Chu Húc Đông ghé sát vào nói, “A, giờ tớ mới thấy, mắt của cậu đẹp thật.”
Đôi mắt nhuốm chút cười, lấp lánh sáng, như hai viên đá Vũ Hoa [1] thượng hảo hạng màu mực ngâm trong ao nước trong vắt.
Mặc Đồng giật mình tỉnh táo lại, phạch một tiếng gạt bàn tay đang đặt trên mặt mình ra, nghiến răng nói, “Cậu đang nói cái gì vậy!” Đi thẳng về phía trước.
Chu Húc Đông nhảy lên đuổi theo, “Này này này, cậu giận hay xấu hổ đây.”
Mặc Đồng nhìn cậu ta, không nói gì tiếp tục đi.
Sau đêm đó, Mặc Đồng bắt đầu từ chối ra ngoài chơi với Chu Húc Đông, Chu Húc Đông thì lại càng ngày càng dính lấy Mặc Đồng, bị từ chối cũng không nản lòng. Cậu ta chỉ đơn giản không ra ngoài chơi nữa mà đi vẽ cùng Mặc Đồng, thậm chí còn chạy đến trường của Mặc Đồng dự thính. Có khi không có chuyện gì, cậu ta cũng thích mở cửa thư phòng, xem Mặc Đồng chăm chú làm bài tập.
Thường thấy cậu răng cắn đầu bút, ngón tay thon dài lướt như bay trên bàn phím.
Rời nhà từ nhỏ, sống nơi đất khách, cậu ta rất ít tiếp xúc với bạn cùng lứa như Mặc Đồng. Cậu ta nghĩ Mặc Đồng cùng những người bạn mình có ở nước ngoài rất khác biệt.
Trong vẻ trầm tĩnh của Mặc Đồng ẩn chứa sự chín chắn, trong vẻ u buồn của cậu lại ẩn giấu sự tinh thuần con trẻ, hai loại bản chất trái ngược cuốn lấy nhau trong một cơ thể gầy gò; có thể nói trong mắt Chu Húc Đông, Mặc Đồng như một Peter Pan đông phương. Sự khác biệt của cậu thật động lòng người, sự vô tình của cậu thật hấp dẫn. Mặc Đồng càng tránh né cậu ta, cậu ta càng nghĩ cậu đáng yêu.
Chu Thích Hoài thờ ơ quan sát sự biến hóa giữa hai cậu thiếu niên, không nói một lời.
Một ngày nọ, Mặc Đồng vừa học xong hai tiết chuyên ngành, đang đi trên con đường râm mát bóng cây, thình lình bị ai đó vỗ vai một cái. Quay đầu lại, liền thấy khuôn mặt cười tươi rói của Chu Húc Đông.
“Này,” cậu ta nói.
“Cậu sao lại đến dự thính nữa?”
“Không phải, là chờ cậu đó. Nếu không sao mà tớ ngồi nghe giảng nổi, giống như Thiên thư vậy. Đi, tớ phát hiện chỗ này hay lắm, cùng đi đi.”
Mặc Đồng nói, “Tớ còn có tiết.”
Chu Húc Đông búng tay ‘tách’ một cái, “Cúp đi, làm sinh viên mà không cúp học một lần là rất thiếu sót à!”
Cậu ta cao lớn anh tuấn, hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều nữ sinh, hành động lại tự nhiên thoải mái như trẻ con, càng nổi bật.
Mặc Đồng chưa bao giờ gây nhiều chú ý như vậy trong trường, không khỏi vừa gấp vừa xấu hổ, nhưng vẻ mặt của Chu Húc Đông lại thành khẩn như vậy, đôi mắt cún con ngây thơ đầy chờ mong, cậu không kềm được lại mềm lòng. Thở dài nói, “Cậu bỏ tay ra trước đã.”
Kết quả, Mặc Đồng bị cậu ta kéo ra khỏi cổng trường.
Sau khi ra ngoài, trong lòng Mặc Đồng lại nhẹ nhõm hơn nhiều. Vì gió xuân say lòng người đến như vậy, nhẹ nhàng phớt qua má, khiến người ta trong lúc mơ màng cứ ngỡ là bàn tay của người yêu.
Hai người cưỡi xe, chạy như bay trên con đường rợp bóng cây dẫn ra khu ngoại thành phía đông. Vì không phải là ngày nghỉ, trên đường xe cộ và người đi bộ đều rất ít.
Chu Húc Đông thỉnh thoảng buông cả hai tay, vung tay lên trời reo hò. Hơi thở vui sướng cùng thanh xuân truyền sang, không cách nào chặn lại được.
Khiến Mặc Đồng nhớ đến vài vệt màu sáng lóe qua tuổi thanh xuân xám ngắt ảm đạm của mình.
Hai người đến nơi. Là một bãi đất trống sau núi Tử Kim, ít người biết chỗ này, cũng không hiểu sao Chu Húc Đông lại phát hiện ra.
