Ma Vương Vú Em

Chương 43: Ngu Ngốc Chỉ Cần Đồ Ăn




Lưu ý trước khi đọc: trong ngoặc [] là suy nghĩ của nhân vật

“Các em đang làm gì!”

Bỗng nhiên, nước trong đài phun nước tách ra làm hai, đứa bé nằm dưới đài phun nước ho kịch liệt. Nghe được thanh âm này, vẻ mặt khinh miệt của Drau lập tức biến mất, chuyển thành chán ghét. Thằng nhóc cấp tốc rời xa đài phan nước, còn tàn nhang và mập mạp đang giữ chặt Ngu Ngốc cũng như bị điện giật, bọn nó lập tức buông tay ra, lui sang một bên.

Thân thể gầy yếu kia đi về phía đài phun nước. Cặp mắt của cậu vẫn đỏ tươi, xiềng xích nơi cánh tay phải cũng không có rút ra. Nhưng cậu không quan tâm đến những điều đó, chỉ nhanh chóng ôm bé gái ra khỏi đài phun nước. Bé gái vẫn khóc lớn, sau khi xác nhận ra nó không bị nguy hiểm tới tính mạng...

Xiềng xích đang đâm vào cánh tay dần dần rụt trở lại. Mà đôi con ngươi đỏ tươi kia, cũng dần dần trở lại màu đen thường ngày.

Không có người chú ý tới những tiểu tiết này. Ngay cả những ảo giác về bông tuyết cũng dần dần mất. Ba người Drau đứng thành một hàng, cách đó không xa, một ông già đầu hoa râm, râu rậm, đang khoác trên người một cái áo choàng màu xanh nhạt nghiêm túc đi tới.

“Ngài hiệu trưởng, good afternoon. Ngọn gió nào đưa ngài tới đây?”

Drau là người đầu tiên mở miệng nói chuyện, nở một nụ cười tỏ vẻ kính trọng, nhưng mà sau khi khom người một chút, cu cậu lại lần nữa đứng thẳng.

Cái ông được Drau gọi là hiệu trưởng không có trả lời hắn. Ông ta chỉ lặng yên nhìn chằm chằm về phía Ngu Ngốc, ánh mắt không rời vào lớp xích nơi cánh tay cậu dù chỉ một chút. Giờ phút này, Ám Diệt đã rút hết xích về, ông ta rốt cuộc muốn từ trong này biết điều gì?

“Ta tới đây để làm gì? Tới để phòng ngừa nơi này xuất hiện người chết.”

Lão hiệu trưởng mở miệng, có vẻ là đang nói với Drau.

Drau hừ một tiếng, khóe miệng lại hiện lên vẻ đắc ý. Nhóc ta khẽ khom người, mang theo hai “con chó” rời đi. Nhưng mà trước khi đi, thằng nhóc này có vẻ muốn thị uy, chỉ thấy nó để lại một câu nói...

“Đúng vậy a. Nếu như ngài đến chậm một chút, nơi này chắc chắn sẽ có người chết. Thi thể của một thằng nhóc ăn mày và thi thể của một đứa con nít, sẽ khiến cho một người hiệu trưởng vĩ đại như ngài đau đầu đến mức nào? Được thôi, ngài cũng đừng quá chú ý. Tôi chẳng qua chỉ đùa một chút, ngài không cần chú ý quá nhiều.”

Nói xong, Drau chuyển sang nói với mập mạp:

“Đi, cho thằng ngốc này một chút tiền để nó đi mua đồ ăn. Dù sao một kẻ ngốc như nó, chỉ cần đồ ăn là được rồi. Ha ha, ngài hiệu trưởng, hẹn gặp lại vào học kỳ mới.”

Drau có vốn liếng để tự hào, gia tộc của hắn là một gia tộc về quân sự lớn của Đế Quốc Hùng Lộc, ngay cả hắn cũng là một thiên tài năm mươi năm khó gặp của Hệ Võ Đấu! Lão hiệu trưởng này nói trắng ra cũng chỉ là một hiệu trưởng mà thôi, thân là một người kế thừa tước vị công tước đời tiếp theo như hắn, đương nhiên không cần phải tôn trọng quá nhiều với một lão hiệu trưởng.

Ba thằng nhóc rời đi, sau khi bọn nó rời đi, vị hiệu trưởng này cuối cùng cũng dời ánh mắt từ tên ăn mày trước mắt sang bóng lưng của ba thằng nhóc kia. Sau khi nhìn một chút, ông ta lại tiếp tục nhìn về phía xiềng xích đen nhánh nơi tay Ngu Ngốc...

