Trong gian phòng xa hoa điểm tô bằng những cây cột vàng son được chạm trổ chen chúc bao nhiêu con người. Trên giường buông rèm sa trướng mỏng, thân hình mảnh mai của nữ tử hấp dẫn mắt nhìn của mọi người, nàng vẫn nằm đó, yên lặng nhắm mắt, làn mi dày như như cánh bướm chập chờn đậu trên đôi mắt. Mấy ai chú ý đến thân ảnh lung lay như ngọn lửa nhỏ trước gió, đang run rẩy tiến vào trong.
- Không có dấu hiệu trúng độc, nhưng biểu hiện thổ huyết kỳ lạ này rất khó nói. Một lão nhân lớn tuổi bước lên dập đầu quỳ dưới chân nam tử lãnh ngạo tuấn mỹ. Mà bức tượng người cao lớn lạnh lẽo vẫn ko lên tiếng.
Trong khi một đám người đổ mồ hôi hột chờ đợi lời vàng ý ngọc của bậc quân vương, thì đột nhiên, bức tượng người đứng dậy, đi về phía cửa. Đôi mắt phượng hẹp dài bắn ra những tia sắc bén, như muốn bức tử đối phương: “Nàng đã làm gì?”
Một đám n gười quỳ đó vẫn ko dám đứng lên, cúi gằm mặt xuống đất, thầm lo lắng thay cho người bị chất vấn.
- Ta ko làm! Tiếng nữ tử nhẹ giọng run run vang lên chữ được chữ mất.
- Vậy thì đã xảy ra chuyện gì chứ hả? Nam tử vẫn lạnh lùng truy vấn.
- Không biết! Ngữ khí càng thêm kiên định, đôi mắt trong suốt ngẩng lên, nhìn xoáy vào người đối diện càng thêm kiên cường.
- Nàng ko làm gì tại sao Diệm Cơ lại ra nông nỗi này? Giọng nói mỗi lúc một nhấn mạnh.
- Ta ko làm! Vẫn là câu nói ban đầu…
- Ko làm gì mà lại xảy ra chuyện thế này ư? Cơ hồ như muốn quát lên nhưng cuối cùng vẫn nhẫn lại.
- Không biết! Giọng mỗi ngày một thêm lạnh lẽo.
Cả quá trình đối thoại, cho dù nam nhân có gặng hỏi bao nhiêu lần, chất vấn bao nhiêu lần, phẫn nộ bao nhiêu lần, cơ hồ như bức bách người khác, nữ tử y phục tím nhạt, run rẩy đứng dựa vào cạnh cửa chỉ kiên định lặp lại hai câu duy nhất là : “Ta ko làm” và “ko biết”!
Đám người cơ hồ cảm thấy sự áp bách vô hình truyền tới, hiển nhiên là Vương đã bị nữ nhân kia bức đến phát hỏa.
Sau một màn đối đáp lạ lùng ấy, ko gian trở nên im lặng đến đáng sợ, chỉ còn ánh mắt lạnh lùng bắn tới, nhìn lại nhìn, mỗi lúc một xoáy sâu, gắt gao khóa trụ đối phương. Mày kiếm hết nhăn rồi lại gĩan ra bao nhiêu lượt. Cuối cùng hắn buông lời, thở dài như trách móc: “Ta chỉ muốn nghe một t iếng gỉai thích của nàng, khó khăn đến thế sao?”
Tiếng gõ vào cạnh cửa gỗ kêu “cọc cọc” làm mọi người hoàn hồn, bên ngoài, nam tử tóc trắng đang đứng dựa, phong thái nhàn tản, đôi m ắt hoa đào khẽ cong cong, họa tiết hoa đào ẩn hiện trên ngoại y.
Quốc sư đã đến!
Mai t iến vào, ko một chút thành ý trong lễ nghi, đơn giản chỉ là gật gật đầu, trong tay vẫn phe phẩy quạt giấy, cười nói nhẹ nhàng: “Ko cần lo, ta đã tìm đến một ngự y ngoại tộc tài giỏi đến đây!”
Nói đoạn, thêm một thân ảnh cao ngất xuất hiện trước cửa. Khí chất nhu hòa, điềm tĩnh, riêng đôi con ngươi xanh lục cao ngạo, sắc bén tràn đầy sự châm biếm khinh thường thì đối lập hoàn toàn với phong thái khiêm nhu lễ nghĩa.
Người mới chắp tay, khom người kính cẩn: “Tại hạ là Thương Hiên ngự y của Thiên Lang Quốc, đi theo sứ thần qua đây để tiện bề chăm sóc sức khỏe cho ngài, nay nghe nói trong cung có vị đổ bệnh, cũng muốn ghé qua xem thử có thể giúp sức được chút nào hay ko?”
