Mặc Chi Đồng

Chương 44




Hôm sau, Mặc Đồng dậy rất sớm.



Khi Chu Thích Hoài bước ra thì thấy cậu ngồi trên thềm đá trước cửa.

Sáng mùa đông, không khí trong trẻo lạnh như nước, nhìn nghiêng có thể thấy khuôn mặt cậu thiếu niên bị lạnh đến hồng hồng.

Chu Thích Hoài yên lặng đứng sau lưng cậu.

Một lát sau, Mặc Đồng quay đầu lại, hai người lặng lẽ nhìn nhau.

Sau đó, Mặc Đồng buông mắt, quay đầu đi.

Trong nháy mắt, một nụ cười lướt qua gương mặt cậu.

Giống như một tia nắng rọi xuyên qua tầng mây.

Chu Thích Hoài một mình đứng trên bậc thang, chỉ thấy tim không hiểu sao cứ đập thình thịch; những cảm xúc thời niên thiếu vốn bị chôn giấu đã rất rất lâu nay lại cuồn cuộn dâng trào, một cảm giác xa lạ nhưng lại rất quen thuộc, khiến lòng không kềm được mà run rẩy.

Chu Thích Hoài đi chợ.

Mãi đến chín giờ rưỡi vẫn chưa trở về.

Mặc Đồng không khỏi cứ nhìn về phía cửa.

Mảnh sân nho nhỏ, khi chờ đợi lại sâu rộng như đình viện.

Năm phút sau, bà cụ chủ nhà bước vào. Bước chân gấp gáp, thở hổn hển, bà nói:

“Anh kia khí tiểu thái tràng liễu? Ninh gia giảng ai mễ đắc thập hộ liễu, khiếu quý ninh liễu liễu lý hướng xuất phạt lai.”

Mặc Đồng nói, “Cái gì?”

Bà cụ nói lại lần nữa, tốc độ chậm lại.

Mặc Đồng chỉ mơ hồ nghe được ‘chợ’, ‘cháy’, hơi ngây người, chạy ra cửa.

Đi qua một con ngõ mới phát hiện, trên đường quả nhiên có người hoảng hoảng hốt hốt chạy. Nhanh đến chợ, đã thấy khói đen dày nhuộm khắp một mảnh trời.

Con đường nhỏ hẹp, đầy tiếng động cùng người chạy loạn, Mặc Đồng bị kẹt ngay ngõ, tiến lên nửa bước cũng rất khó khăn.

Vì đường quá hẹp, xe cứu hỏa không vào được, chỉ có thể dừng ở xa xa, có lính cứu hỏa cầm vòi rồng đến, nhưng vì trong ngõ đầy người nên không thể mở vòi.

Mặc Đồng giống như một con cá nhỏ bập bềnh giữa một đám người xô lấn chen đẩy, không thấy bến bờ. Tim đập như đánh trống, chỉ vang lên tên một người Chu Thích Hoài Chu Thích Hoài Chu Thích Hoài.

Mặc Đồng cố hết sức chen được vào góc đường, bám theo lề đường mà từng bước từng bước một tiến về phía ngôi chợ. Lại bị người lính cứu hỏa ở ngõ ngăn lại.

Bỗng cậu nghe có người lớn tiếng kêu tên mình, Mặc Đồng Mặc Đồng Mặc Đồng.

Mặc Đồng nhìn về phía âm thanh phát ra.

Cách vài bước, cũng bị kẹt lại trong đám người ở ngõ, chính là Chu Thích Hoài.

Anh ta đang chen bước về phía cậu.

Cánh tay anh ta vươn ra thật dài giữa không trung.

Trong bàn tay trống trơn tràn đầy sự khẩn thiết.

Cách một đoàn người dày đặc, một khoảng cách nho nhỏ dường như vĩnh viễn cũng không đi hết được, dường như vĩnh viễn cũng không có ngày gặp được nhau.

Cuối cùng, Mặc Đồng nắm được bàn tay kia.

Chu Thích Hoài hộ trước người Mặc Đồng, vừa lôi vừa kéo, dẫn cậu chen ra ngoài.

Mãi đến khi đã cách khỏi nơi xảy ra chuyện rất xa, Mặc Đồng mới phát hiện, tay hai người vẫn nắm chặt nhau như cũ, ướt đẫm mồ hôi; trong bàn tay vẫn kiên định như xưa của Chu Thích Hoài, tay cậu run rẩy như thể một chú chim bị hoảng sợ đang vùng vẫy.

