Ma Y Độc Phi

Chương 109: Mẫu thân




Edit: susublue

Mọi người thấy kỳ quái với phản ứng của ông, một Duẫn Hoành Triết còn chưa tính, hiện tại ngay cả lão nhân này cũng nhìn đến bọn họ với biểu cảm này, không phải trên mặt bọn họ đều nở hoa chứ?

Lam Hạo Thần nhìn phản ứng của hai người kỳ quái, nghĩ về suy đoán của bản thân, diẽn(daffnlle3<quýdoon quay qua nhìn Bạch Vũ Mộng và Thu Hằng Duệ một cái, nhéo nhéo tay Bạch Vũ Mộng, mở miệng trước.

"Có phải các ngươi quen Mộng Nhi không, hoặc là quen người nào đó giống với Mộng Nhi không?" Nói xong nhìn thoáng qua hai người đang kích động đầy ẩn ý.

Bị hỏi như vậy, hai người đều nhìn về phía Lam Hạo Thần, lão nhân dịu dàng nhìn Bạch Vũ Mộng: "Đứa nhỏ, ngươi tên là gì?"

Bạch Vũ Mộng bị hỏi hơi khó hiểu, vốn không muốn trả lời, nhưng không biết vì sao khi nhìn thấy lão nhân này thì lại không thể từ chối: "Bạch Vũ Mộng!"

"Bạch Vũ Mộng... Tên rất hay..." Lão nhân lẩm bẩm.

"Phụ thân, có phải nàng là..." Duẫn Hoành Triết nói một nửa liền dừng lại, sau đó nhìn thoáng qua Thu Hằng Duệ: "Vị này, bộ dạng thật sự rất giống..."

"Rốt cục là có chuyện gì xảy ra?" Bạch Vũ Mộng thật không thích cảm giác mù mờ không biết gì này.

Lam Hạo Thần yêu chiều sờ tóc của nàng: "Mộng Nhi, nếu ta đoán không sai thì bọn họ chính là cậu và ông ngoại của nàng." Lam Hạo Thần bỗng nhiên cười ôn nhuận.

"Cậu? Ông ngoại..." Bạch Vũ Mộng nghi hoặc nhìn Lam Hạo Thần, muốn xem thử có phải hắn đang đùa không.

" Tiểu tử thông minh! Chắc ngươi là phu quân của Vũ nhi, quả nhiên rất xứng với Vũ nhi." Doãn Đức Diệu vừa lòng gật đầu, bộ dáng giống như là mẹ vợ nhìn con rể.

Lúc này dù Bạch Vũ Mộng có ngốc thì cũng hiểu, đây là, nàng đột nhiên có thêm một người cậu và một ông ngoại, nói cách khác, mẫu thân nàng đau khổ tìm kiếm đang ở đây.

Thu Hằng Duệ cũng rất khiếp sợ, thật sự là mẫu thân trong nhà sao, vì sao nàng có cảm giác không chân thực? Nếu phụ hoàng biết thì nhất định sẽ rất vui mừng!

"Sao các ngươi biết ta là người các ngươi muốn tìm?" Bạch Vũ Mộng bỗng nhiên không chắc chắn hỏi, nàng sợ, sợ là mình chỉ mơ tưởng.

"Con và mẫu thân con có dung mạo giống nhau, sao có thể nhận sai được? Còn con nữa, con cũng là đứa nhỏ của mẫu thân con, tuy rằng chỉ giống một chút nhưng vẫn có thể nhận ra được." Duẫn Hoành Triết nhìn nam tử trước mắt, cảm khái thở dài.

Bạch Vũ Mộng và Thu Hằng Duệ liếc nhau, đều thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương, nhưng muốn nàng nhanh chóng chấp nhận sự thật này thì thật sự có chút khó khăn.

Nhìn thấy Bạch Vũ Mộng không dám tin, trong mắt Duẫn Hoành Triết và Doãn Đức Diệu có chút ảm đạm, lại cười nói: "Không sao, các ngươi ở lại đây đi, ta biết trong khoảng thời gian ngắn các ngươi không thể chấp nhận được, bất cứ ai đột nhiên có thêm vài người thân thì đều cần một khoảng thời gian để thích ứng."

Lam Hạo Thần nhìn hai người này, nắm thật chặt tay Bạch Vũ Mộng, âm thầm cổ vũ cho nàng, hắn cũng thấy được vẻ ảm đạm trong mắt hai người bọn họ, biết được điều này không phải là giả, cho nên hắn muốn Mộng Nhi dũng cảm đối diện.

Bạch Vũ Mộng nhìn Lam Hạo Thần một cái, có chút suy yếu cười cười, sau đó hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí: "Cậu, ông ngoại."

Hai người nghe thấy nàng gọi như thế, đều kinh hỉ luống cuống chân tay, khẩn trương nhìn Bạch Vũ Mộng, động tác như một đứa trẻ, khiến Bạch Vũ Mộng bật cười, tiếng cười phát ra từ nội tâm.

Thu Hằng Duệ cũng đang định mở miệng, lại phát hiện không biết nên nói gì, hắn sợ, sợ tất cả những thứ này đều không phải sự thật mà chỉ là do hắn tự nằm mơ thôi, hắn sợ hắn vừa tỉnh giấc thì mọi thứ đều sẽ biến mất.

