Mắc Bệnh Sợ Giao Tiếp, Một Ngày Nọ Tôi Bỗng Nhiên Xuyên Về Cổ Đại

Chương 33: C33: Chương 33




Edit: Ấy lại quên rồi | Beta: À nhớ ra rồi

“Cuối cùng là muốn tìm cái gì? Ngươi nói cho ta biết, ta có thể tìm cùng ngươi mà.”

Trong khu vực săn bắn, thất hoàng tử Cố Vũ Văn đi theo Lâm Yến An tới sơn động tránh mưa hôm trước, thấy hắn cầm đèn lồng sờ soạng khắp nơi bên trong, nhịn không được mà mở miệng nói.

Cố Vũ Văn tính tới thăm Lâm Yến An, tiện thể giao cả bài tập cho hắn, giảng lại những phần quan trọng tiên sinh dạy hôm nay, ngồi lại một lát rồi đi. Ai ngờ vừa tới nơi đã nhìn thấy Lâm Yến An đổi sang y phục cưỡi ngựa, chuẩn bị tới khu săn bắn.

Hắn khuyên không được, sợ Lâm Yến An đi một mình gặp chuyện, cho nên mới đi cùng tới đây.

“Là ngọc bội mẫu thân tặng ta.” Lâm Yến An nói dối: “Sáng nay ta phát hiện ngọc bội không còn, hôm qua ta sinh bệnh nên không ra ngoài, nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ đã rơi ở đây lúc trú mưa.”

Khi nói chuyện, trong lòng bàn tay Lâm Yến An xuất hiện ngọc bội mà hắn cố ý mang theo trước khi ra ngoài, hiển nhiên ngay từ đầu hắn đã chuẩn bị sẵn lý do này.

“Ngọc bội Yến vương phi tặng ngươi?” Cố Vũ Văn nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, do dự một lát, mở miệng hỏi: “Ta nghe nói… Yến vương rất ái mộ Yến vương phi?”

Hắn dùng từ uyển chuyển.

Lâm Yến An đáp không hề do dự: “Tất nhiên rồi.”

Cố Vũ Văn hỏi: “Lời nói của Yến vương phi, ngay cả Yến vương cũng phải nghe theo à?”

Lâm Yến An nở nụ cười, để lộ gương mặt tươi sáng trước nay chưa từng có: “Ngày thường mẫu thân không thích nói chuyện, chỉ cần ngài nói, phụ thân sẽ luôn nghe theo.”

Sau đó hắn lại không nhịn được mà nêu ví dụ: “Từ nhỏ ta đã thường hay vào cung, nhưng ngày đầu tiên tiến cung làm thư đồng cho ngươi, mọi người trong nhà đều không cảm thấy có gì khác lạ, chỉ có mỗi mẫu thân là cứ nhất quyết bắt phụ thân đưa ta tới cửa cung, phụ thân không còn cách nào khác, trời còn chưa sáng đã ra ngoài đưa ta đi, trên đường còn oán giận, nói ta đâu còn là tiểu hài tử nữa.”

Ấn tượng của Cố Vũ Văn về Yến vương chuyển từ sợ vợ thành gia đình hạnh phúc của Lâm Yến An, trong lòng… cũng hơi hâm mộ.

Lâm Yến An liếc nhìn thấy biểu tình của Cố Vũ Văn, khẽ khép mắt lại, giấu đi sự lạnh lùng bên trong.


Hắn xác nhận sơn động trú mưa hôm trước, trong đó vẫn còn lưu lại dấu vết của bọn họ, trên vách tường cũng không có gì đặc biệt.

Sơn động không đột nhiên biến mất, bên trên cũng không có hoa văn hay chữ viết cổ đại thần bí gì, nhìn cỡ nào thì đây cũng chỉ là một sơn động bình thường, khiến hắn không thể xác định được giấc mơ kia là trời cao ban cho hắn cơ hội hay chỉ là một giấc mơ bình thường.

Nếu nói là cơ hội, nó tới quá bất ngờ, hơn nữa chuyện xảy ra cũng không khớp lắm, nhưng nếu nói đó chỉ là cảnh trong mơ, vậy thì lại quá tỉ mỉ, cực kỳ hợp lý, không hề có chút nói quá như một giấc mơ bình thường.

Lúc vừa tỉnh dậy, hắn thậm chí còn không phân biệt được đâu là mơ đâu là thực, trong mơ hắn biết rất nhiều về Nghĩa An giáo, bởi vì sau khi phụ thân mất được một năm, hắn đã quay về Nghĩa An giáo, ban đầu hắn vốn muốn phá hủy tà giáo này, sau đó lại thay đổi ý định, bắt đầu khống chế nó, biến tà giáo trở thành một quân cờ trong tay mình và bà nội.

