Chu Húc Đông đè lại Mặc Đồng vẫn đang vùng vẫy không ngừng, mặt càng ghé sát vào, “Đồng Đồng, Đồng Đồng, đừng sợ, nghe tớ nói này, cậu nghe tớ nói này. Tớ… Tớ thích cậu! Tớ thích cậu!”
Mặc Đồng dùng hết sức đẩy cậu ta ra, xoay người đứng dậy, bỏ chạy về phía trước.
Chu Húc Đông cũng đứng lên, nhanh chân xông lên trước, chặn Mặc Đồng lại, ôm lấy cậu.
Cậu ta bảo: “Đồng Đồng, Đồng Đồng, đừng sợ, đừng sợ. Chuyện này ở nước ngoài là rất bình thường, tớ chỉ là yêu cậu thôi, không liên quan gì đến giới tính hết, cậu đừng sợ, tớ sẽ nói anh hai cho cậu ra nước ngoài học, chúng ta cùng đi, đừng sợ Đồng Đồng, tất cả có tớ lo.”
Mặc Đồng chỉ một mực vùng vẫy, nhưng tránh không được Chu Húc Đông, cậu ta dùng sức nhiều quá. Cậu cố hết sức gạt bàn tay đang kềm lấy lưng mình ra, nhưng lại theo quán tính ngã mạnh xuống đất, tay trái và chân trái đập xuống mặt đất, đau đến mức cậu cuộn người lại.
Chu Húc Đông vội tiến lên, “Đồng Đồng, Đồng Đồng, cậu có bị thương không? Nào, động đậy một chút xem thử.”
Mặc Đồng sắc mặt tái nhợt, ngừng vùng vẫy, nằm ngửa mặt nhìn bầu trời trong vắt, thì thào nói, “Đừng nói với tôi những chuyện như vậy, tôi không phải là người để mua vui cho bọn công tử lắm tiền các người.”
Chu Húc Đông nhẹ nhàng ôm lấy Mặc Đồng, “Không phải vậy, tin tớ đi Đồng Đồng. Tớ không xem cậu như vậy đâu. Tớ cũng không phải công tử lắm tiền gì.”
Mặc Đồng đẩy cậu ta ra, ngồi dậy, bị cậu ta ôm lấy từ phía sau.
“Tớ chỉ là một đứa con hoang. Mẹ tớ cùng lắm chỉ là một người trong đám tình nhân của lão già họ Chu. Khi có tớ, bà liền dẫn tớ về lại quê, bà biết lão già đó ghét nhất là người ta dùng chuyện con cái mà uy hiếp lão. Mãi đến khi bà bệnh nan y sắp mất, mới đưa tớ đến chỗ lão già ấy. Lão làm giám định DNA xong mới chịu nhận tớ. Lão bà hận tớ tận xương, rất sợ tớ giành gia tài nhà bọn họ. Anh ba [1] là một Bồ Tát đắp bằng bùn, thân mình còn lo chưa xong, vợ chồng Chu Thích Nhã là một cặp tiểu nhân, tớ ở nhà bọn họ còn không bằng một người hầu. Chỉ có anh hai, anh hai khi tớ mười hai tuổi thì trở về mang tớ ra nước ngoài, tớ nhờ vậy mới sống tốt được. Đồng Đồng, tin tớ đi, tớ không có ý tìm cậu mua vui, tớ chỉ là yêu cậu thôi! Đồng Đồng, tớ yêu cậu!”
Bàn tay ướt đẫm của cậu ta run run vuốt mặt Mặc Đồng, bị Mặc Đồng tránh.
Mặc Đồng mệt mỏi nói, “Xin lỗi, buông tớ ra, tớ phải đi rồi. Chuyện hôm nay chúng ta cứ coi như chưa từng xảy ra đi.”
Nói xong, cậu gắng gượng đứng lên, tập tễnh đi lên sườn dốc, lên xe, chạy đi.
Chu Húc Đông chạy lên sườn dốc, hướng về phía bóng người đang đi xa hét lớn: “Đồng – Đồng! I’ll never give up. I’ll never give up!”
Chu Thích Hoài đang ở trong phòng làm việc dặn dò thư ký Shelly làm việc, đột nhiên, cửa bị đẩy mạnh ra ‘rầm’ một tiếng, Chu Húc Đông xông vào.
Chu Thích Hoài cười nói, “Đông Đông, cái thằng nhóc này, lớn thế rồi mà còn lỗ mãng như vậy, chuyện gì mà gấp vậy?”
Chu Húc Đông thở hổn hển, “Anh hai à, tôi muốn một mình nói chuyện với anh!”
“Chờ một lát đi, ở đây đang có việc.”
“Không!” Chu Húc Đông kêu to, “Nói ngay bây giờ, là chuyện rất quan trọng, liên quan đến hạnh phúc cả đời của tôi!”
Chu Thích Hoài sửng sốt, ra hiệu cho thư ký đi ra ngoài, lại đưa mắt nhìn Chu Húc Đông, ánh mắt trầm tĩnh mà ôn hòa.
“Chuyện gì liên quan đến cả đời cậu, để anh đoán thử, chẳng lẽ cậu yêu phải con gái nhà ai rồi, muốn anh hai đến nhà cầu thân cho?”
Khuôn mặt trẻ trung của Chu Húc Đông bỗng bừng đỏ, “Đúng vậy, anh hai à. Nhưng mà, tôi cần anh giúp.”