Hai người ngừng lại thở dốc, Chu Thích Hoài nói, chúng ta đi thôi.

Mặc Đồng giờ mới nhận ra, chân trái không biết lúc nào đã bị sái, lúc nãy đi hết cả một đoạn đường nhưng giờ nửa bước cũng không thể động.

Chu Thích Hoài khom người xuống, nói, “Mặc Đồng, đến đây, tôi cõng cậu.”

Không đợi Mặc Đồng có bất cứ phản ứng gì, cậu đã bị anh ta kéo tay cõng lên lưng.

Lưng anh ta rộng, ghé vào có cảm giác rất dễ chịu.

Mặc Đồng chỉ thấy mặt chầm chậm nóng lên, tay chân cũng có chút cứng đờ. Đi một đoạn, mới thử đem hai tay ôm cổ anh ta một chút.

Đoạn đường này đi mà không ai nói lời nào.

Sau khi về đến nhà, Chu Thích Hoài nấu nước nóng, rót vào trong túi chườm, giúp Mặc Đồng chườm nóng.

Một bên nhàn nhàn trò chuyện.

Chu Thích Hoài hỏi, “Làm sao biết vậy?”

“Bà cụ chủ nhà nói tôi nghe.”

Chu Thích Hoài cười cười, “Bà cụ kia nói còn khó hiểu hơn tiếng nước ngoài, không hiểu sao cậu nghe được nữa.”

Mặc Đồng nói, “Trong trường, có một giáo sư người Tô Châu, hễ nổi nóng là lại dùng tiếng ở quê mà mắng người.”

Chu Thích Hoài vuốt vuốt bàn chân hơi sưng của cậu thiếu niên, không ngẩng đầu lên. Bỗng nói:

“Cái đứa ngốc này, chạy đến làm gì chứ?”

Một lúc lâu sau, Mặc Đồng mới trả lời, “Tôi cũng không biết. Đi thì cứ đi thôi.”

Chu Thích Hoài chậm rãi ngẩng đầu lên, nhoài về trước một chút, kéo Mặc Đồng nhẹ nhàng ôm vào lòng, cằm chầm chậm cọ trên mái tóc mềm bóng mượt của cậu.

Tối hôm đó, bọn họ ở cùng nhau rất ôn nhu.

Trong cả quá trình, Mặc Đồng lại trở nên thật ngượng ngùng và ẩn nhẫn.

Tiếng rên khẽ đến mức gần như không nghe được.

Chu Thích Hoài vùi trong cơ thể trẻ trung kia, cảm nhận được từng nhịp từng nhịp run rẩy bên trong cậu.

Anh ta nghĩ, cậu thiếu niên này, thân thể và tâm hồn đều mẫn cảm như nhau.

Sau khi cao trào, Mặc Đồng vùi đầu vào vai Chu Thích Hoài, bất động thật lâu.

Trên vai Chu Thích Hoài là một lớp mồ hôi mỏng.

Giữa một mảnh ẩm ướt đột nhiên lại có thêm một tầng ẩm ướt mới, nong nóng.

Chu Thích Hoài vẫn không động đậy.

Một lúc lâu sau, cậu thiếu niên mơ hồ gọi, Chu Thích Hoài.

Chu Thích Hoài hỏi nhỏ, cái gì?

Cậu thiếu niên nhè nhẹ thở dài, không có gì, chỉ gọi anh một cái.

Chu Thích Hoài nói, Mặc Đồng.

Cái gì?

Một lát sau, Chu Thích Hoài cũng nói, không có gì, chỉ gọi cậu một cái.

Hai ngày trôi qua, Chu Thích Hoài dẫn Mặc Đồng đi Đồng Lý, sau đó là Mộc Độc.

Khi kỳ nghỉ còn lại hai ngày, Chu Thích Hoài nhận được một cú điện thoại.

Sau khi nghe xong, anh ta không nói gì mà cúp máy.

Trong điện thoại, một người đàn ông nói, “Chúng tôi tìm được ông ta rồi.”

Chu Thích Hoài cúp máy.

Khi ta đang thử quên đi, quá khứ lại tìm đến.