Mặc Chi Đồng

Chương 56




Mặc Đồng nhìn dãy số chớp nháy trên màn hình di động, một dãy số lạ. Do dự một lát, nhấn nút nghe.

Là bệnh viện hôm qua Mặc Đồng đến khám gọi tới, bảo cậu đến viện, có chuyện quan trọng cần bàn, tốt nhất, mang theo người nhà cùng đi.

Mặc Đồng cúp máy, lòng mơ hồ có một dự cảm nào đó, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi sợ vô cớ; cậu đẩy cửa phòng ngủ của Mẹ, trong phòng bật TV, âm thanh được chỉnh nhỏ, trên giường bày những bộ quần áo Mẹ vừa nhận về. Bà chậm rãi xếp từng chiếc một, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn màn hình TV, dường như thấy gì đó hay, xem một lát, mỉm cười.

Bà, lòng vừa lặng lại, vừa có được một cuộc sống yên bình.

Mặc Đồng nhẹ nhàng khép cửa lại.

Viện trưởng nhìn cậu thiếu niên bước vào một mình, hơi kinh ngạc.

“Cậu, có phụ huynh đi cùng không?”

Mặc Đồng lắc đầu.

“Có vấn đề gì, xin ngài cứ nói thẳng với tôi.”

Viện trưởng trầm ngâm nhìn cậu, thong thả nói:

“Thật sự xin lỗi, vì chuyên viên xét nghiệm mới đến của bệnh viện chúng tôi làm việc sai sót, nhầm mẫu máu của cậu và mẫu máu của một bệnh nhân khác, dẫn đến chẩn đoán sai.” Ông ta rút ra một phiếu chẩn bệnh, nhìn khuôn mặt gầy gò trẻ con của cậu thiếu niên, đột nhiên cảm thấy nói không nên lời.

“Rất… tiếc… cậu An…”

Mặc Đồng cầm phiếu chẩn bệnh, chăm chú đọc từng chữ một.

Bệnh – bạch – huyết.

Dòng chữ xanh đậm, viết trên tờ giấy trắng mỏng.

Mặc Đồng đọc đi đọc lại nhiều lần từ đầu đến cuối.

Sau đó, ngẩng đầu lên, nhìn viện trưởng. “Cảm ơn”, cậu nói.

Viện trưởng nhìn vào đôi mắt cậu.

Đôi mắt trong suốt, buồn bã như nước.

“Cậu An, cũng không phải… không còn biện pháp. May là phát hiện sớm.” Nhiều năm làm bác sĩ, từ lâu đã nhìn quen sinh tử, lòng đã chai cứng như đá, nhưng, nhìn thấy một sinh mệnh trẻ trung tươi đẹp bị dồn vào đường cùng, vẫn không thể nào không động lòng.

Mặc Đồng cất phiếu chẩn bệnh vào túi, gật đầu.

Mặc Đồng ngồi trên chiếc ghế dài trong vườn hoa nhỏ trước bệnh viện. Ngồi một lúc lâu.

Một bóng người bước đến, che mất ánh nắng lả tả rơi xuống từ giữa vòm lá.

Là một người đàn ông trẻ tuổi.

Khuôn mặt rất nghiêm trang tuấn tú, khí chất cực kỳ nho nhã.

Anh ta ngồi xuống cạnh Mặc Đồng.

“Cậu là thiếu niên bị nhầm mẫu xét nghiệm với bọn tôi?”

Mặc Đồng nhìn anh ta, hơi mỉm cười, gật đầu.

Người đàn ông nọ lại nói, “Người nhà cậu đã biết chưa?”

Mặc Đồng lắc đầu.

Anh ta chân thành nói, “Y học bây giờ tiến bộ như vậy, không phải là không có biện pháp. Cậu còn trẻ như vậy, sức sống rất mãnh liệt.”

Mặc Đồng nhìn người đàn ông ôn hòa này, cậu đã gặp qua anh ta; hôm đó, cậu thấy anh ta ôm một thiếu niên trẻ mặt đầy máu chạy ào vào phòng cấp cứu.

“Cậu thiếu niên kia là… người yêu của anh?” Mặc Đồng hỏi. Hỏi xong, mới chợt nhận ra mình quá mạo muội.

Nhưng, người đàn ông trẻ kia không có chút phật lòng hay do dự, anh ta nói, đúng vậy.

Thẳng thắn đến vậy, kiên quyết đến vậy.

Mặc Đồng nhè nhẹ mỉm cười, “Tôi thật hâm mộ cậu ấy. Hai người, phải hạnh phúc a. Cậu ấy không có việc gì chứ?”

“Hẳn là không sao, nhưng cậu ấy vẫn chưa tỉnh.”

“Cậu ấy nhất định sẽ không sao.”

Mặc Đồng duỗi tay ra giữa luồng nắng, nhìn tia nắng rọi qua những kẽ tay.

“Khi không bị bệnh, thật sự không biết, khỏe mạnh lại tốt như vậy. Đột nhiên, thoáng cái, nó lại trở nên, không thể nào nắm bắt được.”

Người đàn ông trẻ nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Mặc Đồng, “Đừng bỏ cuộc. Kỳ tích là có thật.”

Sau khi người đàn ông nọ rời đi, Mặc Đồng lại rút ra phiếu chẩn bệnh, xem thêm một lần, rồi lại một lần nữa. Sau đó, xé nó thành từng mảnh nhỏ. Vứt vào chiếc thùng rác đặt bên cạnh.

Có vài mảnh vụn bị gió thổi rơi xuống đất, có chú chim sẻ nho nhỏ tưởng là thức ăn, nhảy đến, chiếc mỏ nhòn nhọn mổ mổ.

Mặc Đồng bước đến, chú chim nhỏ đã sớm sợ hãi bay đi.

Mặc Đồng nhìn chiếc bóng nho nhỏ nhảy tới nhảy lui trên cành cây, nói nhỏ, “Thật là đồ ngốc, đâu phải là thứ gì ngon lành đâu.”

Đột nhiên, nước mắt rơi đầy mặt.

Lại bị cậu nhanh chóng lau đi.

Ngày mai, Mặc Đồng sẽ khởi hành. Mẹ lại giúp cậu kiểm tra hành lý lần cuối cùng.

Mẹ nói, “Không còn sớm nữa, mẹ có nấu chè đậu xanh, con múc một chén ăn rồi ngủ sớm chút đi. Mai còn phải dậy sớm.”

Mặc Đồng đột nhiên gọi bà lại, “Mẹ.”

Mẹ dừng lại, “Hả?”

Mặc Đồng đứng nơi khuất sáng, nhìn Mẹ đứng giữa ánh sáng, tóc hơi xù, dưới ánh đèn trông giống như một chiếc vòng vàng nhạt.

Mặc Đồng nghe mình lặng lẽ thở dài. “Mẹ cũng ngủ sớm một chút đi.”

Hôm sau, Mặc Đồng cùng với các bạn học, khởi hành đi Tô Bắc.

Trần Hạo Thiên không kịp đi tiễn cậu.

Khi anh ta đón vợ con từ Canada về N thành, Mặc Đồng đã đi được hai ngày.

Trần Hạo Thiên lẩm bẩm nói, cái cậu nhóc này, nói với mình là hôm nay mới đi.

Cũng không tiễn Mặc Đồng được, còn có Chu Thích Hoài.

Nhưng, buổi tối trước ngày Mặc Đồng đi, anh ta đứng trong khóm cây ngoài cửa nhà mẹ Mặc Đồng rất lâu, rất lâu.

Cuối cùng, vẫn không đẩy cửa bước vào.

………………………………………….. ………………………