Edit: susublue
Nghe thấy lời hắn giải thích, không hiểu sao lòng Trúc Đạp Vũ lại thả lỏng, cũng không biết vì sao mọi chuyện lại như thế, trong lúc nhất thời không biết phải nói cái gì.
Mạc Hàn Trần thấy nàng không nói chuyện, cũng không có tiếp tục nói nữa, càng ôm chặt nàng hơn, nhắm hai mắt lại.
Trúc Đạp Vũ giật mình, muốn giãy ra, lại nghe thấy giọng nói khàn khàn của Mạc Hàn Trần ở phía sau: "Đừng nhúc nhích!" Trúc Đạp Vũ sợ tới mức không dám nhúc nhích, thân thể cứng ngắc.
Mộ Túy Tình núp ở chỗ tối nhìn thấy hoàn cảnh như vậy, vừa lòng nở nụ cười, cảm thấy trẻ nhỏ dễ dạy, trong lòng cũng thầm oán, ân tình bổn cô nương giúp các ngươi, xem thử các ngươi sẽ cảm tạ ta thế nào.
Đêm khuya, bên ngoài yên tĩnh ngay cả một âm thanh cũng không có, như là yên tĩnh trước bão táp vậy.
Đột nhiên, Bạch Vũ Mộng đang ngủ say trên giường liền mở mắt, nhìn thoáng qua Lam Hạo Thần cũng đang nhìn nàng, sau đó lại làm bộ như không có việc gì, tiếp tục ngủ.
Có một ống khói xuyên qua cửa sổ giấy, một làn khói nhè nhẹ thổi vào, Bạch Vũ Mộng ngừng thở, trong lòng cũng lạnh lùng chế giễu, thuốc mê cũng không thuộc dạng rẻ tiền.
Sau đó chỉ thấy một cây đao men theo khe cửa vào, lén lút đẩy cửa ra, người phía sau cửa cẩn thận nhìn thoáng qua Lam Hạo Thần và Bạch Vũ Mộng có ngủ hay không, thấy họ ngủ say như vậy, mới lớn mật tiến vào.
Lam Hạo Thần cảm nhận thấy có sát khí, mở đôi mắt sắc bén ra, vươn tay bắt lấy người đang đi vào.
Người nọ không nghĩ là hai người giường không bị nhiễm thuốc mê, hơi khiếp sợ mở to mắt, không dám tin cảnh tượng trước mắt.
Cách vách cũng vang lên tiếng đánh nhau, một lúc sau, mỗi người xách một người, đẩy bọn họ vào phòng Lam Hạo Thần.
Nhìn tất cả mọi người đều không sao, Bạch Vũ Mộng thở dài nhẹ nhõm một hơi, diendaffnlle3[quy1do0n chú ý tới sắc mặt Trúc Đạp Vũ hơi không tốt và sắc mặt hưng phấn của Mộ Túy Tình, lập tức đoán được chuyện gì đã xảy ra, bĩu môi không nói gì.
"Nói đi, các ngươi là ai, vì sao hơn nửa đêm lại đến đây, muốn cướp của, hay là muốn giết người?" Mộ Túy Tình cười tủm tỉm nhìn hắc y nhân, cuối cùng nói ra một câu đầy nguy hiểm.
Hắc y nhân như khinh thường nói chuyện với Mộ Túy Tình, quay mặt qua một bên, mấy người khác cũng khinh thường giống vậy, ngậm chặt miệng không chịu nói gì cả.
"Sao? Không muốn nói sao, không sao, ta có rất nhiều biện pháp bắt ngươi nói, thủ hạ của ta, chưa từng có ai dám không nhận tội, nói thử xem, các ngươi muốn thử loại nào trước đây?" Mộ Túy Tình cười như một ác ma.
Một người trong đám bọn họ có chút sợ, muốn mở miệng, lại nhìn thấy ánh mắt của thủ lĩnh hắc y nhân, không thể không ngậm miệng lại, hoảng sợ nhìn Mộ Túy Tình.
Bạch Vũ Mộng thấy cảnh tượng này, cười cười: "Thật ra các ngươi không nói ta cũng biết là ai, nhưng ta chỉ muốn cho các ngươi một cơ hội cứu mạng mình thôi, nhưng các ngươi đã không cần, vậy..." Nói xong giơ tay chém xuống, trong đó có một hắc y nhân chết tại chỗ.
Hắc y nhân nhát gan kia như bị dọa sợ, run cơ thể, trơ mắt nhìn đồng bọn té trên mặt đất, nhưng nhìn thoáng qua thủ lĩnh, chỉ há miệng thở dốc, vẫn không nói gì.
Bạch Vũ Mộng cười thấu hiểu, lại có một hắc y nhân khác ngã xuống, rốt cuộc tên nhát gan kia nhịn không được nữa, không để ý đến thủ lĩnh đang trừng mắt, sợ hãi nói ra người ở phía sau.
"Ta nói, ta nói... Van cầu các ngươi đừng giết ta."
"Sao? Vậy ngươi nói thử xem, là ai phái các ngươi đến?" Bạch Vũ Mộng hứng thú nhìn hắn.
