Ma Y Độc Phi

Chương 183: Sống chết một đường




Edit: susublue

Người trên đài mỉm cười mở miệng: "Vị công tử này đã lấy được hoa đăng tốt nhất đêm nay, vậy thì món lễ vật thần bí này cũng chính là của ngươi."

Dưới đài hơi huyên náo, mọi người đều muốn xem thử lễ vật đó là gì nên chờ đợi lễ vật được lấy ra.

Duẫn Minh Hi khinh thường bĩu môi, hắn chỉ muốn cái hoa đăng này thôi chứ không hề muốn lấy lễ vật thần bí gì cả, nhưng mà..."Nghiên Nhi, có muốn món lễ vật kia không?" Duẫn Minh Hi nhíu mày hỏi.

Duẫn Tuyết Nghiên nhíu mày suy tư một lúc rồi mới cười trả lời: "Dù sao đã lấy được hoa đăng, nhiều thêm một món cũng không sao, vừa vặn ta cũng muốn xem thử nó thần bí thế nào."

Duẫn Minh Hi bất đắc dĩ cười, xoay người lại lên đài, chỉ thấy có người chuyển một cái thùng lớn ra, bên trên được che bởi vải đỏ, khiến mọi người không thấy rõ.

Duẫn Minh Hi hơi nhíu mày, trong lòng đột nhiên có chút phiền chán, cũng không biết nó đến từ đâu, mắt nhìn chằm chằm cái thùng lớn.

"Vị công tử này, lễ vật hôm nay ở trong đó, mời ngươi tự mình mở ra xem đi!" Người kia lại mở miệng, vẻ mặt đầy ý cười nhìn Duẫn Minh Hi.

Duẫn Minh Hi không chút do dự đi qua, hơi nheo mắt lại, nhìn cái rương sau đó thong thả vươn tay mở cái rương ra.

Còn chưa mở ra hết thì từ trong thùng có rất nhiều ám khí bay ra, bắn ra bốn phía, dienxdafnllequysdoon Duẫn Minh Hi phản ứng cực nhanh nghiêng người tránh thoát, phi thân xuống đài bảo vệ bên cạnh Bạch Vũ Mộng.

Lúc cái thùng được mở ra thì ánh mắt của Bạch Vũ Mộng co rút, bởi vì nàng thấy bên trong không chỉ có ám khí mà còn có dơi độc, một loài vật khi bị kích thích sẽ điên cuồng tấn công.

Nếu bị nó cắn trúng thì sẽ chết không thể nghi ngờ, không biết là ai muốn mạng của nàng đến mức ngay cả dân chúng nơi này cũng không buông tha.

Bạch Vũ Mộng tránh thoát ba ám khí đầu tiên, thấy mọi người hỗn loạn chen lấn xô đẩy, cấp tốc chạy trốn, không muốn bị ám khí bắn trúng, nhưng cũng có không ít người ngã vào trong vũng máu.

Trong đó có những người bị giẫm chết, trên đường đầy máu tươi, những người sợ hãi chạy trốn không biết đã bị những người khác đẩy ngã, giẫm chết từ khi nào.

Bạch Vũ Mộng không đành lòng nhắm hai mắt lại, dặn dò mọi người cố gắng bảo vệ một ít người, để tất cả mọi người an toàn rút lui, sau đó nhìn chằm chằm đám dơi độc trong thùng sắp tỉnh giấc.

"Mọi người không nên gấp gáp, các ngươi như vậy ngược lại sẽ nhiều người chết hơn, bây giờ im lặng hết cho ta, sau đó theo ta rời đi." Mạc Hàn Trần vận nội lực nói, tuy mọi người đều im lặng lại nhưng vẫn nôn nóng như cũ.

Phát hiện làm như vậy cũng vô dụng nên dân chúng vẫn liều lĩnh chạy về phía trước như cũ, tất cả mọi người đều có chút phiền chán, dân chúng quá nhiều nên vốn không có cách nào trấn an.

Trên đất đã có mấy thi thể nằm đó, nhìn rất ghê người, Bạch Vũ Mộng thở dài, những người này phần lớn không phải do bị ám khí giết chết mà là bị đồng loại vô tình giẫm chết.

Đây là con người, khi đối diện với tính mạng thì luôn ích lợi, luôn coi bản thân là quan trọng nhất, nhưng mà họ cũng chỉ mong muốn sống sót thôi, ai có thể trách bọn họ đây?

Bạch Vũ Mộng híp mắt lại, thấy người lúc nãy tươi cười trên đài hiện tại đã lộ rõ vẻ mặt dữ tợn nhìn bọn họ, khóe miệng nở nụ cười hung ác nham hiểm.

"Ha ha ha, để ta xem hôm nay các ngươi trốn đi đâu!" Nói xong thả hết đám dơi độc đang rục rịch trong rương ra, một đoàn dơi độc đen chi chít như ma trận vọt tới.

