๖ۣۜChung Luyến Thần lần đầu tiên trong đời cảm nhận được cái gì gọi là trằn trọc trở mình, gối đơn khó ngủ, kể cả đêm trước khi thi đại học cô cũng chưa từng căng thẳng như thế.
Khi đó cô mang ý niệm không có tiền đồ là thi không đậu đại học trong nước thì du học nước ngoài, căn bản không phải lo lắng gì cả.
Cô hít sâu, đếm cừu, cuối cùng quyết tâm phá lệ, học theo O’Hara tự mê hoặc mình: “Chuyện ngày mai thì để ngày mai nói”. Cô niệm đến lần thứ 100 thì cũng ngủ được, kết quả trong mơ cô gặp lại con búp bê của mình hồi bé bị vứt trong thùng rác đang bò ra ngoài, bẩn bẩn thỉu thỉu gọi cô “Mẹ mẹ bế bế!” làm cô giật mình tỉnh giấc, trời đã sáng choang rồi.
Lại sau đó cô phát hiện, chuyện đáng lẽ khiến cho cô bực bội vạn phần bây giờ lại làm cô sung sướng như điên, vì dạo này cô hay căng thẳng, lo lắng nhiều thứ nên nội tiết mất cân bằng, bà dì tuy tới muộn nhưng rốt cuộc cũng đã tới, hại cái giường mới của cô vô cùng thê thảm.
Ai da, cô được cứu rồi.
Chung Luyến Thần vì cao hứng mà bắt đầu ngẫm lại ngôn từ của mình, cô nhớ thái độ đối với Trình Thiếu Dung ngày hôm qua thật sự rất gay gắt.
Lương tâm cô nói rằng, cậu ta mới chính là người bị hại. Nếu không phải gặp được cô, nếu không phải dây dưa với cô thì cơ bản sẽ chẳng xảy ra chuyện gì.
Chung Luyến Thần là con nhóc không có nguyên tắc, không mang lý tưởng cao đẹp gì, nhưng Trình Thiếu Dung thì không như thế. Đoán chừng chuyện này có thể liệt vào một trong số những vết nhơ đếm được trên đầu ngón tay của cậu ta.
Chung Luyến Thần nhớ rằng hình như cậu ta nói hôm nay phải tham gia khóa huấn luyện có độ khó cao. Cô bắt đầu sốt ruột, nếu như cậu ta ôm tâm sự chồng chất vào huấn luyện thì sẽ nguy hiểm cỡ nào đây.
Vì thế cô gọi điện thoại báo một tiếng cho cậu ta yên tâm. Lần một, lần hai…… chia đều mỗi giờ gọi một cuộc, cho đến tận xế chiều cũng không có ai nhấc máy.
Bây giờ cô sợ hãi thật rồi. Nếu Trình Thiếu Dung có xảy ra chuyện gì thì cô chính là hung thủ.
Cũng còn may Trình Thiếu Dung hôm qua nài nỉ cô có vấn đề gì đều phải gọi cho cậu ta, điện thoại của cậu ta không được dùng đành cho cô số điện thoại của doanh trại.
Cô cũng không kịp nghĩ có thích hợp hay không, vội vàng gọi vào số đó.
Không biết là ai nhận điện thoại, cũng không vội vàng hỏi chuyện cô, cô nghe thấy từ đầu dây bên kia có tiếng kèn đồng nhỏ của loa phát thanh xen lẫn tiếng thì thào dường như đang nói chuyện với người bên cạnh: “Các đồng chí, tin tức đặc biệt, tin tức đặc biệt, có con gái tìm Trình Thiếu Dung!”.
Cô rất lúng túng, có điều cũng coi như biết được Trình Thiếu Dung không sao, chỉ là kết thúc ngày huấn luyện hôm đó bị thủ trưởng doanh trại gọi đi.
“Chị là Tưởng Duy phải không”.
“Tôi không…….”.
“Chị dâu đừng ngại, không phải chị thì là ai. Thiếu Dung giấu chị cũng kỹ thật đấy, bây giờ chưa thấy mặt cũng được nghe giọng rồi”. Tên nhãi không có đầu óc này không biết là ai, cũng không thèm nghe cô phủ nhận đã ríu ra ríu rít chụp mũ lên đầu cô nửa ngày, hại cô tranh thủ giải thích cũng không được.
Cuối cùng người nọ cũng cho cô một cơ hội lên tiếng, vì thế cô nói: “Không có gì quan trọng đâu, nhờ cậu giúp tôi nói lại với cậu ấy rằng tất cả đều ổn thỏa là được rồi”.
Cô đang định cúp máy, lại nghe người còn lại nhận lấy ống nghe nói: “Tưởng tiểu thư cô chờ một chút, chỉ đạo viên của chúng tôi muốn nói với cô vài lời”.
Đầu cô “Vụt” một cái phình to ra.
Không ngờ rằng chỉ đạo viên lại là phụ nữ, nghe giọng nói có vẻ giống chị cả, ý tứ sâu xa, vừa nghiêm túc vừa tình cảm nói với cô: “Tiểu Tưởng à, Thiếu Dung là chàng trai thành thật, em có thể gặp gỡ cậu ấy là may mắn của em, cần phải biết quý trọng”.
“Em……..”.
“Mấy ngày nay tâm trạng của Thiếu Dung đi xuống lắm, chị gặng hỏi mãi cậu ấy mới chịu khai ra vừa chia tay với em. Nếu em đã gọi điện thoại tới thì làm cho rõ ràng chuyện này đi còn tìm đường quay lại”.
“Thật ra…..”.
