Lam Hạo Thần vội vàng đi theo, lấy lòng Bạch Vũ Mộng. Bạch Vũ Mộng không để ý đến Lam Hạo Thần, đi thẳng vào phòng Linh Trần đã đặt.
Lam Hạo Thần một mặt khó nói, rốt cục là thế nào?
Đi theo Bạch Vũ Mộng vào phòng, chỉ thấy Bạch Vũ Mộng xoay người lại muốn đóng cửa, thấy Lam Hạo Thần, không nói một lời tiêu sái ngồi vào bàn.
Lam Hạo Thần đưa tay đóng cửa lại, đi đến bên cạnh Bạch Vũ Mộng: "Nàng rốt cục muốn thế nào, có chuyện gì không thể nói ra được sao?"
"Ngươi là gì của ta, vì sao ta phải nói với ngươi, chuyện của ta không cần ngươi lo!" Bạch Vũ Mộng không chút lưu tình mở miệng.
Lam Hạo Thần trong mắt hiện lên một chút bi thương, Bạch Vũ Mộng suýt nữa liền mềm lòng, nhưng lý trí của nàng vẫn còn.
"Nàng rốt cục muốn thế nào, nàng nói gì ta đều đã làm theo, nữ nhân kia cũng là nàng muốn dẫn theo, vậy cuối cùng nàng còn giận dỗi cái gì?"
Chung quy vẫn là Lam Hạo Thần hiểu Bạch Vũ Mộng nhất, liếc mắt một cái đã nhìn ra nàng đang tức giận, hơn nữa cơn tức không nhỏ. Lam Hạo Thần cũng tức giận đến hồ đồ, mới không đắn đo mở miệng nói lời này, sau khi nói xong hắn lập tức hối hận, nhưng tự tôn của hắn không cho phép hắn hối hận.
Ha ha, rốt cục cũng lộ ra bộ mặt thật, quả nhiên, nam nhân đều không thể tin. Lúc hắn đối tốt với ngươi, có thể hái trăng sao cho ngươi, đến lúc chán ghét ngươi, đối với hắn mà nói ngươi chỉ là rác rưởi.
"Ta tức giận lúc nào, nữ tử kia là ta mang về, cho nên, hiện tại ngươi nên đối tốt với nàng, còn tới nơi này làm gì?"
Cơn tức của Lam Hạo Thần trong nháy mắt dâng lên: "Nàng quả thực không thể nói lý! Nàng cứ muốn hung hăng giẫm đạp lên tấm lòng của ta như vậy sao? Được! Đây là do nàng nói!"
Lam Hạo Thần hét lên với Bạch Vũ Mộng nổi giận đùng đùng ra ngoài. Trong phòng Bạch Vũ Mộng thống khổ nhu nhu thái dương, hôm nay bản thân nàng bị làm sao vậy?
Linh Trần, Linh Ngạn và Hận Nhuế đã sớm nghe thấy tiếng cãi nhau bên trong, nhưng cũng không ai chạy đi quấy rầy bọn họ, lúc nhìn thấy Lam Hạo Thần tức giận đi ra, trực giác cho biết đã xảy ra chuyện gì.
"Đi! Lập tức khởi hành!" Lam Hạo Thần lạnh lùng hạ lệnh, vung ống tay áo rời đi.
Linh Trần cùng Linh Ngạn lập tức đuổi kịp, còn quay đầu lo lắng nhìn cửa phòng một cái, chủ tử cùng chủ mẫu tương lai đã xảy ra chuyện gì?
Đi tới cửa khi nhìn thấy Hoài Mai, Lam Hạo Thần căm giận nhìn nàng một cái: "Đem nàng theo!" Sau đó cũng không quay đầu lại.
Linh Trần cùng Linh Ngạn kinh ngạc nhìn nhau, chủ tử không nên làm như vậy nha, nhưng cũng không thể cãi lại mệnh lệnh chủ tử, chỉ có thể đem nàng theo.
Nàng đã muốn ta đi cùng nàng ta, vậy nàng cũng đừng hối hận, đây là do nàng chọn!
Nghe thấy Lam Hạo Thần nói bốn chữ kia, Bạch Vũ Mộng cảm giác được trong lòng từng đợt đau đớn, cũng tốt là đã rời đi sớm, bằng không tổn thương lần này tuyệt đối sẽ không nhỏ hơn kiếp trước!
Hận Nhuế đi vào phòng, Lãnh cùng Ám cũng chỉ có thể sốt ruột chờ bên ngoài.
"Tiểu thư ngươi và Chiến Vương đã xảy ra chuyện gì?" Hận Nhuế cẩn thận hỏi, nàng nhìn ra tâm tình Bạch Vũ Mộng không tốt.
"Không có việc gì, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi đây!" Nói xong câu này, Bạch Vũ Mộng liền đi nghỉ ngơi, vừa rồi, chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Hận Nhuế há miệng thở dốc, còn muốn nói cái gì, nhưng nhìn bộ dáng Bạch Vũ Mộng mệt mỏi, vẫn ngậm miệng, lặng lẽ lui ra ngoài, hôm nay cả hai người bọn họ đều rất kỳ lạ!
Ngày hôm sau tỉnh lại, biểu hiện của Bạch Vũ Mộng giống như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục lên đường. Chỉ là, đến cuối cùng là cảm giác gì, chỉ có chính nàng mới biết.
