Ma Y Độc Phi

Chương 134: Hòa thuận




Edit: susublue

Bạch Vũ Mộng đứng trên gác xép xa xa nhìn về phía bên này, Lăng nhi, ta chỉ có thể giúp các ngươi đến đây, hi vọng các ngươi sẽ không làm ta thất vọng, nàng vỗ về vùng bụng đã hơi nhô lên, ánh mắt lộ ý cười hạnh phúc và chua sót.

Quả thật, hai nha hoàn vừa rồi chính là Đông Nhiễm và một nha hoàn khác, nếu không phải do nàng dặn dò thì sao nha hoàn dám nói huyên thuyên trong Chiến Vương phủ, quy định trong Chiến Vương phủ nghiêm ngặt, không ai dám làm như thế, chỉ vì Hạ Tử Lăng quá khiếp sợ nên không có phát hiện mà thôi.

Mấy ngày trôi qua, Lam Giác Phong đều không hề đến, nhưng nghe nói toàn bộ thị thiếp trong phủ đều bị phân phát ra ngoài, Hạ Tử Lăng nghe vậy cũng chỉ cười nhẹ, không nói gì cả.

Hôm nay, rốt cục Lam Giác Phong cũng đến, nàng cũng đã khôi phục khá tốt, may mắn y thuật của Bạch Vũ Mộng cao minh, nếu không nhất định sẽ để lại di chứng.

Hạ Tử Lăng vừa thấy Lam Giác Phong đến đã muốn bỏ đi, Lam Giác Phong nhanh tay lẹ mắt bắt được nàng: "Lăng nhi, nàng hãy nghe ta nói."

"Không có gì để nói cả, ngươi đi đi, ta không muốn gặp ngươi." Hạ Tử Lăng muốn tìm một người giúp đỡ nàng, nhưng người xung quanh đã sớm bị Bạch Vũ Mộng quét sạch.

Lam Giác Phong ôm chặt nàng từ phía sau, dù nàng có giãy dụa thì cũng không thể động đậy: "Lăng nhi, thật xin lỗi, ta thật sự cho rằng nàng biết bơi."

"Ta biết bơi thì sao, đúng vậy, ta biết bơi, cho nên ngươi không cần cứu ta nữa không phải sao, ta cũng không có trách ngươi."

"Lúc đó Thượng sườn phi nói nàng có thai, dù sao đó cũng là một tiểu sinh mệnh, mà nàng lại biết bơi cho nên ta yên lòng mới cứu nàng ta lên trước."

"Ừ, vậy bây giờ ngươi còn ở đây làm gì, Bây giờ Thượng sườn phi mất đi đứa bé, hẳn là rất đau đớn, ngươi còn không nhanh trở về an ủi nàng ta đi!" Nói xong trong mắt dần dần ươn ướt, nhưng lại không chảy nước mắt.

"Lăng nhi, ta đã phân phát hết các nàng ra ngoài rồi, ta thích nàng, về sau trong phủ chỉ có một nữ tử là nàng, như vậy không được sao?" Giọng nói của Lam Giác Phong gần như khẩn cầu.

"A, Lam Giác Phong, ngươi thật vô tình, nàng vừa đánh mất hài tử của người thì ngươi liền tổn thương nàng như vậy, ta thật không biết ta có phải là Thượng sườn phi kế tiếp hay không."

"Lăng nhi, nàng hiểu lầm rồi, ta không có lâm hạnh bọn họ, bọn họ đều là nữ tử do vài đại thần và phụ hoàng đưa tới, ta không thể giống như tam ca, muốn làm gì thì làm, nên chỉ có thể chấp nhận, nhưng tất cả nghi thức đều là do thị vệ của ta làm giúp ta, cho nên đó không phải là con của ta."

Rốt cuộc nước mắt trong mắt Hạ Tử Lăng không nhịn được nữa, từng giọt rơi xuống trên mu bàn tay Lam Giác Phong, tổn thương trái tim của hắn.

"Lăng nhi, tha thứ cho ta được không?" Lam Giác Phong dè dặt cẩn thận mở miệng, chỉ sợ nữ tử trước mắt này vô tình rời đi.

Hạ Tử Lăng chậm rãi ngồi xổm xuống đất, ôm chặt lấy đầu gối: "Để cho ta yên tĩnh một chút, ngươi về trước đi được không?" Câu hỏi này đầy sự vô lực, Lam Giác Phong chỉ có thể nặng nề bước ra ngòai.

Nàng làm không được, sau một trận bệnh nặng, hắn lại nói cho nàng biết tất cả đều là giả, chính bản thân nàng quá ngu ngốc, nội lực Vũ tỷ tỷ hao tổn vì nàng đều trở nên vô nghĩa, sự tuyệt vọng, thê lương trong lòng nàng, đều biến thành trò cười.

Nhưng vì sao nghe thấy hắn nói như vậy, nghe thấy chuyện hắn không ngủ không nghỉ để chăm sóc nàng thì trong lòng nàng lại cảm thấy ngọt ngào, nàng đúng là không thể bỏ xuống được, rõ ràng đã tự nói với mình không thể bị hắn lừa nữa, nhưng lại vẫn không kìm chế được mà vui vẻ.

