Mặc Ái

Chương 4: Ta muốn mạnh hơn




Buổi sáng ngày thứ hai, y bị nha hoàn đánh thức, nói là cung chủ hồi cung. Y cũng chẳng mấy để ý, chính mình hôm qua còn nhìn thấy a, khi trời sáng, hẳn là người trong cung cũng sẽ biết, nhưng với thân phận là đích tử, y vẫn phải thể hiện lòng hiểu thảo ở trước mặt mọi người. Vì vậy các nha hoàn giúp y chuẩn bị một phen.

Mười năm qua, đây là lần đầu tiên y chú ý cách ăn mặc như vậy. Nhìn người trước gương một thân y phục hoa lệ, dung mạo thanh tú. Y nhịn không được nhíu mày, thực sự là người đẹp vì lụa, nhìn y có hơn một phần quý khí so với thường ngày a.

Thời điểm y tiến vào Triêu Hoa điện, tám vị đường chủ đều đã đến đông đủ. Mấy năm nay y cũng thường gặp được những vị đường chủ này, chung đụng cũng có điểm hòa hợp, mấy người thấy y đi đến, đều cười híp mắt đứng dậy chắp tay: “Gặp qua thiếu cung chủ”

“Không nên khách khí như vậy, các vị thúc bá tới từ khi nào?” Mặc Viêm cười tủm tìm cùng bọn họ chào hỏi, mấy vị đường chủ đều là nhìn hắn lớn lên, Thần Mộc bình thường cũng mang theo y đến nơi những người này xử lý công việc thăm thú, giúp y hiểu được những công việc mà các phân đường phụ trách, cũng giúp mọi người hiểu nhau hơn.

Hơn nữa Mặc Viêm rất biết cách cư xử, đối với trưởng bối luôn kính trọng, lại thông minh nhu thuận, nên đều có ấn tượng rất tốt với y. Hàn huyên một hồi, tất cả đồng thời cảm giác được một đạo khí tức cường liệt. Trong lòng đều biết cung chủ đã tới, nhất thời trầm tĩnh lại, chậm rãi chờ đợi.

Mặc Thanh vẫn một bộ dạng như cũ, tóc xõa dài, lười biếng ngồi trên ỷ (ghế) ngọc. Mấy vị đường chủ cùng Mặc Viêm đồng thời quỳ xuống: “Tham kiến cung chủ”. Mặc Thanh tùy ý vung tay, ý bảo miễn lễ.

Tám vị đường chủ lúc này mới trở về vị trí của mình ngồi xuống. Mặc Viêm lẳng lặng đứng ở một bên. Mặc Thanh ngoắc tay với y, ý bảo y lại gần, ngón tay trắng nõn thon dài, đốt ngón tay phân minh, ngón cái đeo một chiếc nhẫn phỉ thúy xanh biếc.

Mặc Viêm nhìn ngây người, người này a, ngay cả ngón tay cũng xinh đẹp như vậy. Bất quá y vẫn là nghe lời đi đến bên cạnh người nọ. Mặc Thanh liếc nhìn Mặc Viêm, lại nhìn tám vị đường chủ ngồi xung quanh, lúc này mới lên tiếng: “Viêm nhi, mấy vị đường chủ ở đây đều rất mạnh, ngươi xem sau này có muốn cùng người nào học hay không?”

Một tiếng “Viêm nhi” khiến Mặc Viêm giật mình, nhịn không được liếc nhẹ về phía người bên cạnh, người nọ vẫn một bộ dạng lười biếng, con ngươi kim sắc lóe sáng rồi vụt tắt, mang theo một loại phong tình khác biệt. Mặc Viêm cảm thấy trong nháy mắt ngực của mình như thắt lại, trái tim không ngừng loạn nhịp. Nhưng lý trí vẫn nhắc nhở y không được thất thố: “Phụ thân đại nhân, ta muốn theo Thiên Y đường Bạch Phong bá bá học độc thuật”.

Tư Đồ Bạch Phong, đường chủ Thiên Y đường, giang hồ xưng tụng “Độc Y”, y thuật trác tuyệt, khởi tử nhân, nhục bạch cốt (làm người chết sống lại, làm xương trắng có da thịt). Mà độc thuật của hắn càng làm người khác nghe tin đã sợ mất mật. Mặc Viêm cũng không phải muốn trở thành cao thủ dụng độc gì, y đơn thuần chỉ là muốn trở nên mạnh mẽ, để bản thân không có nhược điểm.

Mặc Thanh đối với lựa chọn của Mặc Viêm cũng không có bất kỳ suy nghĩ gì, tựa hồ hết thảy đều theo y. Mặc Viêm vừa dứt lời, hắn liền nghiêng đầu nhìn về phía Tư Đồ Bạch Phong, Tư Đồ Bạch Phong lập tức đứng dậy, đi về trước cúi người: “Lão phu nhất định tận tâm chỉ dạy thiếu cung chủ”.

