Ma Y Độc Phi

Chương 117: Đổ thạch




Edit: susublue

Nhưng nghĩ lại thì lại thấy nàng chẳng phải là gì của mình, nhưng vì sao bất kể nàng làm cái gì thì bản thân lại cảm thấy rầu rĩ.

Mạc Hàn Trần nhìn Trúc Đạp Vũ, vươn tay ôm ngực, ánh mắt đầy ẩn ý không rõ, không biết đang suy nghĩ gì đó.

Trúc Đạp Vũ chú ý tới bên này, mắt lóe sáng, rồi làm như không có việc gì tiếp tục nói chuyện với nam tử kia.

Bạch Vũ Mộng trợn trừng mắt, hoài nghi nhìn Lam Hạo Thần: "Thần, sao chàng lại có loại bằng hữu ngu xuẩn như vậy, thật là, thích thì nói ra đi làm gì phải ủ rũ ảm đạm."

"Đương nhiên hắn không có tài trong tình yêu như ta, vì vậy nên ta mới có thể khiến Mộng Nhi yêu ta." Lam Hạo Thần mặt dày nói.

Bạch Vũ Mộng đấm hắn một cái, liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi, lát nữa còn có một trận đại chiến nữa, đám trưởng lão kia sẽ không bỏ qua cho nàng, nàng phải nghỉ ngơi dưỡng sức, mới có sức lực để vui đùa.

" Trận đấu hôm nay là đổ thạch*" Duẫn Hoành Triết đi lên đài, bảo mọi người yên tĩnh rồi mới chậm rãi mở miệng.

* Đổ: Cược, cá cược. Thạch: Đá, Nguyên thạch. Đổ thạch là hoạt động cắt nguyên thạch ra để lấy phỉ thúy bên trong. Nếu cắt ra được phỉ thúy tốt thì sẽ trở nên giàu có, ngược lại nếu cắt ra không có phỉ thúy thì mất sạch tiền. Tỉ lệ đổ trúng là một phần mười.

Đổ thạch? Bạch Vũ Mộng kinh ngạc, hèn gì hôm qua cậu lo lắng nhìn nàng như vậy, diẽn[dann/lle3;quyd0n đề mục trận đấu không thể tiết lộ, cho nên ngày hôm qua Duẫn Hoành Triết cũng không nói cho Bạch Vũ Mộng và Thu Hằng Duệ biết.

Đổ thạch, cái này phải xem vận may, đổ thạch, nghĩa cũng như tên, bề ngoài chỉ là hòn đá bình thường, nhưng bên trong lại viên ngọc tốt nhất.

Một mặt là vận may, mặt khác cũng phải xem người ta có phải người trong nghề hay không, có một số người có thể căn cứ vào màu sắc của thạch, hoa văn mà phán đoán giá trị ngọc trong đó, nhưng người như thế cũng không nhiều.

Kiếp trước Bạch Vũ Mộng cũng có nghe nói qua trò này, nhưng lại chưa từng chơi thử, nàng cũng không dám chắc sẽ thắng hay không, nhưng nàng đã thắng hai trận, dù thua một trận cũng không quan trọng.

"Được rồi, trận đấu sẽ bắt đầu ngay, tuyển thủ dự thi có thể chọn một viên thạch chúng ta đã chuẩn bị sẵn, người nào có ngọc giá trị cao nhất thì sẽ thắng."

Có một cái bàn dài được chuyển lên đài, bên trên bày đầy các loại thạch đủ màu sắc và hình dạng, Bạch Vũ Mộng liếc mắt nhìn, nhiều thạch như vậy, có phải là tốn không ít tiền không, hay là, nhưng hòn thạch này Bồng Lai Đảo đã có sẵn.

Lam Hạo Thần nhéo nhéo tay Bạch Vũ Mộng, cổ vũ nàng, Bạch Vũ Mộng cười, đi lên đài, mọi người dự thi đều khẩn trương bất an, lúc trước chưa từng có thể loại này, sao năm nay lại có, bọn họ đều không hề tinh thông cái này.

Những người lúc trước có đánh bạc qua, có chút kinh nghiệm bắt đầu đắc chí, may mắn lúc trước mình có chơi, lần này sẽ không thua quá thảm.

"Tỷ tỷ, phải làm sao bây giờ, ta chưa từng thấy mấy thứ này, phải chơi thế nào." Duẫn Tuyết Nghiên bĩu môi, lo lắng nhìn mấy tảng đá.

"Không sao, đây vốn phải nhờ vào vận may, lát nữa ngươi cứ chọn một cái đi, nhìn xem hôm nay vận may của ngươi thế nào." Bạch Vũ Mộng cười an ủi, thật ra chính nàng cũng không để.

"Vũ nhi, trước kia muội có chơi qua rồi sao?" Thu Hằng Duệ nhìn Bạch Vũ Mộng nghi hoặc hỏi.

"Không có." Bạch Vũ Mộng có chút tiếc nuối lắc đầu, có lần làm nhiệm vụ đã từng tiếp xúc qua, cho nên mới hiểu biết, nhưng nếu nói thật sự chơi thì nàng vẫn chưa chơi lần nào.

