Mặc Chi Đồng

Chương 23




Rất nhanh đã qua kì thi, đến kì nghỉ đông.



Ngày đầu tiên nghỉ đông, Mặc Đồng dậy sớm, lên xe.

Tại nơi giao nhau giữa Thạch Môn Khảm và đường Mục Túc Viên, có một tiệm bánh nhỏ.

Mặc Đồng đứng tựa vào một góc.

Nắng mùa đông, vàng vàng, mang theo nhiệt độ âm ấm, chiếu lên người.

Mặc Đồng quay đầu đi, dán mặt vào tủ kính thủy tinh, nhìn vào trong.

Sáng sớm, vẫn chưa có khách. Mẹ ngồi ở quầy hàng, mặc chiếc áo bông vàng nhạt điểm những mảng to ngũ sắc khiến khuôn mặt sáng bừng, sắc mặt lại có vẻ mệt mỏi, mắt ngơ ngác trông ra ngoài cửa, chiếc khẩu trang mỏng bị kéo xuống dưới cằm.

Mặc Đồng nhớ khi còn bé có một lần, ở nhà người ta chịu ủy khuất, cậu bé nhỏ xíu, lưng mang balô nhỏ, cầm theo chiếc túi nhựa, một mình đi qua mấy trạm xe, trở về tìm mẹ. Đã rất nhiều năm rồi, lại vẫn mang tâm trạng giống vậy.

Mẹ đối với cậu cũng không gần gũi, nhưng vẫn luôn là mối bận tâm trong lòng cậu, vẫn luôn khiến cậu muốn tiếp cận.

Giống như ánh nắng mùa đông, không quá ấm áp, nhưng lại khiến người ta không kềm được muốn tiến gần, hấp thu chút độ ấm.

Cuối cùng, Mặc Đồng đẩy cửa bước vào tiệm.

Mẹ ngẩng đầu, thấy Mặc Đồng đi vào, trong nháy mắt trên mặt lướt qua ngàn vạn tâm tình. Bà đã rất lâu chưa gặp Mặc Đồng.

Mặc Đồng cười nhẹ với bà, cũng không nói gì.

Lúc lâu sau, Mẹ nói, “Đồng Đồng? Con… được nghỉ rồi hả?”

Mặc Đồng nói dạ.

Mẹ hỏi, “Con… Năm nay trời lạnh như vậy, con… Con có bị ho không?”

Mặc Đồng nói, “Không có.”

Ánh mắt Mẹ có chút tránh né, “Con… Bây giờ vẫn tốt chứ?”

Mặc Đồng nói, “Vẫn tốt. Mẹ thì sao? Mẹ cũng tốt chứ?”

Mẹ cúi đầu, cầm khăn lau lau mặt quầy. “Ta à, gần đây cũng tốt. Thỉnh thoảng đánh bài một chút, nhưng không cờ bạc nữa. Ban ngày không có việc gì làm, đến giúp cậu con trông cửa hàng. Cũng qua ngày.”

Mặc Đồng đột nhiên không biết tiếp tục nói gì, mẹ con vốn nên rất thân thiết với nhau lại trở nên xa lạ đến thế này.

Mặc Đồng lấy ra một chiếc phong bì, nhét vào tay mẹ.

“Tiền nhuận bút của con, không nhiều lắm. Sắp Tết rồi…”

Mặt Mẹ thoáng cái ửng hồng, bối rối nắm chặt chiếc phong bì.

Mặc Đồng nói, “Vậy… Mẹ, con đi.”

Mẹ đột nhiên đưa tay kéo cậu lại, “Đồng Đồng, sắp Tết rồi. Trước đây mẹ rất ít khi lì xì cho con, cái này, con cầm lại đi, xem như tiền mừng tuổi của mẹ. Con… Phải cẩn thận một chút. Loại hoàn cảnh này, không dễ dàng đâu.”

Mặc Đồng cúi đầu nhìn mặt sàn, “Anh ta… Đối với con rất tốt.”

Tất cả, bất quá chỉ như giấy dán cửa sổ, trong khoảnh khắc đã bị chọc thủng, Mặc Đồng đột nhiên thấy nhẹ nhõm hơn.

“Con đi, mẹ.”

“Đồng Đồng!”

Mẹ ở phía sau gọi.

Mặc Đồng quay đầu lại, Mẹ tiến lên, nhét vào tay cậu một bao giấy nhỏ.

“Bánh nướng con thích, vị trái cây đó. Cầm đi.”