Trong quá trình đó hắn đã chạm trán với giáo chủ Nghĩa An giáo, phát hiện ra thế tử Y vương còn sống, cũng biết tất cả những gì thế tử Y vương đã làm.

Lâm Yến An tất nhiên không thể tha cho hắn ta được, còn đặc biệt dựng một sân khấu dành riêng cho hắn, vạch trần thân phận và lý do tại sao hắn lại lợi dụng Nghĩa An giáo để tiêu diệt Yến vương, còn nói rằng hắn ta vì dục vọng của mình mà hại chết rất nhiều giáo chúng, nêu ra mục tiêu thành lập của Nghĩa An giáo, mời những vị đức cao vọng trọng trong giáo tới, khơi dậy thù hận ngày xưa.

Cuối cùng, thế tử Y vương chết dưới tay của những bá tánh bị hắn ta lợi dụng, xem như con kiến, cơ thể bị nhét vào lu lớn, nấu chín, sau đó bị đám giáo chúng kích động của Nghĩa An giáo ăn sạch, không còn xương cốt.

Lâm Yến An căn cứ theo con đường năm xưa thế tử Y vương đã đuổi giết Vô Độ, điều tra suốt mấy năm mới tìm được Vô Độ ở Sa Lĩnh trại.

Trong mơ, phụ thân hắn đã qua đời, sau khi suy nghĩ một lát, hắn quyết định để Vô Độ sống, hắn có dự cảm rằng Vô Độ còn có ích, quả nhiên nhiều năm sau hắn đã mượn tay Vô Độ giúp mình giả chết. Bà nội được hắn lén lút đưa ra khỏi ngục tù, cũng được Vô Độ chữa trị…

“Tìm thấy rồi.”

Hắn thật sự không tìm được mối liên hệ giữa sơn động với giấc mơ đáng sợ của mình, trong lòng chỉ lo rằng phụ thân biết hắn không chịu nghỉ ngơi, phái người bắt hắn quay về, Lâm Yến An lấy ngọc bội đã chuẩn bị sẵn ra, giả vờ vừa mới tìm được, đi cùng Cố Vũ Văn rời khỏi khu săn bắn.

Trên đường, Cố Vũ Văn nhắc tới bài giảng hôm nay của tiên sinh cho hắn.

Tiên sinh đủ tư cách giảng bài cho hoàng tử tất nhiên là một trong những đại thần trong triều, Lâm Yến An nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng lại hỏi thêm vài câu, thái độ khác hẳn trước kia.

Ngay cả Cố Vũ Văn cũng nói rằng sau một trận bệnh, hắn ta đã cởi mở hơn trước kia nhiều.

Dáng vẻ trước đó của Lâm Yến An vốn là bắt chước theo hình tượng phụ thân khi còn trẻ qua miệng lưỡi người khác, cho nên có vẻ càng thêm phần hiền hòa lịch sự, sau giấc mơ kia, hắn đột nhiên nhận rõ chính mình, thấy dáng vẻ khi trưởng thành trong giấc mơ đó giống bản thân hơn, cũng dễ gạt người hơn, quan trọng nhất là, lúc đó có lẽ hắn sẽ không bị lời nói của mẫu thân làm cho cứng họng, không biết nói gì nữa.


“Thế này không phải tốt hơn sao?” Hắn nói với Cố Vũ Văn, thái độ rất bình thản, không hề giấu diếm, Cố Vũ Văn cũng chẳng thấy có gì kỳ lạ, không để bụng chuyện tính tình Lâm Yến An thay đổi.



Lâm Yến An bên này không tìm được bất kỳ manh mối nào trong sơn động, Lý Mộ bên kia hiếm khi được ngủ nướng, lúc tỉnh dậy đã nhận ra mình bị Lâm Yến An lây bệnh, không những sốt nhẹ mà còn nghẹt mũi ho khan, giọng nói cũng trở nên khàn đặc.

Lâm Khước bưng thuốc cho nàng, nàng nhận lấy chén thuốc rồi bảo Lâm Khước tránh xa mình một chút, cẩn thận lây bệnh.

Lâm Khước: “Chúng ta ngủ chung một giường, nếu bị lây thì đã lây từ sớm rồi.”

Lý Mộ khó chịu, nói chuyện cũng không còn khách sáo nữa: “Bảo chàng tránh xa thì chàng tránh xa đi, đừng để ta khỏe còn chàng bệnh tiếp, cả nhà thi nhau mà bệnh.”