“Đúng vậy a... Nếu như ta đến chậm một chút nữa, nơi này thật sự sẽ có người chết. Thưa thiếu gia Gudse tôn kính…”

—Chuyển cảnh—

Sau đó thì Ngu Ngốc mở tã lót của đứa bé ra, ôm thân thể lạnh lẽo của nó, đặt ở dưới ánh mặt trời, sau khi những lớp vải vóc và bông khô đi, cậu lại bọc tã lót cho bé, ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng dỗ dành.

Đứa bé mới đầu vẫn còn khóc, nhưng vì được nằm lại vào cái tã lót ôm áp, lại được cậu nhẹ nhàng ôm nên tiếng khóc của nó chậm rãi dừng, đứa bé an tâm ngủ thiếp đi. Trong toàn bộ những quá trình này, vị hiệu trưởng kia liền vẫn chỉ đứng một bên, lẳng lặng nhìn Ngu Ngốc.

Mặt trời dần dần ngã về phía tây, lão hiệu trưởng xoay người, đi vào trong sân truờng. Ngu Ngốc im lặng ôm lấy bé gái, đi phía sau ông ta. Hai người một già một trẻ không nói một lời nào, chỉ tiến về phía trước. Khoảng cách giữa hai người không có rút ngắn, cũng không có kéo dài,

Giống như từ đầu đến cuối có một người cầm cây thước đo khoảng cách. (DG: ở đây ám chỉ việc khoảng cách giữa hai người không thay đổi)

Dưới ánh chiều tà, Ngu Ngốc bước qua khoảng sân rộng lớn, đi qua hành lang quấn đầy dây nho, bước qua đường hầm treo đầy đủ mọi loại tranh. Con đường này đã phô bày cho cậu một phần nhỏ về sự huy hoàng và to lớn của học viện này. Nếu như là một người khác, chỉ sợ đã sớm choáng váng đầu óc, không phân rõ đông tây nam bắc.

Từ đường hầm được một cái cây che kín đi ra, là một quảng trường rộng lớn. Toà tháp trắng to cao kia đứng sừng sững giữa quảng trường, toát ra vẻ tôn quý và sự nổi bật.

Hiệu trưởng đi vào toà tháp, vươn tay ấn về phía bức tường một cái. Bức tường mở ra, bên trong xuất hiện một cái thang máy. Ông ta đi vào, mà Ngu Ngốc cũng không chờ sự đồng ý của ông ta mà cũng đi vào. Lão hiệu trưởng nhìn một vào tấm bảng bên ngoài " Toà tháp Huy Hoàng, người không phận sự miễn vào" không nói câu nào, chỉ ấn công tắc.

Thang máy lên dần, trong không gian chật hẹp này, chỉ có hai người cộng thêm một đứa bé ngủ say. Hiệu trưởng và Ngu Ngốc đều không nói một lời nào, có lẽ bọn họ đã quên bên cạnh mình còn có một người?

Leng keng.

Thang máy đã tới đỉnh. Cửa mở ra, bên ngoài xuất hiện hành lang hình chữ hồi (回). Hiệu trưởng đi ra ngoài, đi dọc về phía hành lang mấy bước, nhẹ nhàng đẩy một cánh cửa có tấm bảng "Phòng hiệu trưởng", ngồi phía sau bàn làm việc xa hoa, ánh mắt sắc bén và ẩn chứa vô hạn thâm ý, nhìn chăm chú về phía thằng nhóc ăn mày có tay phải bị xiềng xích quấn quanh, đang ôm lấy đứa bé kia.

“Nhóc không giống người của Đế Quốc Hùng Lộc. Nhóc có mục đích gì?”

Thanh âm lạnh lùng, khiến cho người ta không đoán được trong lòng ông già này đang suy nghĩ gì.

Ngu Ngốc cúi đầu xuống, nhìn bé gái một chút. Giờ phút này, nó đang ngủ rất ngon lành. Có lẽ nó coi là từ nay về sau bất luận là ngày nào, đều sẽ được đôi tay này bảo vệ và ôm ấp.

Phòng hiệu trưởng lại yên tĩnh trở lại. Ngu Ngốc không có trả lời, cũng không có di chuyển. Cặp mắt kia không lộ vẻ kia chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào đứa vé trong ngực. Trong không khí, chỉ có đồng hồ treo tường ở phía góc tường, phát ra âm thanh cạch, cạch, cạch, cạch.

[Nên kết thúc...]

Ngu Ngốc đi lên trước, nhìn qua vị hiệu trưởng kia, hỏi:

“Ông, tên là gì.”

“Kampa. Nhóc có thể gọi ta là ngài Kampa. Ta trước kia là một bác sĩ, hiện tại là hiệu trưởng của học viện hoàng gia Thần Thánh n Sủng.”

[Cuối cùng cũng kết thúc...]

Đứa bé mười tuổi kia cúi đầu xuống, trán của cậu lần cuối cùng được khuôn mặt của bé gái đang ngủ say kia chạm vào, cảm thụ sự ấm áp nơi da thịt nó. Sau đó, cậu bé đem đứa bé và bức thư kia đặt ở trên mặt bàn.

