởi vì, nhân tính bản tiện mà thôi

Thu Địch Phỉ biết rõ, nàng càng muốn chạy trốn thì càng trốn không thoát, chi bằng dứt khoát bám dính ngược lại hắn, cho hắn hận vì đã dây dưa với nàng, rồi vứt bỏ nàng là tốt nhất.

*********************

Mộ Thiên Sơn bị thái độ thay đổi đột ngột của Thu Địch Phỉ làm cho chóng mặt, không biết nên làm thế nào, vẻ mặt mang chút khó hiểu và không tin hỏi lại “ Thu nhi, gọi ta sao?”

Một tiếng Thu nhi của hắn không hiểu sao lại làm cho tâm của Thu Địch Phỉ mềm đi một mảng lớn.

Cả đời này, không có ai gọi nàng như vậy. Cha nàng gọi nàng là tiểu tam nhi, hai bà mẹ kế gọi nàng là tam nhi, các tỷ muội thì kêu tam tỷ hay tam muội, phu quân trên danh nghĩa thì gọi nàng bằng cái tên giả Tiểu Bảo, ông nội chồng kiêm ông ngoại ngang hông thì cũng chỉ gọi một tiếng Phỉ nhi mà thôi.

Hai từ Thu nhi này, mười bảy năm qua Thu Địch Phỉ mới được nghe người ta gọi mình lần đầu, tim không khỏi đập mạnh.

“Thu nhi “, thanh âm kia mang theo sự quyến sủng, như là một nam tử vui mừng gọi người trong lòng của hắn.

Thu Địch Phỉ bị một tiếng Thu nhi này của Mộ Thiên Sơn làm cho sửng sốt.

Mộ Thiên Sơn đi đến bên cạnh Thu Địch Phỉ, khuôn mặt tràn đầy ôn nhu, vui vẻ nhìn chằm chằm nàng, nhẹ giọng hỏi “ Thu nhi vừa rồi là gọi đại ca sao?”

Thu Địch Phỉ bị vẻ mặt nhu tình của Mộ Thiên Sơn đột nhiên kề sát bên làm hoàn hồn, vội lui ra sau, tạo khoảng cách giữa hai người, khẩn trương nói “ Mộ đại…đại gia, ta và ngươi thật có duyên, đi đâu cũng gặp, chi bằng chúng ta kết nghĩa kim lan đi”

Thần sắc của Mộ Thiên Sơn lập tức thay đổi “ Thu nhi muốn làm muội muội của ta? Tốt, bất quá Mộ Thiên Sơn ta nhận muội muội là một chuyện lớn trong thiên hạ, nhất định phải tổ chức đại lễ yến tiệc long trọng, cho nên Thu nhi trước tiên cùng đại ca về Thiên Khuyết cung đi, chúng ta phải hảo hảo kết bái với nhau mới được”

Thu Địch Phỉ cắn răng nói “ được”

Thu Địch Phỉ trong lòng âm thầm nghĩ ngợi: trở về thì trở về, đợi kết bái xong thì ta nghĩ ngươi cũng hết hứng thú với ta, cho dù có thì đại ca dây dưa với muội muội chính là chuyện đại nghịch bất đạo, dù ngươi có là thiên hạ đệ nhất lưu manh thì cũng không dám làm ra loại sự tình như vậy.

Mộ Thiên Sơn vẫn mỉm cười nhìn Thu Địch Phỉ. Hắn là giun đũa tinh chuyển thế, há lại không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì sao?

Lưu manh thì đã sao? đầu năm nay, lưu manh mà vô địch đệ nhất thiên hạ thì thời đại này chính là thời đại của lưu manh.

Ai dám nói làm chuyện lưu manh là không đúng?

Lưu manh cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất chính lại sự cố chấp.