Chu Thích Hoài cười nhẹ, “A, tiểu tướng quân trăm trận trăm thắng chốn tình trường của chúng ta, lần này lại gặp khó khăn rồi sao? Là cô gái nào mà lợi hại vậy?”
Chu Húc Đông cúi đầu một lát, lại mạnh mẽ ngẩng đầu lên, kiên định nói, “Anh hai, tôi yêu một người. Nhưng, người đó… Là con trai!”
Chu Thích Hoài nhặt chiếc bút máy hiệu Parker trên bàn lên, nắm chặt trong tay, xoay xoay, “An – Mặc – Đồng?”
Chu Húc Đông nhoài người đến bàn giám đốc, đôi mắt to tròn khẩn thiết nhìn Chu Thích Hoài, khẩn thiết như trẻ con, “Đúng. Là Đồng Đồng. Anh hai à, anh sẽ giúp tôi phải không? Anh có thể đưa Đồng Đồng ra nước ngoài học cùng tôi được không? Tôi có thể đi làm, Đồng Đồng đi học, cậu ấy thích học như vậy, tôi có thể tiếp tục chu cấp cho cậu ấy học, sau đó bọn tôi có thể…”
Chu Thích Hoài ngắt lời cậu ta, “An Mặc Đồng cũng nói yêu cậu sao?”
Chu Húc Đông hạ mắt, “Không, cậu ấy từ chối tôi rồi. Nhưng mà… Tôi tin rằng cậu ấy sẽ yêu tôi, cậu ấy chỉ là không thể tiếp thu một người cùng giới tính yêu mình, cậu ấy chỉ là sợ…”
“Cậu có từng nghĩ tới cậu chỉ là nhất thời ham của lạ thôi không? Vì An Mặc Đồng không giống với đám bạn của cậu?”
“Cũng có phần là vậy, nhưng không phải là chủ yếu, anh hai à. Tôi nghĩ tôi thật sự yêu cậu ấy rồi, tôi thích cảm giác được ở cùng với cậu ấy, tôi thích sự trầm tĩnh và hướng nội của cậu ấy, tôi đau lòng vì sự u buồn của cậu ấy, tôi thật sự muốn cậu ấy được hạnh phúc. Tôi nghĩ đây là yêu.”
“Cậu đang còn trẻ, có thể dễ dàng tìm được cả ngàn lý do để yêu, có khi chỉ là một nụ cười mông lung trong nắng. Đông Đông,” Chu Thích Hoài xoa xoa mái tóc vàng rực của cậu ta, cảm nhận được nhiệt độ nóng rực như thiêu đốt, “Tin anh hai, quên chuyện này đi, xem nó chỉ như giấc mộng xuân thôi.”
“Không!” Chu Húc Đông nhào đến ôm lấy thắt lưng Chu Thích Hoài, “Không không không! Tôi yêu Đồng Đồng! Tôi yêu cậu ấy!”
Chu Thích Hoài thở dài, “A, yêu.” Khép hờ mắt suy nghĩ một lát, anh ta nói, “Đông Đông, về trước đi. Buổi tối, chờ anh về, chúng ta bàn lại, có thể gọi cả Mặc Đồng nữa, chúng ta cùng nhau nói chuyện cho đàng hoàng!”
Buổi tối, Chu Húc Đông thấp thỏm không yên chờ mãi đến chín giờ rưỡi mới chờ được Mặc Đồng tự học ở trường trở về cùng với Chu Thích Hoài từ công ty về.
Ba người mặt đối mặt, cả phòng nhưng lại rất yên tĩnh. Chỉ nghe tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ để bàn đâm một lỗ nhỏ xuyên qua cái yên tĩnh đến mức khó thở ấy mà truyền vào một chút sự sống.
Chu Húc Đông cẩn thận gọi, “Anh hai! Đồng Đồng, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”
Chu Thích Hoài chậm rãi châm một bình trà, “Ngồi xuống cả đi. Nếm thử trà tôi pha.”
Chu Húc Đông nửa quỳ trước mặt anh ta, “Anh hai, giúp tôi được không? Tôi… Thật sự muốn ở cùng với Đồng Đồng.”
Chu Thích Hoài mỉm cười nhìn Mặc Đồng, nhưng lại nói với Chu Húc Đông, “Đông Đông, cái thằng nhóc này, vì sao không tôn trọng ý kiến của Đồng Đồng? Đồng Đồng, cậu cũng muốn ở cùng với Đông Đông sao?”
Mặc Đồng nhìn chằm chằm Chu Thích Hoài, khuôn mặt tái nhợt, bàn tay bỏ trong túi quần run lẩy bẩy không ngừng, lát sau, phun ra một chữ, “Không!”
Chu Húc Đông ôm cổ cậu, “Tại sao, Đồng Đồng? Tại sao? Đừng sợ, có tớ ở đây. Anh hai cũng sẽ giúp chúng ta.”
Chu Thích Hoài rót trà vào ba chiếc tách, “Không, anh sẽ không giúp cậu.”
Chu Húc Đông kinh hãi xoay người lại, “Tại sao, anh hai?”
Chu Thích Hoài cầm lên một tách trà, chậm rãi uống, buông tách, nhìn hai cậu thiếu niên, “Vì, Mặc Đồng, là người – yêu – của – anh!”
………………………………
[1] Chỉ Chu Thích Minh. Mình dịch theo cách gọi của miền Nam nên Chu Thích Hoài (con trai trưởng) được gọi là “anh hai”, Chu Thích Minh (con trai thứ) được gọi là “anh ba”.