"Là... Là chưởng quầy kêu chúng ta đến, nói là nhất định các ngươi là người giàu có, lấy bạc xong thì sẽ chia ba bảy."
Mắt Bạch Vũ Mộng tối sầm lại, có chút hàm xúc nhìn đám người trước mắt, sau đó cười, dặn dò một câu: "Linh Trần, dẫn bọn họ đi, trông chừng cho tốt."
Chờ tất cả mọi người đều lui xuống hết, trong phòng thu dọn lại sạch sẽ, mọi người ngồi vây quanh cạnh bàn.
"Vũ nhi, sao ngươi không hỏi nhiều một chút, như vậy đâu giống như trộm tiền." Hạ Tử Lăng có chút không hiểu hỏi.
"Ừ, cho nên chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, chỉ là một chưởng quầy nho nhỏ, sao có thể mời được nhiều người như vậy, huống hồ, võ công bọn họ cũng không thấp, chuyện này, sợ không đơn giản như vậy."
"Ta đã gửi thư báo cho Mộ Dung Nam, hắn sẽ nhanh chóng tới đây, chuyện quốc gia của bọn họ, chúng ta không nên nhúng tay vào, chờ hắn đến đây, thì giao cho hắn xử lý đi!" Lam Hạo Thần ngồi một bên lạnh lùng nói.
"Không phải đâu, Lam Hạo Thần, vất vả lắm ta mới gặp được chuyện thú vị, ngươi không thể làm như vậy được." Mộ Túy Tình bất mãn oán giận.
"Vũ nhi, ngươi khuyên nhủ hắn đi, cùng lắm thì chúng ta tra xong rồi, sẽ giao lại những chuyện còn lại cho Mộ Dung Nam, ta muốn chơi đùa một chút." Mộ Túy Tình lại xoay người làm nũng với Bạch Vũ Mộng.
Mắt Bạch Vũ Mộng sáng ngời: "Thần, không bằng chúng ta chơi đùa đi, dù sao cũng thật nhàm chán, không phải sao, coi như là thú vui tiêu khiển, chàng nói xem nếu chúng ta giúp Mộ Dung Nam, không phải hắn sẽ thiếu chúng ta một cái nhân tình sao."
Lam Hạo Thần bất đắc dĩ cười, vươn tay gõ nhẹ vào đầu Bạch Vũ Mộng: "Được rồi, tùy nàng, muốn chơi thì chơi, dù trời có sập xuống, thì đã có ta chống đỡ cho nàng."
Bạch Vũ Mộng cười vui vẻ, Mộ Túy Tình lại bĩu môi: "Cái này là phân biệt đối xử, cũng đừng bất công như vậy chứ, nói như thế nào ta cũng là một đóa hoa nhỏ mềm mại mà, ai!"
Câu nói này của nàng khiến mọi người đều nở nụ cười, không khí khẩn trương dần biến mất.
Kế tiếp, không có chuyện gì xảy ra nữa, sáng sớm hôm sau, mọi người liền rời giường, không nhìn thấy chưởng quầy đâu, Bạch Vũ Mộng lạnh lùng cười, cũng không để lại dấu vết gì.
"Tiểu nhị, chưởng quầy của các ngươi đâu?" Giọng điệu của Hạ Tử Lăng không được tốt.
"Cô nương, ta cũng không biết chưởng quầy đi đâu, sáng hôm nay rời giường đã không gặp hắn rồi."Tiểu nhị suy nghĩ một chút, mới đáp lại.
"Phải không, thật ngạc nhiên, nói như vậy là chưởng quầy mất tích vô cớ sao?" Trúc Đạp Vũ châm chọc nhìn tiểu nhị.
Tiểu nhị có chút sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì như cũ, hắn không nhìn thấy chưởng quầy, dien(dànn[lle3;<quysdo0n nhưng khi Linh Ngạn dẫn một người đi vào, hắn lại không thể làm bộ bình tĩnh được nữa.
Người bị đưa vào thấy mọi người đều không bị tổn hại gì, mắt lóe sáng, sau đó rất sợ hãi cầu xin tha thứ.
"Nói đi, có phải hắc y nhân này do ngươi phái tới không?" Bạch Vũ Mộng cười nghiền ngẫm.
"Chuyện này..." Chưởng quầy nhắm chặt mắt, như vừa đưa ra một quyết định trọng đại: "Là ta phái tới, ta thấy các ngươi có rất nhiều tiền, nên nổi ác ý, hiện tại, muốn chém muốn giết tùy ý các ngươi."
"Chúng ta cũng không nói muốn giết ngươi, ngươi cũng không cần tích cực xin xỏ như vậy, nhưng mà ngươi lại khẩn cấp muốn tự sát để diệt khẩu là vì để khỏi mang đến phiền phức sao?" Trên mặt Lam Hạo Thần đầy cười, nhưng trong mắt lại lạnh như băng.
"Hừ, tùy các ngươi nói như thế nào cũng được, dù sao người là do ta phái đến, lại rơi vào tay của các ngươi, là vận mệnh ta không tốt, các ngươi không cần phỏng đoán lung tung nữa." Chưởng quầy vẫn khẳng định là hắn làm như trước, ngươi có thể nói ta mặt dày cũng được.