Mai cười thoải mái, gấp cánh quạt, chen lên đứng kế bên Vũ Đồng: “Thôi ko nhiều lời, phiền vị đây trước lên bắt mạch cho người đang nằm trên giường”
Dứt lời, Thương Hiên nhanh chóng bước đến bên giường bắt mạch, sau đó nhìn một lượt b iểu hiện của Diệm Cơ. Xong xuôi liền quay lại, cười như hoa nở mùa xuân: “Ko sao, cái này thật ra ko phải là bệnh, cũng ko phải là trúng độc”
- Vậy chứ nàng bị làm sao? Cổ Nghịch hàn nhíu mày hỏi.
- Tai hạ mạo muội một chút, mong Vương thứ lỗi, theo n hư tại hạ chẩn đoán, có thể do vị nương nương đây một thời gian dài ra sức tẩm bổ khôi phục thể lực và linh khí, nhưng lại làm ko đúng cách, sử dụng quá nhiều nội đan của nhiều tộc khác nhau, dẫn đến ứ khí huyết, ko những ko tốt hơn mà còn làm sức khỏe suy giảm, khí huyết được bổ sung quá nhiều nhưng ko lưu thông…
- Thế sao trước giờ chưa bao giờ bị như thế này? Có ngươi lên tiếng hỏi
- Các vị có nghe nói đến việc ăn uống duy trì âm dương và khắc chế lẫn nhau. Vạn vật đều có tương sinh tương khắc, thân thể của vị nương nương đây đang trong t ình trạng ứ đọng khí huyết lâu ngày, hôm nay, dùng qua trà sen ngân mộc nhĩ thanh nhiệt, giải độc, lưu thông khí huyết, sự tác động của của chất xúc tác này đã đả động đến khối khí huyết ứ đọng trong thân thể, điều hòa chúng, theo lệ, thì bị đào thải ra ngoài là chuyện bình thường, có điều, thổ huyết nhiều như vậy có lẽ….
Cổ Nghịch Hàn giãn mày: “Nói tiếp”
- Có điều thổ huyết nhiều n hư vậy, có lẽ một phần cũng do tâm lý của vị nương nương này…tự mình ho ra một búng máu…!Phải chăng là lo lắng, sợ hãi? Cái này tại hạ ko chắc lắm, nhưng chắc chắn một điều là ko phải trúng độc hay bệnh tật liên quan.
Thương Hiên cười sáng lạn, khom người mở ra cái h ộp cầm trên tay, bắt đầu g hi chép: “Tại hạ sẽ kê thuốc cho vị nương nương đây”
Mai phe phẩy cái quạt, buông câu châm chọc: “Đấy nhé, mọi việc đã sáng tỏ rồi, mọi người yên tâm rồi chứ!” đoạn ghé qua bên người Vũ Đồng, tay nâng lên thắt lưng, nhẹ giọng: “Vũ phi nương nương cũng bị thương ko nặng, để thần hộ tống về Bạch Viên xử lí vết thương..”
Đoạn xoay người nàng lại hướng ra cửa, lúc ấy, mọi người trong phòng mới nhìn thấy một mảng lưng gần vai của nàng đỏ thẫm một mảng, vết máu đã biến thành màu đen, khô lại, dính trên áo…
Thì ra lúc ấy, khi nàng ngã trên nền đất, là đã bị thương sao?
Hoa Nhi nhìn thấy khiếp sợ, chạy lại, dìu một bên, khóc ko ra nước mắt: “Sao nương nương bị thương mà ko nói, trời ơi, vết thương dính bết vào áo rồi!”
Nàng dựa vào Hoa Nhi, từ từ đi ra cửa, trước khi rời đi, nàng quay lại, nhìn Cổ Nghịch Hàn đầy ám ảnh đau thương: “Ngươi nói chỉ muốn nghe ta giải thích, nhưng hiện tại, trong lòng người chỉ để ý đến nàng ấy, căn bản có thể nghe lọt tai lời giải thích của ai nữa ko? Vì vậy ta lựa chọn im lặng, vì có nói cũng bằng thừa, ngươi sẽ tin tưởng sao?”
Hắn đứng sững ra, mắt mở to, nhìn trừng trừng vào bóng hình ba người rời đi, ngoài trời, bóng trăng quạnh quẽ leo lên lưng chừng, cô độc hắt những tia sáng trắng yếu ớt lên bóng 3 người họ.
Đến nỗi, hắn ko nghe được lời Thương Hiên nói, xin phép qua Bạch Viên xử lý vết thương cho Vũ Phi.
