Trên bàn là bốn món ăn cùng một món canh, thanh đạm nhưng chế biến rất khéo.
Chu Thích Hoài mỉm cười hỏi, “Sao hôm nay em lại làm cơm?”
Mặc Đồng cũng mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Nghỉ lâu như vậy, người cứ nhuyễn ra. Tính ra hoạt động một chút cũng tốt.”
Chu Thích Hoài cười xoa xoa tóc Mặc Đồng, “Cơ thể xương cốt cũng đâu có rắn chắc gì, nghỉ ngơi nhiều một chút không tốt sao?”
Lại là cái ngữ điệu ôn hòa thế này, khiến người không tự chủ được mà bị cuốn vào.
Mặc Đồng cúi đầu xới xới cơm trong bát, chỉ thấy tay không kềm được run lên, đánh vào cạnh bát, tiếng vỡ rất nhỏ nhẹ vang lên.
Chu Thích Hoài nói, “Anh xem bảng điểm của em rồi, thi tốt lắm, Mặc Đồng.”
Mặc Đồng nói, “Phải vậy chứ, Chu tiên sinh, ông tốn nhiều tiền như vậy, tôi cũng nên cho ông xem qua thành tích trong quá khứ để không phụ lòng ông chứ.”
Lòng hận mình không giấu được chút run rẩy trong giọng nói.
Chu Thích Hoài hình như không nghe ra, “Ăn ngon lắm, Mặc Đồng.”
Ăn cơm xong, Mặc Đồng liền muốn về phòng, lại bị Chu Thích Hoài gọi lại.
“Mới ăn cơm xong đã trốn vào phòng, đối với dạ dày không tốt đâu. Đến đây ngồi một chút.” Anh ta vỗ vỗ chiếc sofa.
Mặc Đồng hơi sửng sốt, sau lại cũng đi đến ngồi xuống.
TV đang phát chương trình âm nhạc, một bài rất quen, “Lương Chúc”.
Chu Thích Hoài bỗng nói, “Bọn họ là một đôi cầu nhân đắc nhân [1].”
Mặc Đồng đưa đôi mắt nặng nề nhìn sang, “Chu tiên sinh, anh có tin vào tình yêu không?”
Chu Thích Hoài đáp lại ánh mắt của cậu, nụ cười trên môi nhưng không chạm đến đôi mắt.
Anh ta nhớ lại lúc nãy nghe được tiếng động rất nhỏ, hình như thấy ngoài cửa thư phòng lóe lên một bóng người trăng trắng.
Nét mặt và giọng nói vẫn không đổi chút nào.
Anh ta vuốt vuốt mái tóc đen của Mặc Đồng, “Không, Mặc Đồng, anh không tin. Anh chỉ tin vào những thứ mình có thể thực sự nắm được trong tay.”
Anh ta nhìn nét bi thương lướt qua khuôn mặt Mặc Đồng, đứa nhóc ngốc nghếch này, cậu ta cứ cho rằng mình có thể che giấu được, lại không biết là càng cố giấu lại càng làm lộ ra tâm ý.
Mặc Đồng xoay đầu đi, trầm giọng nói, “Nhưng em tin!”
Giọng nói nghe như tiếng thở dài của Chu Thích Hoài truyền đến, “Anh biết.”
Anh ta đưa tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt mịn màng của cậu thiếu niên, môi nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, dần dần xuống đến bên má thanh tú, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mềm mại.
Ngón tay nhẹ nhàng mở nút chiếc áo len mỏng mặc ở nhà của cậu thiếu niên, lần vào bên trong. Cảm giác được cậu có chút chống cự, rồi lại buông ra thả lỏng thân thể.
Khi ngã vào giường, Mặc Đồng nghĩ, để tất cả ngừng lại ở đây cũng tốt.
Nhưng cơ thể trẻ trung, dưới sự xâm chiếm quen thuộc vừa ôn nhu vừa bá đạo lại không kềm được mà dần dần chìm vào vòng xoáy.
Khi đạt cao trào, Chu Thích Hoài nghe tiếng cậu thiếu niên kêu lên, yếu ớt, kéo dài mà ưu thương.
Chu – Thích – Hoài – a!
Mặc Đồng ôm sách đi ra khỏi trường.
Được nửa đường, một chiếc xe riêng màu đen dừng lại cạnh cậu.
Trần Hạo Thiên từ trong xe thò đầu ra.
“Mặc Đồng? Lên đi, đưa cậu một đoạn.”
Mặc Đồng lên xe, Trần Hạo Thiên quan sát cậu.
“Thế nào, gần đây học nhiều lắm à? Sao lại gầy đi nhiều vậy?”
Một nụ cười yếu ớt chợt lóe qua mặt Mặc Đồng.
“Vậy à? Thật ra tôi vẫn luôn gầy như vậy.”
Trần Hạo Thiên ôn hòa cười nói, đúng vậy. Cái cậu nhóc này, luôn gầy như vậy.
Nhìn nụ cười của anh ta, trong lòng Mặc Đồng hiện lên một khuôn mặt khác cũng luôn ôn nhu tươi cười như vậy.
Trước đây, luôn mơ hồ nghĩ trong nụ cười của Chu Thích Hoài có gì đó không chạm đến được, giờ đây mới hiểu, có lẽ mình vĩnh viễn cũng không chạm đến được cái tâm được giấu thật kín phía sau nụ cười đó.
Nhưng nụ cười kia, vẫn như một bàn tay cố chấp, ngày ngày vẫn giày vò đùa bỡn mình từng chút từng chút.
Suốt đường hai người không nói thêm gì nữa, đến dưới nhà, Mặc Đồng mở cửa xe bước ra.
Trần Hạo Thiên ở phía sau đột nhiên gọi cậu, “Mặc Đồng!”
Mặc Đồng quay đầu lại.
Đôi mắt đẹp như vậy, lại đong đầy nỗi buồn man mác. Giống như trăm hoa mùa xuân đang úa tàn.
“Số phận luôn khiến người ta bất lực, nhưng chúng ta vẫn luôn có thể tìm được lý do để vui vẻ mà sống. Đúng không?”
Một chiều cuối tuần, Chu Thích Hoài đến sân bay đón người. Mặc Đồng một mình ở trong phòng đọc sách.
Chợt nghe có tiếng gõ cửa, nhẹ nhàng mà mạnh mẽ.
Mặc Đồng mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một thanh niên trẻ.
……………………………
[1] hoàn thành được tâm nguyện, đạt được thứ mình muốn