[Nhiệm vụ của tao đã xong rồi...]

"Cha mẹ của nó kêu tôi mang nó đến cho ông. Hiện tại, tôi đã làm được rồi."

[Về sau... Bảo trọng, bé con]

Ngu ngốc rụt hai tay về. Sau khi đôi tay rời khỏi tã lót, cậu bỗng cảm thấy đầu ngón tay khẽ run run. Không phải bởi vì lạnh, mà giống như là... Đã mất đi một thứ gì đó, cảm xúc bi thương trong cơ thể như muốn chiếm lấy cậu... Cảm giác run rẩy kia...

Thằng nhóc ăn mày quay đầu, từng bước từng bước đi ra ngoài. Cậu không tiếp tục để ý tới sau lưng, cảm xúc trong nội tâm như muốn cảnh cáo cậu, nếu như cậu không chịu đi, bước chân của cậu có thể sẽ càng ngày càng nặng nặng, dần dần sẽ không thể dứt bỏ...

Hiệu trưởng Kampa nhìn Ngu Ngốc, ông ta không có giữ cậu lại, chỉ tiện tay xé phần niêm phong thư, nhìn vào bức thư. Ông ta vừa nhìn, vừa nhìn bóng lưng của cậu qua khóe mắt. Đợi đến khi thấy cậu đi ra ngoài cửa, lão hiệu trưởng đột nhiên dùng lấy móng tay nơi ngón tay út, bấm vào cánh tay của đứa bé.

Đứa bé bị bấm tỉnh, lập tức khóc lớn. Mà thằng bé ăn mày kia, dừng lại giống như bị điểm huyệt.

Hiệu trưởng Kampa mặc cho bé gái khóc, với ông ta mà nói, đứa bé trên bàn giống như không liên quan gì đến ông ta. Đợi đến khi đọc xong bức thư, ông lão này đột nhiên cười lạnh một tiếng, xoè bàn tay ra, bức thư trong lòng bàn tay của ông ta lập tức biến thành tro.

“Thật là liều. Hai người bọn nó chẳng qua chỉ là học sinh của ta mà thôi, ta dựa vào cái gì phải chiếu cố con của bọn nó?”

Trong khi đứa bé đang khóc rống, lão hiệu trưởng chỉ lạnh lùng đứng lên, quay lưng về phía cái bàn, nhìn về từng nơi hẻo lánh của học viện qua khung cửa sổ.

“Bị người đuổi giết, báo thù cho bọn nó? Sống trong thế giới này, bị người đuổi giết và giết người chẳng qua là chuyện bình thường nhất. Bởi vì một việc chuyện nhỏ mà làm quá lên như này, xem ra hai đứa này phí công đọc sách. Không đủ năng lực, cho nên chết, đúng là đáng đời.”

Trong giọng nói của ông ta không hề có chút thương hại và đau thương nào. Giống như hai người học sinh này chết không làm cho ông ta thương tâm chút nào, vả lại ông ta cũng không giống như có dự định báo thù cho họ. Sau khi thưởng thức phong cảnh xong, lão hiệu trưởng mặc kệ đứa bé đang khóc lớn, đi tới kệ rượu lấy xuống một bình rượu, rót một chút vào ly. Sau đó, ông ta lại lấy một quyển sách từ giá sách, sau đó lại ngồi xuống. Trong khi đang đọc sách, ông ta hướng về phía Ngu Ngốc hừ một tiếng.

“Này, rác rưởi bên ngoài. Nhóc mang con nhóc ồn ào này đi đi. Nếu không ta sẽ nhét nó vào thùng đựng giấy vụn rồi ném xuống.”

Ngu Ngốc quay đầu lại, cho dù là cậu cũng cảm thấy kinh sợ vị hiệu trưởng này. Cậu một lần nữa quay lại cái bàn, cúi đầu xuống, ôm lấy đứa bé rồi dỗ dành nó. Rất nhanh sau, cậu liền ngẩng đầu, nhìn về phía vị hiệu trưởng này.

“Cha mẹ của nó, kêu tôi giao nó ông…”

“Cái này không cần nhóc nói lại. Trong thư viết rất rõ ràng.” Lão hiệu trưởng không đợi Ngu Ngốc nói hết lời, lập tức đánh gãy lời nói của cậu.

“Nhưng bọn nó phó thác là một chuyện, ta có nhận hay không lại là một chuyện khác. Ta không thích con nít, càng không thích thay người khác nuôi con. Ta bận rộn nhiều việc, cũng không có thời gian để quan tâm một đứa bé. Nếu cha mẹ của nó đem nó giao cho nhóc, thì nhóc nuôi nó đi.”