Bịch… bịch…
-AAAAA
Vũ Đồng ngã sấp mặt xuống đất, không thể ngưng lại phút giây nào, trăng đã mờ dần mà con đường vẫn sâu hun hút không có bất kỳ bóng người. Ôm chặt hai cánh tay, nàng cắn răng chạy tiếp. Dù không dám nghỉ ngơi nhưng quả thật hoàng cung quá rộng lớn, những con đường lắt léo rậm rạp như nuốt chửng người làm nàng ớn lạnh.
Rầm….Bên tai là tiếng đất đá đổ ầm ầm. Cuống quít chạy lên, trước mặt con đường đã bị một đống gạch chặn ngang. Bóng dáng binh lính bên kia lạnh tanh nghiêm nghị không có một chút cảm xúc, quả thật không chút ý trợ giúp. Phải vòng lại thôi – Vũ Đồng cảm thán trong lòng!
Chạy ngược trở lại, đến sân đình, trước mặt là một tòa lâu gỗ đỏ nguy nga, đang trong lúc quay cuồng không biết đi tiếp hướng nào, nàng đụng vào vai một thị nữ trong cung làm nàng ta đáng rơi chén trà một tiếng xoảng.
- Ai n ha, trời ơi, chén trà phỉ thúy của nương nương. tên nô tỳ này, ngươi muốn chết…
Dứt lời một tiếng “ba” vang lên, sườn mặt Vũ Đồngbỏng rát, 5 dấu tin hằn rõ trên làn da trắng noẵn.
Chưa hả cơn giận, nàng ta lấy chân đá vào bụng Vũ Đồng làm nàng chỉ biết giục xuống ôm bụng quằn quại. Thấy Vũ Đồng ngã sấp xuống đất rên lên, nàng ta mới hả hê bước đi. Lúc này đã là canh năm (5h sáng)
Hỏa Vương Điện- nội điện:
- Mọi chuyện sao rồi?
- Dạ ý Vương là? Tên quan nội thị run rẩy, lưỡi như bị ai cắt, ngọng nghịu hỏi lại
- Ngươi không hiểu ý Trẫm?
- Nô tài không dám, ý Vương là Vũ Phi nương nương…
Cổ Nghịch Hàn p hất tay ra chiều tiếp tục.
- Dạ hiện tại nương nương vẫn loanh quanh tại khu lâu của nội cung của các phi tần, đảm bảo chưa tìm được đường ra.
Hắn cầm l ấy chén rượu bạc, xoay xoay trong những ngón tay thon dài ra chiều lơ đãng, khóe miệng nhếch lên cười cợt. “Để ta xem bản lĩnh ngươi đến đâu”
- Bẩm Hoàng Thương, toàn bộ các cửa thông ra chính điện đều đã đóng lại.
- Tốt, lui ra.
- Bẩm Hoàng Thượng, hiện tại Vũ Phi nương nương đã ra gần đến Dục Hỏa Tâm Điện…. Lại một tên chạy vào bẩm báo.
Hắn nhíu mày, bóp chặt chén rượu trong tay, đôi mắt bắn ra tia sát khí lạnh người. “Không phải các ngươi vừa nói đã đóng cửa toàn bộ đại điện và nàng ta vẫn còn loanh quang tại khu nội cung sao?”
- Hoàng thượng tha tội, do nàng ta đi theo một tiểu thái giám phụ trách việc châm trà tại đại điện nên….
Cổ Nghịch Hàn quắc mắt, đôi mắt nâu chuyển thành màu đỏ tươi như máu, hắn phất áo đứng lên hướng về phía đại điện mà lướt đi
Mắt thấy tấm biển Dục Hỏa Tâm Điện, Vũ Đồng mừng như điên. Dường như hôm nay t ên bạo quân không thiết triều, vậy càng tốt, nàng thẳng lưng băng qua đại điện ra ngoài. Bây giờ phỏng chừng đã hơn 8h sáng.
Đại điện này thật là quá rộng lớn, vừa đi n àng vừa cảm thán trong lòng. Đi mãi vẫn chỉ thấy những điêu khắc rồng phượng chạm trổ xung quanh, sân chầu rồng còn rộng gấp mấy lần, những bóng cây cổ đại phủ rợp trên đầu khiến cho mọi thứ vẫn mát lạnh như ban chiều. Tim đập thình t hịch, vẫn chưa thấy cổng đại điện….
Cho đến khi hai chân nàng mỏi nhừ, không còn sức, bỗng trước mắt t hấp thoáng tường thành và một đại môn đỏ rực. Cổng đại điện, chính là cổng đại điện. Chỉ cần bước một bàn chân ra sẽ được tự do.