Mọi người vội vàng lấy vũ khí tùy thân ra đấu với đám dơi độc này, đồng thời còn thỉnh thoảng chú ý tới an nguy của Bạch Vũ Mộng, hình như người nọ cũng hơi kinh ngạc khi thấy võ công của họ đều tốt như vậy, nhất thời mắt thoáng trở nên trầm tư.

Bạch Vũ Mộng hung hăng nhăn mày lại, nhìn dân chúng càng lúc càng hỗn loạn, bọn họ đã bị dân chúng phân tán, hiện tại đứng ở bên cạnh Bạch Vũ Mộng chỉ có Mạc Hàn Trần.

Mạc Hàn Trần luôn che chở Bạch Vũ Mộng, mấy người khác cũng muốn đi qua nhưng lại bị dân chúng ngăn cản nên không thể đi lại được, bọn họ không thể chém giết dân chúng, nên nhất thời cũng không có cách nào.

Bạch Vũ Mộng nhìn tình huống hỗn loạn, nhăn mày càng chặt hơn: "Hàn, ngươi không cần bảo vệ ta, ta có thể tự bảo vệ bản thân, tự ngươi bảo vệ mình cho tốt đi."

Nói xong Bạch Vũ Mộng hít sâu một hơi, dùng chân khí bảo vệ đứa nhỏ, sau đó liền sử dụng võ công để ngăn cản đám dơi độc này, đồng thời còn phải đề phòng không làm dân chúng bị thương.

Đã có rất nhiều người chết do bị dơi độc cắn, dân chúng càng thêm hoảng loạn, khiến đoàn người Bạch Vũ Mộng càng lo âu hơn, bọn họ như vậy thì nàng không thể sử dụng toàn bộ sức lực.

Bạch Vũ Mộng thấy dơi độc càng lúc càng nhiều thì cắn chặt miệng, vừa định ngăn cản đám dơi độc phía trước thì ở phía sau cách đó không xa có một mũi tên bay tới.

Trên mũi tên có một tia sáng yếu ớt, đồng tử Bạch Vũ Mộng co rụt lại, vừa nhìn thấy là biết ngay mũi tên có độc, nhưng đám dơi độc ở phía trước cũng rất nguy hiểm, mà bên người nàng còn có một đứa nhỏ đang khóc lóc kéo quần áo của nàng.

Bạch Vũ Mộng nhìn đứa bé, nàng không thể bỏ rơi đứa bé này, một sinh mạng nhỏ như vậy, vừa đến thế giới này không bao lâu đã phải rời khỏi, nàng thật sự không đành lòng.

Nhưng mà phía trước có sói phía sau có hổ, nàng cũng lực bất tòng tâm, vươn tay ôm lấy đứa bé, quăng đến bên cạnh Duẫn Minh Hi đang cố gắng giết dơi độc cách đó không xa.

Duẫn Minh Hi tiếp được đứa nhỏ này, đứa nhỏ trong lòng đã khóc không ra hơi, dienx;dàn*lle&quyss[do0n sợ hãi nhìn tất cả những thứ này, Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong nháy mắt, mũi tên và dơi độc đã bay đến trước mắt.

Không thể chống cự lại, Bạch Vũ Mộng không cam lòng nên điều động nội lực khắp cả người để bảo vệ đứa bé trong bụng, đồng thời cũng che chắn một số huyệt vị trên người mình, chỉ hy vọng có thể giảm tổn thương đến mức thấp nhất.

Bỗng nhiên Bạch Vũ Mộng có chút hối hận, nếu vừa rồi không cứu đứa bé kia thì có phải con nàng và nàng sẽ không sao không, có phải nàng cũng nên ích kỷ một lần không?

Nhưng hiện tại đã không còn hối hận kịp nữa rồi, người khác nhìn thấy cảnh tượng mạo hiểm này cũng đều hoảng sợ kêu lên, điên cuồng muốn chạy qua nhưng không còn kịp rồi.

Bạch Vũ Mộng hơi nhắm mắt lại, cùng đợi cảm giác đau đớn truyền đến nhưng lại không cảm thấy gì cả, bên tai có tiếng gió vun vút, trong gió có pha lẫn mùi hương thơm ngát, làm cho người ta thả lỏng tâm trạng một cách khó hiểu.

Bạch Vũ Mộng mở mắt ra thì thấy đúng là nam tử đêm đó, hắn vẫn mặc y phục màu đen như trước, nhưng lần này lại không đeo khăn mà là một cái mặt nạ nên nàng không nhìn rõ khuôn mặt của hắn.

Bạch Vũ Mộng hơi ngẩn ra rồi lập tức tỉnh táo lại, thì ra vừa rồi nàng không có nhìn lầm, trong lúc vô ý nàng đã nhìn thấy bóng hình hắn.

Nhưng mà vì sao hắn phải cứu nàng, Bạch Vũ Mộng cũng mơ hồ đoán ra được nhưng lại không dám tin, vì vậy cứ ngơ ngác nhìn thiên hạ trước mắt.