Bỗng nhiên cảm thấy có một đôi ấm áp nắm lấy tay hắn, ngẩng đầu lên thì thấy Đường Ức Ảnh đỏ mặt, nhưng lại kiên định nhìn hắn: "Tất cả những thứ này đều là sự thật, không phải sợ!"

Bỗng nhiên Thu Hằng Duệ nở nụ cười, bắt chước Bạch Vũ Mộng gọi một tiếng cậu và ông ngoại. Mọi người cũng hiểu được tình huống này, đều thầm nở nụ cười, Duẫn Hoành Triết và Doãn Đức Diệu vừa lòng nhìn bọn họ, trong mắt cũng đầy ý cười.

"Ông ngoại, cậu, mẫu thân của ta, bà ấy..." Bạch Vũ Mộng bỗng nhiên ấp úng.

Duẫn Hoành Triết cười giải thích: "Con đừng lo lắng, một khi chúng ta còn chưa xác định rõ thân phận của con thì sẽ không nói cho nàng biết, các ngươi mau đi gặp nàng đi, nhất định nàng sẽ rất vui vẻ."

Mọi người vừa nói chuyện vừa đi về chỗ Duẫn Ức Liễu ở, dọc theo đường đi, Bạch Vũ Mộng và Thu Hằng Duệ đều bất an không yên, một người chưa từng gặp mẹ đẻ, một người thì đã gặp từ lúc còn rất nhỏ, trí nhớ cũng mơ hồ, bọn họ không biết nên đối mặt thế nào.

Tiến vào trong sân, bên trong được bố trí đơn giản và ấm áp, vài cây trúc, một vùng đất rộng lớn được trồng đủ loại rau dưa, còn có một chút hoa nhỏ linh tinh rải rác khắp nơi.

Trong sân đặt một cái bàn, bên cạnh bàn là ghế trúc, có một phụ nhân trẻ tuổi ngồi trên đó, cẩn thận thêu cái gì đó, nghe thấy có người bước vào liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Nhưng cái liếc mắt này lại dài như một thế kỷ, tất cả mọi thứ đều không cần phải nói, Duẫn Ức Liễu kích động đứng lên, nhìn người đi từ cửa vào, trong giọng nói có chút run rẩy không dám tin: "Duệ nhi, Vũ nhi?"

Nghe thấy tiếng gọi, hai người mới an tâm, chạy đến trước mặt nàng, ôm chặt người mẫu thân vô cùng quen thuộc nhưng lại chưa bao giờ gặp mặt này. diễn*dann<lle3;quý[do0n

Những người khác yên lặng lui ra ngoài, để lại chỗ này cho bọn họ, để mẹ con xa cách lâu ngày tâm sự.

"Mẫu thân, vì sao lúc trước người bỏ chúng ta lại?" Trong lời nói của Bạch Vũ Mộng có chút nghi hoặc và hờn dỗi.

Duẫn Ức Liễu thở dài, vuốt đầu Bạch Vũ Mộng: "Ta cũng không hy vọng rời khỏi các con, nhưng mà lúc trước ta không thể không đi, trưởng lão Bồng Lai Đảo phái người ra bên ngoài tìm ta, nếu ta không rời đi thì Duệ nhi và Diệp sẽ gặp nguy hiểm, cuối cùng, ta chạy trốn tới Lam Tường quốc, Bạch Cẩm Trình thấy ta xinh đẹp nên cưới ta vào cửa, lúc đó ta nghĩ muốn trốn trong phủ thừa tướng sinh con xong rồi tính tiếp.

Đêm động phòng hoa chúc đều do nha hoàn của ta đóng giả, nhưng đáng thương cho nha đầu kia, sau khi ta bị bắt về đây đã bị trưởng lão nhẫn tâm xử tử.

Sau khi ta sinh hạ con, đã bị trưởng lão phát hiện, lúc đó bọn họ cứng rắn muốn đưa ta đi, bởi vì không muốn để cho các con gặp nguy hiểm nên ta mới đi theo bọn họ trở về đây, vài năm nay, cũng không dám phái người đi tìm các con, sợ mang đến nguy hiểm cho các con..."

Duẫn Ức Liễu nói xong cũng đã rơi lệ đầy mặt: " Đứa nhỏ đáng thương, đều là lỗi của nương, khiến cho các con phải chịu khổ rồi, nếu lúc đó ta mạnh mẽ hơn thì nói không chừng..."

Bạch Vũ Mộng thở dài, nếu lúc đó... Như vậy tất cả đều sẽ không như vậy, sẽ còn có Bạch Vũ Mộng hiện tại sao? Còn có thể gặp được Thần sao? Đều sẽ không thể, cho nên, tình huống hiện tại là tốt nhất, ít nhất nàng và gia nhân đều đã đoàn tụ rồi không phải sao?

Bây giờ nàng có Thần, có ca ca, có phụ thân, mẫu thân, còn có cậu và ông ngoại, đúng rồi, còn có Nghiên Nhi thông minh đáng yêu, nàng nên thỏa mãn rồi đúng không?Vì trời cao đã cho nàng lễ vật tốt nhất.

Có lẽ, lúc trước xuyên việt, chính là vận mệnh...