Thân là thái tử sợ là ca ca cũng chưa từng chơi rồi, xem ra lần này thật sự chỉ có thể mặc cho số phận định đoạt.

Sau khi trận đấu bắt đầu, tất cả mọi người lắc lư ở trước bàn, chuyên tâm đi đến chỗ tảng đá mà mình cho rằng có khả năng thắng, Bạch Vũ Mộng cũng đi theo bọn họ cẩn thận quan sát, nhưng ngoại trừ mấy tảng đá ra thì nàng không nhìn thấy gì cả.

Bạch Vũ Mộng nhăn mày lại, cẩn thận tỉ mỉ cầm lấy một tảng đá ở mép rìa, bỗng nhiên bị hoa mắt, hình như thấy rõ bên trong có gì đó.

Bạch Vũ Mộng hơi nghi hoặc tập trung sức lực cẩn thận nhìn lại, nàng thật sự thấy được thứ ở bên trong, đó chỉ là một hòn ngọc bình thường, không ngờ vận may của nàng lại tốt như vậy, lấy đại một tảng đá cũng được một hòn ngọc, nhưng nàng không thỏa mãn với một hòn ngọc bình thường như vậy.

Bạch Vũ Mộng rất bất ngờ nhưng cũng rất hoang mang, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì, nàng lại có thể nhìn thấy rõ ngọc ở bên trong, không phải chứ, nhìn người khác vẫn cẩn thận tìm kiếm, hình như chỉ có mình nàng mới có thể thấy, điều này quá kỳ quái.

Đang suy nghĩ, trên tay lại đột nhiên có cảm giác lạnh lẽo, Bạch Vũ Mộng nghĩ tới cái gì đó, hơi nheo mắt lại, âm thầm nâng tay lên, muốn nhìn lắc xích mà mình giấu trong tay.

U Lam? Lắc tay mơ hồ phát ra ánh sáng màu lam, tuy rằng chỉ mờ mờ nhưng Bạch Vũ Mộng liếc mắt một cái liền thấy, chẳng lẽ có liên quan đến cái lắc này, rốt cục là nó thần kỳ ở chỗ nào?

Bạch Vũ Mộng suy nghĩ một hồi vẫn không có đáp án nên không nghĩ nữa, một ngày nào đó nàng sẽ biết, nàng đã có năng lực này mà còn không thắng thì chẳng phải sẽ có lỗi với lắc tay sao?

Bạch Vũ Mộng buông tảng đá trong tay, ngược lại nhìn về phía một tảng đá khác, cầm từng tảng đá lên xem, sau khi xem xong lại thả về.

Lâm Uyển Uyển luôn chú ý đến nàng, châm chọc đi tới: "Không biết chơi thì đừng giả bộ, không ai chê cười ngươi đâu, cần gì phải làm ra vẻ."

Bạch Vũ Mộng nhàn nhạt liếc nàng, không nói gì, nhưng lại khiến Lâm Uyển Uyển cảm thấy kinh hãi, sau đó nhận ra mình bị nàng ta dọa thì tức giận tiếp tục chọn đá.

Thật ra trước kia Lâm Uyển Uyển cũng từng chơi đổ thạch, nhưng cũng không giỏi, diẽn(dannlle3*quyd0n cũng chỉ chơi đùa vài lần mà thôi, cho nên nàng cũng không hề tự tin là mình có thể thắng được trận đấu lần này, nhưng không phải Bạch Vũ Mộng cũng không thắng được sao?

Hết giờ, mỗi người đều cầm một tảng đá, sư phụ chuyên nghiệp cắt từng tảng đá ra, có một số người khi cắt ra không có gì cả, có một số người nhìn thấy bên trong là lông thú thì kích động nói không nên lời.

Đến lượt Lâm Uyển Uyển, nàng tự tin đứng đó, nàng đã chọn rất nhiều lần rốt cục cũng chọn được một cái, nhất định là có thể lấy được bảo ngọc tốt nhất.

Sư phụ cắt đá dè dặt cẩn thận cắt lớp đá bên ngoài thấy bên trong có màu xanh phát ra, Lâm Uyển Uyển hưng phấn gần chết, nhìn màu sắc nhất định ngọc thạch tốt nhất.

Đại trưởng lão cũng vừa lòng nhìn Lâm Uyển Uyển, quả nhiên không khiến hắn thất vọng, những người lấy được ngọc thạch trước đó lại ủ rũ, xem ra bọn họ không có cơ hội rồi.

Nhưng tiếp theo ngoại trừ ánh sáng mỏng manh bên ngoài thì lại không có gì khác, đến khi mở hết tảng đá ra thì không có ngọc thạch gì cả.

Quá rõ ràng đây chỉ là một đống phế liệu không xài được, cho nên những người lấy được ngọc thạch lúc nãy lại ào ào vui sướng, vốn cho rằng nàng ta sẽ thắng nhưng không ngờ chỉ là phế liệu.