Nàng nói xong lại sai Lâm Khước mở hết cửa sổ ra cho thông gió.

Lâm Khước nghe lời mở cửa sổ, nhưng lại không muốn để Lý Mộ nằm một mình trong phòng.

Lý Mộ cuộn người trong chăn: “Một mình cũng không sao, uống thuốc xong, ngủ một giấc là được rồi.”

Trước khi xuyên không, mỗi lần nàng bị bệnh đều như thế, tới bệnh viện khám, mua thuốc quay về, uống xong lại ngủ, khi khó chịu quá thì mở miệng mắng mấy câu chửi thề, trong nhà không có ai, nàng có mắng thô tục cỡ nào cũng không ảnh hưởng gì tới người khác.

Không tệ.

Lâm Khước tùy tiện ngồi xuống cạnh mép giường, nhét hai tay vào trong chăn, nắm lấy tay nàng: “Nhưng khi cơ thể của ta không khỏe, không phải nàng vẫn luôn ở cạnh ta sao? Lúc đó ta đã nghĩ, có nàng ở đây thật là tốt.”

“Cho nên nàng hãy để ta ở cạnh đi.”. Đam Mỹ Hiện Đại

Lý Mộ: “…Gọi Vô Độ viết một phương thuốc cho chàng, uống dự phòng trước.”


Lâm Khước: “Phải uống sao?”

Lý Mộ: “Ra ngoài.”

Lâm Khước: “Uống thì uống, để ta đi gọi Vô Độ.”

Lâm Khước đi tìm Vô Độ, Vô Độ cũng thấy Lâm Khước nên uống để tránh bị lây bệnh, thế là viết một phương thuốc có tác dụng nhẹ, gọi Lưu ma ma sắc xong bưng tới.

Lâm Khước uống thuốc xong, cứ thế ngồi xuống bên mép giường, không chịu rời đi, Lý Mộ càng cảm thấy thái độ của mình với Lâm Yến An hôm qua không đủ quan tâm, nhớ lại vẻ mặt cảm ơn chân thành của Lâm Yến An, nàng không nhịn được mà đạp chăn mấy cái.

Lâm Khước khó hiểu: “Sao thế?”

Lý Mộ phun ra một câu: “Không có gì.”

Trước đó nàng luôn phải chịu đựng, Lâm Khước cũng không biết Lý Mộ có thói quen đá chăn mỗi khi nhớ lại chuyện “tội lỗi”, nhưng một lần rồi hai lần, Lâm Khước đã biết mỗi khi vương phi nhà mình đá chăn có nghĩa là nàng vừa nhớ tới chuyện gì đó khiến bản thân không yên lòng, nếu như y có thể dỗ nàng nói ra, vậy thì sẽ cẩn thận an ủi, nếu thật sự không nói, vậy thì y sẽ nói sang chuyện khác, không để nàng suy nghĩ tới mấy chuyện nhỏ nhặt nữa.

Bệnh của Lý Mộ cũng giống với Lâm Yến An, rất nhẹ, chỉ cần nghỉ ngơi một ngày là ổn, có điều nàng vẫn còn ho khan, phải uống thêm lê hầm mấy ngày nữa mới hết.

Mùng bảy tháng bảy là tết Khất Xảo*, đây vốn nên là ngày các nữ hài tử tụ hội với nhau, nhưng vì Lâm Tê Ngô móc ra bài bắt cướp, đòi đánh đòi giết, khiến không khí ăn tết trong hành cung đều đã chạy xa ngàn dặm.

*Tết Khất Xảo còn có tên khác là Thất Tịch

Mùng tám tháng bảy là sinh nhật Lý Mộ, Lâm Khước tặng cho nàng một con ngựa đen nhỏ.

Lý Mộ cực kỳ thích, nghĩ ngợi suốt mấy ngày, lật vô số Kinh Thi, viết vô vàn cái tên tao nhã và khí phách, cuối cùng nàng cắn môi, quyết định nghe theo tiếng lòng của mình, gọi ngựa con là “Mè đen”.

Tiểu viện ở hành cung không thích hợp để nuôi ngựa, Lý Mộ lại không muốn cho người khác nhìn thấy, thế là ngày nào nàng cũng trông ngóng mong được nhanh chóng quay về vương phủ, khó khăn lắm tháng tám mới đến, kiệu vua bắt đầu hồi kinh.

Đi đường suốt mười ngày trời, lúc về đến vương phủ thì cũng vừa đến trung thu, Lâm Khước dẫn Lý Mộ và Lâm Yến An tới phủ trưởng công chúa sát vách ăn tiệc cua như thường lệ, gặp trưởng công chúa Hoài Thục.