Có một sườn dốc thoai thoải phủ cỏ xanh ngắt, bên dưới là một dòng suối trong vắt, uốn lượn chảy qua, ánh nắng chiếu vào mặt nước ánh lên những mảnh vàng óng. Xung quanh là rừng cây rậm rạp, mùi vị thiên nhiên tươi mát phả vào mặt khiến Mặc Đồng ngây cả người.
Chu Húc Đông nghiêng đầu cười đắc ý, “Sao? Không gạt cậu chứ. Có đúng là một chỗ rất hay không?”
Mặc Đồng yên lặng gật đầu, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười đã mấy ngày không thấy.
Lại nghe Chu Húc Đông kêu lên một tiếng, “Nhìn kìa, thì ra còn có người sớm hơn chúng ta nữa.”
Cách đó không xa, có hai ba thanh niên đang nhóm bếp nấu cơm.
Chu Húc Đông tính vốn thục [2], chạy đến nói qua nói lại hai ba câu, liền chạy về kéo Mặc Đồng sang. Nói chuyện một lát mới phát hiện, thì ra đều là trốn học chạy đến cả, trường của mọi người còn cách nhau không xa. Chỉ là, bọn họ hiển nhiên rất có chuẩn bị, còn mang cả nồi niêu, bát đũa, đắp cả một cái bếp bằng đất, đang nấu một nồi nước sôi sùng sục, so với nấu ở nhà thơm hơn gấp trăm lần.
Chu Húc Đồng mang ba lô đến, đổ hết thức ăn bên trong ra, la lên đòi tham gia.
Cậu ta đẹp trai, lại cởi mở, tiếng Trung tiếng Anh lẫn lộn, ba hoa không ngừng, rất nhanh liền trở thành nhân vật trung tâm, hai cô gái chỉ thấy có mình cậu ta, trò chuyện rất vui vẻ.
Mặc Đồng nhìn bọn họ nhiệt khí bừng bừng, trong lòng bỗng thấy ghen tị khôn kể. Trước đây vật lộn cầu sinh, mấy ngày nay yêu hận vướng víu trong lòng, gần như quên mất mình đúng ra cũng phải vui vẻ phấn khởi như bọn họ. Dần dần, cậu cũng nhập vào cười cười nói nói.
Một đám thanh niên chơi mãi đến hơn bốn giờ chiều.
Khi tạm biệt nhóm người nọ, Chu Húc Đông còn chưa muốn về, lại kéo Mặc Đồng ngồi xuống trên sườn dốc phủ cỏ.
Mặc Đồng nằm xuống, nhắm mắt lại, lòng dầy thanh thản; khó được như thế này, hưởng thụ sự bình yên trong tâm hồn một lát mà không bị đủ loại tâm sự phiền nhiễu.
Đột nhiên thấy có hơi thở phớt qua mặt, mở mắt ra, trước mắt là một khuôn mặt điển trai.
Mặc Đồng kinh hãi lùi lại.
Chu Húc Đông cười nhẹ, “Làm cậu giật mình à? Đồng Đồng? Đừng ngủ, đến đây, chúng ta hoạt động gân cốt một chút.”
Cậu ta dùng cằm chỉ chỉ sườn dốc trước mặt, “Từ trên lăn xuống, thế nào?”
Mặc Đồng nhớ khi còn nhỏ, theo thầy giáo đi đến đài âm nhạc [3] chơi. Các bạn học đều đổi thức ăn cho nhau, nhưng trong túi của cậu lại chỉ có hai chiếc bánh mì khô cứng, còn có nửa bao Đại Bạch Thố [4] của bà lão hàng xóm giúi cho khi ra khỏi cửa. Cậu bèn tự tìm một chỗ vắng người, từ đó lăn xuống; chút hạnh phúc cô độc nho nhỏ đó vẫn khắc sâu trong trí nhớ cậu.
“Được!”
Hai cậu thiếu niên đã gần là người lớn đi lên đỉnh dốc, Mặc Đồng vừa cúi người, Chu Húc Đông liền cười lớn, từ sau nhào lên, ôm cậu lăn thẳng xuống dưới.
Cánh tay của Chu Húc Đông mạnh mẽ rắn chắc, vẫn che chở cho Mặc Đồng mãi đến khi chạm chân dốc.
Mặc Đồng lăn xong đầu váng mắt hoa, lại thấy Chu Húc Đông trở người lại đè lên mình, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn mình, trong mắt là ngọn lửa cháy rực.
Mặc Đồng ra sức đẩy Chu Húc Đông, nói, “Mau đứng dậy. Cậu làm gì vậy? Nặng quá à!”
Chu Húc Đông bất động.
Đột nhiên cậu ta dùng sức nắm chặt hai cổ tay Mặc Đồng.
………………….
[1] Đá Vũ Hoa là một loại mã não thiên nhiên, có chủ yếu ở vùng Giang Tô tỉnh Nam Kinh. Đá bóng loáng, có vân rất đẹp, được xưng là “Hoàng hậu của các loại đá”, được xem là thiên tứ quốc bảo (bảo vật trời ban cho đất nước, Trung Hoa nhất tuyệt.
[2] Ở đây có thể hiểu là người giỏi kết thân với người khác.
[3] Music station ở Nam Kinh.
[4] Một loại sweets.