Mặc Đồng ra khỏi cửa, chậm rãi đi dọc theo con đường. Tay nắm chặt cái bao giấy nhỏ đựng bánh, đột nhiên lòng dậy lên nỗi chua xót khiến họng nghẹn lại. Cậu cố sức hít mạnh một hơi. Cậu biết rất lâu sau này mình sẽ không trở về gặp bà nữa, sẽ không nữa.

Mặc Đồng mơ màng rẽ vào một ngõ hẻm nhỏ, một con hẻm rất yên tĩnh, đến lúc cậu phát hiện có ba người theo sau mình thì đã không kịp, một người đàn ông từ phía sau tiến lên, dùng một mảnh vải chụp lên miệng mũi cậu.

Khi tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang nằm trên nền xi măng lạnh ngắt.

Đây là một gian nhà rất lớn, rất tối, mùi da thuộc nồng nặc, giống như một nhà kho.

Không đợi mắt cậu quen với bóng tối xung quanh, ba người đàn ông đã đến gần.

Mặc Đồng không thể, cũng không kịp nhìn rõ mặt họ, vì quyền cước của bọn họ liền giáng xuống.

Đau đớn nổ tung trong ngực bụng cậu, sau đó, dưới trận trận quyền cước liên tục giáng xuống, cả cơ thể cậu đều đau đớn khôn kể, thậm chí ngay cả thanh âm cũng không phát ra được. Trong miệng đầy mùi máu tanh, có chất lỏng gì nong nóng từ miệng mũi chảy xuống.

Thần trí bắt đầu mơ hồ, lòng nhưng lại rất thanh tỉnh.

Bên tai vang lên một giọng nói đầy căm ghét, lạnh lùng như băng, “Mày chờ đó, mày chờ đó.”

Khuôn mặt bết máu của Mặc Đồng nở một nụ cười hơi vặn vẹo, cậu nghĩ, “Như vậy, cũng tốt.” Liền rơi vào trong bóng tối.

Đến lần thứ hai tỉnh lại, mấy gã đàn ông đã rời đi. Thân thể Mặc Đồng dường như bị xé ra, đau đớn nóng bỏng dâng lên, tràn đến khắp ngõ ngách trong cơ thể, tàn phá bừa bãi, sau đó tụ lại, thẳng đến thiêu đốt trái tim.

Trong tay là chiếc di động đã bị đạp vỡ.

Mặc Đồng nhìn góc trời nho nhỏ lộ ra sau ô cửa thông gió trên đầu, trên người máu vẫn chảy không ngừng, từng chút từng chút một mang đi hơi ấm.

Hay là, cứ như vậy mà kết thúc cũng tốt, cậu nghĩ.

Loại ý nghĩ này khiến bản thân cậu lại càng thêm hoảng sợ, trong lòng có một giọng nói nho nhỏ kêu lên, không không không không! Không được! Giọng nói ngày càng lớn, ngày càng đau khổ, ngày càng bướng bỉnh.

Đấu tranh hồi lâu, Mặc Đồng rốt cuộc đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài.

Đã là buổi chiều, ánh sáng đâm thẳng vào mắt.

Cảnh vật xung quanh rất xa lạ.

Cậu không có lấy một đồng.

Cậu dùng áo lau máu trên mặt, sau đó mặc lại vào người. Từng bước từng bước một đi về phía trước.

Chẳng biết đi bao lâu, đường phố trước mặt bắt đầu trở nên quen thuộc.

Mặc Đồng nhớ lại, công ty của Chu Thích Hoài ở ngay gần đây.

Tiến vào phố xá sầm uất, xung quanh càng có nhiều ánh mắt kinh hãi ngạc nhiên, Mặc Đồng cắn chặt răng đi về phía trước.

Cuối cùng cũng đi đến trước tòa nhà nọ, Mặc Đồng đẩy cửa bước vào. Bị bảo vệ cản lại.

Đã hơn sáu giờ. Trần Hạo Thiên vừa trò chuyện điện thoại xong với Chu Thích Hoài, lúc này đang ở nước ngoài, thu dọn rồi ra khỏi phòng làm việc.

Đến đại sảnh, bảo vệ đến chào, nói là có người ở đây chờ đã lâu, muốn tìm anh ta.

Trần Hạo Thiên hỏi người đang ở đâu, bảo vệ chỉ chỉ chiếc sofa trong góc đại sảnh, trên đó có một người nằm. Bảo vệ ‘này’ một tiếng. Người kia chậm rãi ngồi dậy, quay sang.

Trần Hạo Thiên bước vội về phía cậu.

Đúng lúc tiếp được cơ thể mềm nhũn quỵ xuống của cậu.