Vút…Phập…
Tiếng mũi tên xé gió lao trong không khí làm con n gười run sợ. Vũ Đồng hoảng hốt cong người lăn xuống đất tránh né!
Ngẩng đầu nhìn l ên, tên bạo quân đang ở trên đài cao tà nghễ nhìn xuống, bạc môi cong lên một nửa, đôi mắt tà tà nhìn xuống, tay chuẩn bị lắp thêm mũi tên thứ hai.
- Ngươi … tiểu nhân vô sỉ… ngươi đã hứa cho ta tự do trong 12 canh giờ… sao bây giờ ngươi…
- Vỗ lễ, nói năng phạm thượng….- Tên quan cận thận chỉ tay xuống, vừa run vừa giận nói ko hết câu.
- Ta cho n gươi tự do nhưng ta không có nói là ta không làm gì ngươi trong 12 canh giờ này. Giữ sức mà chạy tiếp đi con mồi bé nhỏ, không còn nhiều thời gian đâu! – Cổ Nghịch Hàn cười cuồng ngạo, giương cung bắn tiếp mũi tên thứ hai.
- AAAAAAAAaaaa
Vũ Đồng Ngã sóng sòai trên m ặt đất, một mũi tên lại một mũi tên phóng đến. Nhìn thấy đại môn trước mắt, ý chí sức mạnh từ đâu dồn vào, nàng bật người chạy như bay ra hướng cổng đại điện.
Vụt… phập…Trước mắt mọi thứ dần nhòe nhoẹt… Đau quá…, máu trên vai thấm ướt đỏ một mảng áo lụa trắng. Nàng khuỵu chân xuống, đầu đập xuống đất. Bóng trường bào đen tuyền phất phơ trước mắt, ảo giác rồi sao, nàng nhìn thấy Trúc đứng trước Đại Môn giang vòng tay rộng chờ đón n àng. Vũ Đồngg giơ tay, gọi tên: “Trúc… chờ ta, ta về đây….”, cả người lết trên đất, cố trườn ra cổng, máu tràn ra từng vệt ghê người.
Hự….một cảm giác đau nhói đâm vào người. Một mũi tên lại bắn tới, ghim thẳng v ào cánh tay đang giơ lên của Vũ Đồng. Cổ Nghịch Hàn như bị ai đâm một nhát vào tim. Tại sao ngày xưa nàng ấy không hết lòng v ới hắn như tiểu nhân n hi này. Tại sao ngày xưa nàng ấy không đủ mạnh mẽ ở lại bên hắn như con người b é nhỏ này? Tại sao, ngày xưa nàng ấy thà phản bội hắn chứ không đối xử thâm tình n hư thế này? Tại sao? Đầu óc hắn quay cuồng, tức giận, phẫn nộ, đau lòng, tất cả dồn nén trong tim hắn, chỉ có đôi huyết mâu thăm thẳm sâu không đáy đang hướng về hình hài bé nhỏ đau đớn trên mặt đất.
Chợt hắn bừng tỉnh, nhìn thấy tay Vũ Đồng đã bấu được vào bậc cửa ra đại môn, Cổ Nghịch Hàn chợt hoàn hồn, không, hắn không cho phép con người này bỏ đi, hắn phải nắm giữ sinh mệnh này, cả thâm tình này, hắn muốn tất cả phải chôn vùi tại đây….
Vọt từ đài cao xuống, thân thủ đáp xuống, từ từ tiến về phía thân ảnh nhỏ tại đại môn.
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Bàn tay to bấu chặt vào nơi mũi t ên đâm xuống, trên mặt đầy sát khí, hắn cúi sát xuống, nhìn thẳng v ào gương mặt mơ hồ của Vũ Đồng gằn từng tiếng: “Ta không cho phép….” rồi quay ra hét lên ” Đã hết thời hạn, Vũ Phi nương nương không hoàn thành được lời đánh cược, đưa về chờ xử phạt”
Một lực lớn từ đâu đập vào người hắn làm Cổ Nghịch Hàn hơi bất ngờ, Vũ Đồng vùng ra khỏi phạm vi của hắn, dùng toàn bộ sức lực còn lại lao ra ngoài bậc cửa.
“Rắc…” tiếng gãy vụn của xương khớp vang lên nghe lạnh người, chân phải của nàng bị giữ lấy, Cổ Nghịch Hàn lạnh lùng liếc về phía sau, nhẹ nhàng vặn tay, Vũ Đồng ngã sấp xuống đất, đau đến bất tỉnh nhân sự. Nàng hét to: “Trúc, cứu em…” rồi ngất lịm!