“Chúng ta đều là phụ nữ, vì thế chị có thể hiểu được cảm xúc của em. Khoảng cách xa, cơ hội gặp mặt ít, thằng nhóc Thiếu Dung này tính tình lại khô khan, có lẽ sẽ không biết dỗ dành, sẽ không nói những câu dễ nghe. Nhưng nhìn đàn ông phải xem bản chất, nhân phẩm mới là quan trọng nhất. Thiếu Dung sinh ra trong gia đình như vậy nhưng một điểm kiêu ngạo tự mãn cũng không có, làm người an phận, làm việc kỹ lưỡng, điều kiện tốt như vậy nhưng chưa bao giờ ngắt cỏ hái hoa, đối với các nữ đồng chí lại khách khí tôn trọng, thật là một thằng bé tốt, thực sự là tiền đồ khó lường mà”.
“Cậu ấy…..”.
“Hiện tại đang là học kỳ chuyên nghiệp then chốt của Thiếu Dung, có cơ hội cực kỳ tốt đang chờ cậu ấy. Lỡ như lúc này cậu ấy bị mất tinh thần thì thật đáng tiếc. Em nhất định phải ủng hộ cậu ấy thật nhiều vào nhé.”
Ríu ra ríu rít, ríu ra ríu rít.
Cô bị chị cả làm công tác tư tưởng đến choáng đầu ù tai, lại không dám nói mình không phải là Tưởng Duy nữa. Nếu như chị cả chỉ đạo viên biết cô chính là ngọn cỏ mà Trình Thiếu Dung sơ ý ngắt phải, không biết có định lần theo tín hiệu điện thoại tìm đến đây bóp chết cô hay không.
Ôi, cuộc sống sao lại làm cho con người ta khổ sở thế này.
***************************************************
Chung Luyến Thân chịu một trận giáo dục tư tưởng chính trị sau đó bắt đầu nghiêm túc tiến hành tự phê bình bản thân.
Cô cảm thấy chính mình thật quá hoang đường, quá tùy hứng, quá bá đạo, đến mức phạm vào sai lầm không phong độ, ko phẩm vị như vậy.
Mặc dù chi tiết cụ thể cô không nhớ rõ, nhưng Trường Thành cũng không phải một ngày là xây nên, nước sông Hoàng Hà cũng không phải một ngày đổi màu vàng, nhất định là bởi trong người cô đã tồn tại sự sa đọa tiềm tàng ở cấp số nhân, cho nên mới tại một thời điểm vừa đủ nhiệt độ vừa đủ độ ẩm đột nhiên trồi lên khỏi mặt đất.
May mắn cô gặp được Trình Thiếu Dung thật thà phúc hậu. Nếu như cô gặp phải người xấu, kiểu như tên lừa đảo, phần tử xã hội đen, đại khái bây giờ nước mắt của cô có thể biến thành hàng nghìn đảo hồ rồi.
Hại mình còn chưa tính, cô biết, nhưng lần này cô còn làm liên lụy đến người khác, hại cuộc đời của người khác.
Trình Thiếu Dung là người giàu tình cảm.
Mối tình đầu của cậu ta là một cô bé bị bệnh tim bẩm sinh, cậu ta biết cô ấy phải nằm trong bệnh viện, không rời bỏ cô ấy mà còn chu đáo săn sóc.
Khi đó mọi người đều còn ít tuổi, không ai coi tình cảm của bọn họ là thật. Về sau cô ấy cũng không thể tốt nghiệp trung học cơ sở, qua đời vì bệnh, cậu ta cũng đổ bệnh nặng theo, sau đó vĩnh viễn mang theo bức ảnh của cô ấy bên người, rất nhiều năm cũng không xuất hiện cô gái nào khác ở bên cạnh.
Ách, có lẽ không tính cô vào. Có điều hai người bọn họ trước kia kết giao, là loại bạn bè thuần khiết, bỏ qua sự khác biệt về giới tính a– cũng có thể coi là huynh đệ ngày ngày cùng nhau đấu võ mồm.
Trưởng Duy thật ra là bạn học trung học của cô.
Hồi lớp 10 Chung Luyến Thần bị thương ở chân, ở nhà dưỡng bệnh. Nhà Tưởng Duy gần nhà cô, mỗi ngày sau khi tan học đều đến nhà cô giảng lại kiến thức đã học cho cô.
Có một buổi tối, ra tới cửa tình cờ gặp Trình Thiếu Dung, cậu ta nói: “Đã muộn thế này rồi, con gái đi một mình không an toàn, để tôi đưa cậu về”.
Khi đó Trình Thiếu Dung học lớp 12, sắp thi đại học, nhưng mỗi tối đều dành ra một ít thời gian đưa Tưởng Duy về nhà.
Hai người bọn họ quen biết nhau như vậy, năm tháng thoáng chốc qua đi, vậy mà cũng đã được mười năm rồi.
Chung Luyến Thần cảm thấy Trình Thiếu Dung không phải kiểu người dễ dàng từ bỏ. Cậu ta thích Tưởng Duy nhiều năm như vậy, chắc chắn sẽ không chịu chia tay đơn giản nhanh gọn, sớm muộn gì cũng năn nỉ được cô ấy quay lại.
Thế nhưng hiện tại cô nghi ngờ.
Cái tên Trình Thiếu Dung này tư tưởng đạo đức rất mạnh mẽ, đến mức chỉ là bất cẩn nhúng chàm với cô một lần thôi, thế mà lập tức muốn cầu hôn cô không cần lấy tình yêu làm cơ sở.
Bởi vậy, bây giờ, cậu ta đã phản bội Tưởng Duy về thể xác, cậu ấy nhất định sẽ cảm thấy mình không có tư cách trở lại bên cạnh Tưởng Duy.
Aiz, cô đã phá vỡ một đôi tình nhân có khả năng gương vỡ lại lành rồi.
Cô thực sự hổ thẹn mà.