Một mảng trong tim ầm ầm đổ vỡ….!
—————————————————————————————————————————————————–
Bạch Viên
Mai xoa nhẹ lên đầu nàng: “Nghỉ ngơi đi, sức chịu đựng tốt quá, đau thế mà vẫn cắn răng chịu, tại hạ bái phục”
Thương Hiên xử lý lưu loát vết thương, có điều vết thương dính chặt vào áo, phải dùng kéo cắt ra, thành ra hiện tại, Vũ Đồng để hở một vai trái.
Nàng cười cười, ko nói, Thương Hiên lấy t rong hòm gỗ một lọ thuốc bằng sứ, rắc lên, cảm giác mát lạnh lan tỏa, hắn n hìn nàng, cười dịu dàng: “Vũ phi yên tâm thuốc của ta rất tốt, sẽ ko để lại sẹo đâu”
Vũ Đồng dù là mới gặp Thương Hiên, nhưng ko cảm thấy sự nguy hiểm, theo lệ thường, đối xử cũng thoải mái. Xong xuôi, cả hai đều cáo từ.
Bước ra ngoài, bóng hắc bào lấp lóa, Thương Hiên ko chút để ý, lướt qua, Mai dừng lại, cười châm chọc: “Sao thế, giờ thì cũng b iết lo lắng à?”
Cổ Nghịch Hàn trầm ngâm, hắn hiểu hiện tại, ko có đủ dũng khí để bước vào thăm nàng.
Mai vỗ nhẹ bả vai hắn, giọng lạnh như hàn băng: “Có những thứ, phải nhìn toàn diện, vì những thứ bày ra trước mắt, chỉ là một phần sự thật hoặc có khi toàn bộ đều là giả dối”
Đến đây, bàn tay nắm lại, bóp chặt lên bả vai như muốn phả hủy xương cốt hắn: “Ta cũng đã hứa với hắn, Cổ Nghịch Hàn, nếu ngươi sai lầm, ko còn là một vị Ma Vương mạnh mẽ nhất, công tâm nhất, chính tay ta sẽ phá hủy ngươi”
Nói hết câu, bàn tay buông ra, mất hút trong đêm tối, để hắn đứng tại chỗ, làm bạn với bóng trăng cô đơn. Cho đến khi đèn Bạch Viên đã tắt, vẫn thấy bóng hắc bào phất phơ đứng trước cửa, gục đầu, như canh giữ bình yên, lại như tạ tội.
—————————————————————————————————————————————————–
Bóng trắng hắt lên màn giấy, tiến về giường nữ tử kiều diễm đang nhắm mắt, bàn tay đưa ra, chộp lấy cái cổ non mềm ngọc ngà, Diệm Cơ mở bừng mắt, dùng móng vuốt hất ra, nhưng vô ích, lại vận dụng nội lực, vận công muốn thoát nhưng cũng phí công.
Nàng ta trừng mắt nhìn lên, đối diện là một mặt na trắng toát, điểm ở giữa là hình cái miệng tô son đỏ như máu. Âm bụng phát ra, trầm đục, như tiếng gầm gừ của mãnh thú.
- Diệm Cơ…!
- Ngươi là ai? Nàng t a hốt hoảng muốn h ét lên, nhưng phát hiện, khí lực bị rút hết, chỉ còn lại là tiếng thở khẽ khàng.
Tên đeo mặt nạ cười rộ lên, bàn tay từ từ siết chặt lấy cái cổ, giọng càng lúc càng trầm xuống, tựa h ồ như ko phải tiếng của người, mà là tiếng từ âm ty địa ngục: “Diệm Cơ, ta biết những gì ngươi đã làm, dối trá cũng chỉ được một thời gian, ngươi nghĩ có thể lừa gạt người khác cả đời sao?”
- Ngươi…ngươi….Diệm Cơ run rẩy, giọng đứt quãng.
- Nhớ, ta là người theo dõi bước ngươi từ quá khứ đến hiện tại và cả tương lai, ko qua mặt được ta đâu, để ta xem, cái vỏ bọc của ngươi từ từ bị lột trần ra. Tham vọng và sự ích kỷ của ngươi sẽ phản bội ngươi và tố cáo chân tướng hết thảy mọi việc…Diệm Cơ…để ta từ từ thưởng thức đến ngày đó!
Nói đoạn, hơi lạnh xộc vào khoang mũi làm Diệm Cơ khó chịu, ho khụ khụ, phát hiện ra mình đã có thể lên tiếng, nhìn lại, tên mang mặt nạ đã biến mất từ lúc nào.
Một đêm ko ngủ…!