Ma Vương Tuyệt Tình

Chương 65: Phiên ngoại: Thương Hiên




Thương Lang Quốc

Nơi băng gía ấy, sản sinh ra một tộc người mạnh mẽ, kiên cường, để chống chọi với thời tiết khắc nghiệt.

Mà đứng trên vạn người mạnh mẽ kiên cường ấy là một nam tử phong thái ôn như hài hòa, chỉ có một đôi mắt xanh biếc sắc bén là ánh lên sự tàn nhẫn nguyên thủy của lang tộc.

Hắn sinh ra trong vương giả, quyền uy và sự tôn thờ cũng như e sợ của thế gian. Cho nên, suốt bao nhiêu năm, hắn chưa bao giờ nếm trải sự đau lòng cũng như mất mát của bản thân.

Nếu ko phải chuyến đi đến Dục Hỏa quốc, miền đất phương nam ấy, có lẽ hắn chẳng bao giờ cảm nhận được điều này.

Xác định chỉ là quan sát, nên hắn tách mình ra khỏi mọi người, ko công khai danh phận, chỉ im lặng làm người xem. Hắn muốn nhìn xem đế vương được tôn sùng kia ghê gớm đến nhường nào.

Ko ngờ lại nhìn thấy một màn kịch hương diễm tình xưa nghĩa cũ của tên kia.

Nhưng cái làm hắn chú ý ko p hải tên nam nhân đa tình ấy, cũng ko phải mỹ nhân sắc nước hương trời mà chính là nữ tử nhỏ bé đứng nhìn ấy, kiên cường và cam chịu.

Hình như là đau lòng lắm thì phải, lại cắn răng ko thốt ra lời oán trách nào. Nàng chỉ nói: ““Ngươi ko cho phép người khác tổn thương đến người mình yêu, vậy ngươi có tư cách gì mà đến đây để làm tổn thương ta? Ngươi có tư cách gì mà đến đây làm tổn thương ta?”….

Một sự cứng rắn đến khiến người khác phải rung động.

Nàng ko muốn làm thế thân cho người khác, lại càng ko muốn giành lấy thứ ko thuộc về mình, cho nên nàng chấp nhận buông tay.

Nàng đã từng hỏi: “ Chẳng lẽ ngươi muốn ta, cả đời này chỉ có thể đứng sau lưng hạnh phúc của ngươi thôi sao?" sau đó dứt khoát phất tay áo bỏ đi.

Đó là nữ nhân đầu tiên cho hắn cảm giác động lòng- Vũ Đồng, phi tử của một người khác.

Ngày đưa nàng về Thương Lang Quốc, những tưởng có thể trọn vẹn yêu thương bảo hộ nàng, lại phát hiện nàng có hài tử với người kia, mà lòng nàng, từ lúc rời đi, cũng đã đánh mất, đánh mất trên miền đất phương nam ấy. Nàng ko mang theo nó đến Thương Lang Quốc này. Trái tim nàng vẫn để lại nơi đau thương ấy.

Nhưng nhìn t hân hình gầy gò suy nhược ấy vẫn gắng gương chống trả số phận, hắn chấp nhận tất cả, mang nàng về Thương Lang Quốc ôn nhu chăm sóc, chờ ngày nàng khỏe hẳn, sẽ chính thức sắc phong.

Mà mùa đông đó, nàng đã ko đợi được, vĩnh viễn rời xa hắn….!

10 năm sau…

Thương Lang Quốc trong tay tân vương phồn v inh v à mạnh lên từng ngày, nhưng những kế hoạch thảo phạt các khu lân cận đã dừng lại, dường như tân vương ko còn chút hứng thú với sự việc bên ngoài, chỉ chăm chăm lo cho dân chúng.

Hậu cung của người cũng ko nhộn nhịp đông vui như các cựu vương thời trước, rất vắng vẻ, rất tĩnh lặng.

Hạ nhân đồn đại, từ sau cái chết của Thái tử phi, tân vương ko còn thiết tha gì với nữ nhân cả, ngoại trừ Hoàng phi hiện nay.

Nghe đồn Hoàng phi hiện nay chính là nữ tỳ thân cận nhất của Thái Tử Phi ngày xưa…

Lại nghe đồn, ngày ấy Thái Tử Phi mất đi, nữ nhân này n gày đêm kề cận, cuối cùng làm lay động trái tim đã héo mòn của tân vương, một bước tiến lên làm phượng hoàng. Còn hạ sinh được một tiểu điện hạ.

“Ha…ha”

Tiếng cười trong như tiếng chuông đồng vang lên: “Aizz, ko nghĩ đến bây giờ mà vẫn còn bị bàn tán, Thương Hiên, ngài nên lập thêm phi đi, để tránh tiểu nữ bị bêu rếu ko ngừng….”

Nam tử cao gầy vẫn nhàn nhã đọc sách, đôi mắt xanh lóe lên, nhàn nhạt mở miệng: “Ko hứng thú…!”

-Ko nói đến nhưng nô tỳ biết tình yêu của người dành cho nương nương…!

-Hoa Nhi, hôm nay ngươi rất to gan!

-Từ ngày nương nương đi, gan của Hoa Nhi cũng mất rồi, sợ chi nữa!

Thương Hiên đứng dậy, vỗ vỗ đầu nàng: “Đói ko?”

Hoa Nhi lắc đầu, cảm thán: “Nương nương chỉ nhờ ngài chăm sóc và ko làm thương tổn cho Hoa Nhi mà thôi!”

Hắn quay lưng, nhắm m ắt như hồi tưởng: “Ko, chỉ cần có ngươi bên cạnh, sẽ nhắc nhở ta luôn nghĩ về nàng, vĩnh viễn ko bao giờ quên, và cũng bởi sự có mặt của ngươi, ta cảm nhận được nàng chưa bao giờ lìa xa mình…”

Hoa Nhi im lặng, nàng biết, đã bao lần hắn từ nàng nhìn xuyên qua tìm kiếm hình bóng người ấy, nhưng nàng ko ngại, con người si tình như thế này, có thể trách được sao, bản thân của nàng cũng ko muốn quên đi, vậy hãy cứ nhớ lấy, phải ko?

Có tiếng reo của trẻ nhỏ: “Phụ Vương…mẫu hậu!”

Nam tử nheo đôi mắt, ánh sáng xanh khẽ lung lay trong nắng, quay đầu n hìn nữ tử sau lưng, khẽ cười: “Đi thôi!”