—— phân cách tuyến ——
Một tháng sau, Bạch Vũ Mộng đến Mặc Liễu sơn trang, lúc này vẫn còn sớm, một ít môn phái vẫn chưa đến, hẳn là qua vài ngày nữa mới đến, dù sao thật vất vả mới đến đây một lần, không bằng chơi đùa một chút, quên đi những chuyện không thoải mái.
Bạch Vũ Mộng không trực tiếp đi đến Mặc Liễu sơn trang, mà tìm một quán trọ nghỉ chân, nàng biết, lúc này, Lam Hạo Thần khẳng định đã đến Mặc Liễu sơn trang.
Bạch Vũ Mộng yếu đuối lựa chọn trốn tránh, có lẽ, ở trước tình yêu, cho tới bây giờ nàng đều không có dũng khí để đối mặt!
Hôm nay, Bạch Vũ Mộng dẫn Hận Nhuế đi dạo trên đường. Nhưng lại nhìn thấy người mà nàng hiện tại không muốn gặp nhất.
Thấy Lam Hạo Thần đi tới, Bạch Vũ Mộng làm bộ như không phát hiện, tiếp tục đi.
Hắn hình như gầy hơn so với trước kia, nhưng vẫn tuấn lãng không thay đổi. Bên cạnh hắn còn có một người, cũng tuấn lãng vạn phần, chỉ là so với hắn, kém hơn một chút.
Người kia một thân xiêm y màu xanh, tóc cao dùng phát quan cố định lại, bên hông đeo một khối ngọc bội màu xanh lá, trên mặt tươi cười ôn hòa, như gió xuân.
Mà ở phía sau bọn họ, Bạch Vũ Mộng nhìn thấy Hoài Mai, bước chân hơi ngừng lại, trong lòng liều mạng tự nói với mình, bản thân sẽ không để ý.
Người kia thấy Bạch Vũ Mộng, mang mặt nạ giống Lam Hạo Thần, tất nhiên cũng nhận ra Bạch Vũ Mộng tới tham gia đại hội võ lâm.
"Tiểu thư, xin dừng bước!"
Bạch Vũ Mộng nghe thấy buộc phải bất đắc dĩ dừng lại.
Nơi này ngoại trừ Lam Hạo Thần biết thân phận của Bạch Vũ Mộng, ngay cả Hoài Mai cũng không biết, bởi vì lúc trước cứu Hoài Mai, Bạch Vũ Mộng không có mang mặt nạ.
Đôi mắt thâm thúy của Lam Hạo Thần thẳng tắp nhìn chằm chằm Bạch Vũ Mộng, xem ra mấy ngày nay, nàng sống rất tốt, thì ra nàng chưa bao giờ để ý đến hắn. Nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi đau.
"Tiểu thư tới tham gia đại hội võ lâm sao? Ta là trang chủ Mặc Liễu sơn trang Thượng Quan Diệu Nhiên."
Bạch Vũ Mộng nhàn nhạt nhíu mày, hình như không có gì kinh ngạc: "Đúng vậy, Thượng trang chủ, nếu không có chuyện gì, ta đi trước."
Lời này nghe ra là không muốn nói thêm gì nữa, Thượng Quan Diệu Nhiên có chút hơi giật mình, nữ tử này, thật đặc biệt.
"Cô nương, nếu không để ý, có thể đến Mặc Liễu sơn trang nghỉ ngơi, dù sao Mặc Liễu sơn trang cũng có thể bảo vệ cô nương an toàn" Thượng Quan Diệu Nhiên không buông tay khuyên.
Bạch Vũ Mộng hơi không kiên nhẫn: "Không cần, ta đã tới tham gia đại hội võ lâm, tất nhiên có thể tự bảo vệ tốt bản thân, ta cũng không muốn đến Mặc Liễu sơn trang sớm như vậy, ta còn có việc, cáo từ."
Bạch Vũ Mộng cũng không để Thượng Quan Diệu Nhiên nói thêm nữa, trực tiếp mang theo Hận Nhuế rời đi, Hận Nhuế nhìn thoáng qua Lam Hạo Thần, lại lo lắng nhìn Bạch Vũ Mộng, không nói được lời nào đi theo.
Lam Hạo Thần cũng cùng Thượng Quan Diệu Nhiên nói một câu sau đó bước đi, Thượng Quan Diệu Nhiên không hiểu đứng tại chỗ, hai người này đều rất kỳ quái!
Bạch Vũ Mộng trở lại quán trọ, liền vào phòng, cơm trưa cũng không ăn, đến khi nàng đi ra, giống như đã thay đổi.
Toàn thânlãnh khí, ánh mắt lạnh như băng, trên mặt không có biểu cảm. Bạch Vũ Mộng như vậy so với trước kia còn lạnh hơn, vô tình hơn.
Nàng cũng lập lên một bức tường bảo vệ trong lòng, bất luận kẻ nào cũng không thể dễ dàng đi vào. Bao gồm cả Lam Hạo Thần, cũng bị ngăn cách ở ngoài.
Chỉ là, thật sự như vậy sao, hay chỉ là tượng trưng? Đã để người ta tiến vào, thật sự có thể dễ dàng đẩy hắn ra sao?