Một đôi bàn tay ấm áp đặt lên vai nàng: "Lăng nhi, vì sao không thử một lần, mấy ngày nay, ta tận mắt thấy hắn chăm sóc ngươi, thấy bộ dáng khẩn trương của hắn, ta có thể biết trong lòng hắn yêu ngươi nhiều bao nhiêu, diendaffnnllequysdonn nếu không thử một lần thì mãi mãi sẽ vẫn không biết, đây chẳng qua chỉ là một chút khó khăn nho nhỏ, nó giúp các ngươi càng nhìn rõ thâm tâm của mình hơn thôi, Lăng nhi của ta là một người dám yêu dám hận, sẽ không vì một chút trắc trở nhỏ bé này mà suy sụp đúng không?" Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng an ủi.

Rốt cục Hạ Tử Lăng cũng mở hai mắt đẫm lệ ra nhìn Bạch Vũ Mộng, Bạch Vũ Mộng kéo tay nàng đặt lên bụng mình: "Cảm nhận được không, một tiểu sinh mệnh sắp đi đến một thế giới lạ lẫm, nhưng hắn cũng không sợ mà lại muốn dũng cảm ra ngoài, nhất định ngươi cũng có thể."

Hạ Tử Lăng ôm Bạch Vũ Mộng, khóc rống lên: "Nhưng Vũ tỷ tỷ, ta không xứng với hắn, hắn là Vương gia cao cao tại thượng, hắn có thể ra lệnh cho ta, làm chuyện gì cũng không cần ta đồng ý, ta thật sự rất sợ..."

Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong, Bạch Vũ Mộng đã đoán được: "Sợ hắn chỉ vui đùa nhất thời, khi hết hứng thú sẽ vứt bỏ ngươi sao?" Cơ thể Hạ Tử Lăng chấn động, đúng là như vậy.

"Lăng nhi, nàng tin tưởng ta, ta thật lòng, mặc kệ thế nào, ta đều sẽ không rời khỏi nàng, ta luôn chờ mong có một tình yêu giống như hoàng huynh và tẩu tử." Không biết từ lúc nào mà Lam Giác Phong lại xuất hiện ở đây.

Bạch Vũ Mộng nhìn hắn một cái, buông Hạ Tử Lăng ra, chậm rãi đi ra ngoài, khóe miệng cũng đầy ý cười, cuối cùng bọn họ cũng tự giải quyết được rồi.

Hạ Tử Lăng không muốn ngẩng đầu lên nhìn Lam Giác Phong, đến khi bên cạnh không còn một âm thanh nào nữa, nàng cho rằng hắn không còn nhẫn nại nên đã bỏ đi rồi thì mới cười tự giễu rồi ngẩng đầu lên.

Nhưng bên cạnh nàng có một người đang nằm, đó là Lam Giác Phong, hắn có vài ngày rảnh rỗi để nghỉ ngơi, sau khi chăm sóc cho Hạ Tử Lăng thì hắn lại vội vàng trở về phân phát hết thị thiếp trong phủ, đã mấy ngày rồi không hề chợp mắt, thân thể đã không chống đỡ nổi nữa nên mới ngã xuống.

Hạ Tử Lăng hoảng sợ chảy nước mắt, hiện tại nàng mới biết được thì ra nàng không hề nhẫn tâm, tình yêu của nàng đối với hắn chưa từng thay đổi mà chỉ vì nàng luôn muốn che giấu thôi.

Chờ Lam Giác Phong tỉnh lại, hai người lại trở về bộ dáng trước kia, lâu lâu lại đấu khẩu vài câu, Hạ Tử Lăng lại trở về làm nữ tử hoạt bát đáng yêu, vẻ u buồn trên người nàng đã sớm tiêu tán.

Cũng nhờ vậy mà Bạch Vũ Mộng còn thường xuyên nói đùa với bọn họ, nói là khi đó bọn họ không hề giống bình thường, cả hai đều trông như ông lão bà lão 109 tuổi vậy.

Mấy ngày gần đây, không biết Bạch Vũ Mộng bị cái gì mà thường xuyên cảm thấy rất mệt mỏi, hơn nữa lại rất thích ngủ, nàng cho rằng đây là phản ứng mang thai, nhưng đây rõ ràng là phản ứng của giai đoạn trước, nàng chỉ cho rằng là mình phản ứng hơi muộn thôi.

Hôm nay, Bạch Vũ Mộng ngồi trên giường đọc sách giống thường ngày, Mộ Túy Tình đi vào nhìn, dien*dann;llequyssdo0n thấy nàng nhàn nhã như vậy nhịn không được nở nụ cười, nếu không phải nhờ đứa nhỏ này thì không biết Bạch Vũ Mộng sẽ biến thành bộ dạng gì nữa, nàng thật sự không dám nghĩ tới.

"Vũ nhi, nếu có cơ hội thì ngươi có muốn quay về không?" Mộ Túy Tình dè dặt cẩn thận hỏi.

Bạch Vũ Mộng run người, trở về sao? Tất nhiên nàng biết quay về là có ý gì, nhưng ở đây có người nàng yêu, nàng cũng không biết bản thân có còn muốn về hay không.

"Có lẽ ở nơi đó ta đã không còn gì để lưu luyến nữa, nam nhân kia, ta đã giết hắn, cũng coi như là báo thù rồi, xong bạn bè và người nhà của ta..." Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng thì thầm, bỗng nhiên nở nụ cười: "Bọn họ sẽ sống tốt, ta, không cần phải trở về."

Nàng nhẹ giọng nói, trong giọng nói có một chút không chắc chắn, thật sự sống tốt sao? Thật ra nàng cũng muốn đi xem thử cuộc sống của bọn họ có tốt hay không, như vậy nàng mới an tâm.