Lý Mộ phát hiện trưởng công chúa Hoài Thục còn trạch hơn cả nàng, nghe Lâm Khước nói nàng mới biết, trưởng công chúa Hoài Thục từng bị tiên đế phái đi hòa thân, sau này hai nước đánh nhau, trưởng công chúa Chiêu Minh cãi lại thánh chỉ, dẫn quân xâm nhập, đưa trưởng công chúa Hoài Thục bình an trở về.

Sau khi hồi kinh, trưởng công chúa Hoài Thục từng bị không ít kẻ buông lời châm chọc mỉa mai, đến cả tỷ muội cũng trách mắng bà không hoàn thành trách nhiệm hòa thân, còn có mặt mũi quay về, trưởng công chúa Chiêu Minh xuống tay đánh toàn bộ đám tỷ muội kia mới khiến bọn họ chịu câm miệng.


Tiên đế có ý muốn tứ hôn cho nữ nhi đã qua một đời chồng này của mình, muốn bà gả cho con trai út của An Quốc công thời đó, nhưng vì bà bắt đầu nuôi nam sủng, cuộc hôn nhân này cuối cùng cũng không thành.

Danh tiếng bên ngoài của bà không được tốt lắm, bà cũng không thích ra ngoài, suốt ngày chỉ ở trong phủ công chúa chơi đùa.

Đó thực sự là một nữ tử rất tiêu dao – Lý Mộ cảm thấy thế.

Bên kia, Lâm Yến An vì giấc mơ mình thấy lúc bị bệnh, bắt đầu tò mò về đám nam sủng quỳ dưới góc váy trưởng công chúa Hoài Thục.

Trong mơ, lúc hắn đang giả chết để tìm đường sống, ngoại trừ Nghĩa An giáo và Sa Lĩnh trại, một trợ lực lớn nữa đến từ phủ của trưởng công chúa Hoài Thục, trong phủ của vị trưởng công chúa này có đủ loại người.

Chỉ tiếc…

Trong mơ, trưởng công chúa Hoài Thục rất muốn vực dậy tinh thần cho vị tỷ tỷ lưng đeo bêu danh phản quốc lại còn mất đi trưởng tử ruột thịt có thể đứng lên cầm đao phản sát, nhưng bà cũng biết bản thân mình không làm gì được, thế nên bà đã tự vẫn, dàn dựng thành việc làm của Cố Vũ Văn, để đám nam sủng quỳ dưới váy bà nuôi lòng thù hận Cố Vũ Văn, cũng khiến trưởng công chúa Chiêu Minh cầm thanh đao một lần nữa, đi đòi lại công bằng cho mình.

Trong mơ, Lâm Yến An biết trưởng công chúa Hoài Thục là tự sát, nhưng hắn không nói ra.

Hắn và bà nội bắt tay với nhau, bỏ ra tám năm ròng để kết thúc mọi chuyện.

Bà nội đăng cơ thành hoàng đế, hắn ở bên cạnh phụ giúp, trong một năm tuyết rơi, tóc trên đầu hắn đã trắng xóa, nhắm mắt nằm ngủ, khi tỉnh mộng đã thấy mẫu thân.



Trưởng công chúa Chiêu Minh ghét nhất là lột cua, nhưng bà lại thích ăn thịt cua, trước nay bà đều gọi người khác tới lột giúp mình, đôi khi trưởng công chúa Hoài Thục hứng lên cũng lột giúp bà một con.

Cua tính lạnh, ăn ngon nhất là khi uống với hoàng tửu, Thu Châu bưng tới một bình rượu mới được hâm nóng, Chiêu Minh vừa uống vừa đợi thịt cua, bà chú ý tới vị muội muội đã ngồi không vững, mông cứ nhích lên nhích xuống, còn thường giơ tay đấm eo, bà lo rằng cơ thể muội muội không ổn, mở miệng hỏi thăm một câu.

Trưởng công chúa Hoài Thục mỉm cười, nhỏ giọng nói với bà: “Không khó chịu, chỉ là eo hơi nhức một chút.”

Gò má của bà đỏ bừng, tâm trạng lại không tệ chút nào: “Trong phủ mới có một đôi huynh đệ song sinh tới, mặc dù xuất thân từ giang hồ nhưng dung mạo thật sự rất xuất sắc, thân hình cũng rắn chắc, hai huynh đệ này nhỏ hơn A Trì một tuổi, lúc vào phủ vẫn còn thân xử nam đó, suốt ngày chỉ bận ăn dấm, thú vị lắm.”

Chiêu Minh: “…”

Là bà hỏi thừa rồi.