Từ ngày đó trở đi, ngoại trừ những lúc Mặc Thanh rãnh rỗi, sẽ đến dạy võ công cho Mặc Viêm. Toàn bộ thời gian đa phần y đều ở trong Thiên Y đường, đi theo Tư Đồ Bạch Phong làm quen với các loại dược vật. Y- Độc vốn là một thể thống nhất, dụng độc cũng phải giải được độc, hại người cũng có thể cứu người, đây là điều quan trọng Tư Đồ Bạch Phong đã nói với y.

Hiện tại Mặc Viêm chỉ một lòng một dạ muốn làm cho bản thân ngày càng mạnh hơn, đôi lúc nửa đêm nằm mơ, một lần lại một lần y đều chỉ nhìn thấy cặp mắt kim sắc tà mị kia. Thế nhưng lúc cùng người nọ ở chung, y càng thấy rõ ràng, mình bây giờ, đừng nói là sánh vai, sợ rằng ngay cả gót chân của hắn y cũng không đuổi kịp.

_____

Đêm nay, Mặc Viêm vẫn như thường lệ vào cấm địa, sau khi dốc hết sức luyện tập xuất kiếm, y lại đứng yên giữa rừng cây, luyện tập nâng cao giác quan của mình, mang thần trí thả lỏng đến cực hạn, làm cho mình cảm thụ được nhất thanh sở thị (tất cả mọi việc) xung quanh. Đột nhiên y cảm nhận được kế bên nhánh cây có một hơi thở khe khẽ phập phồng, nhỏ đến mức làm người khác xem nhẹ nó.

Y không hề chần chờ, lập tức xoay người, liền thấy Mặc Thanh đứng sau lưng y, vẫn một thân hắc bào tùy ý, thần sắc lười biếng, trên tóc và trên thân mang theo hơi nước. Mặc Viêm cũng là thật lâu sau đó mới biết được, phụ thân đại nhân của y, mỗi lần thị tẩm xong cũng không ngủ lại, hơn nữa mỗi ngày dù trễ thế nào cũng phải tắm rửa qua.

“Phản ứng cũng không tệ lắm”. Mặc Thanh nhàn nhạt khen, Mặc Viêm biết tính cách hắn vẫn là như vậy, muốn làm cho hắn có một điểm nhiệt tình, khả năng là không lớn, luôn là một dạng nhàn nhạt lại mang theo điểm lười nhác, đối với tất cả mọi thứ đều không thèm quan tâm.

“Phụ thân đại nhân có việc?” Mặc Viêm biết rõ người này là mới từ chỗ ái thiếp đi ra, chuẩn bị trở về Thanh Hoa điện nghỉ ngơi.

Mặc Thanh thu hồi bộ dạng biếng nhác, lần đầu tiên thần sắc mang theo một chút nghiêm nghị, tinh tế dò xét nét mặt của y: “Vì sao?” Mặc Viêm bị hắn hỏi một câu không đầu không đuôi ngây ngẩn cả người.

Mặc Thanh nhìn y có chút mờ mịt, không nhanh không chậm mà giải đáp nghi hoặc: “Võ công của ngươi có thể xem là cao thủ, y độc cũng không tồi, tương lai, toàn bộ Thiên Tuyệt cung đều giao vào tay ngươi”. Mặc Viêm lúc này mới hiểu được ý hỏi của hắn.

Mặc Viêm cuối đầu nhìn đầu ngón chân, một lát sau liền ngẩng đầu thẳng tắp nhìn Mặc Thanh, nghiêm túc nói: “Phụ thân đại nhân, ta muốn đuổi kịp người”.

Mặc Thanh nhìn thẳng vào con ngươi đen thẳm trong suốt vẫn tỏa ánh sáng rực rỡ trong đêm đen dày đặc, thấy trong đó ánh lên sự kiên định và chấp nhất. Hắn hơi nâng mi nói với Mặc Viêm: “Ta đem công lực truyền cho ngươi, ngươi liền có thể đuổi kịp ta”.

Mặc Viêm nghe xong lời này, kiên quyết lắc đầu: “Ta muốn đuổi kịp người bằng chính năng lực bản thân”.

Sau đó, đột nhiên đối với Mặc Thanh nở nụ cười, nụ cười kia mang theo một chút bất cần đời, một chút hưng phấn, càng nhiều hơn chính là một loại tình cảm không thể nói ra.

Mặc Thanh nhíu nhíu mày, tựa hồ không hiểu nổi Mặc Viêm có ý gì. Nhưng cũng lười quản y, phụ tử bọn họ mãi mãi là như vậy, Mặc Thanh chưa bao giờ ngăn cản Mặc Viêm làm bất cứ chuyện gì, luôn là một bộ dáng mặc kệ.

Đương nhiên, khả năng lớn nhất có lẽ là Mặc Thanh qua mức lười nhác, không muốn để ý tới.