Là vì yêu cũng là vì hận.
Gà gáy, chó sủa, nông gia bình thường, cuộc sống bình thường, vốn nên thuộc về Liễu Sinh Hương bình thường, chỉ là, mọi thứ đều bị một nam nhân tên Lạc Vô Trần đánh vỡ.
” Tiểu quỷ, trễ như vậy mới trở về.”
Vương đại nương đứng ở cửa, thân thể khoẻ mạnh hoành tráng khảm một cái đầu, một đôi mắt đậu xanh nhỏ xoay tròn đảo qua đảo lại, bắt đầu từ lúc hai người xuất hiện ở cửa thôn, ánh mắt Vương đại nương liền dừng trên người Lạc Vô Trần.
” Yêu, còn dẫn theo một khách nhân trở về.”
Khẩu khí chua chua, lại có chút cười nhạo ton hót, quả nhiên là loại người chuyên chế. Có lẽ thấy Lạc Vô Trần ăn mặc bất phàm, Vương đại nương vội vàng tiến lên tiếp đón.
” Vị công tử này, là tiểu quỷ ngươi mang về sao, hài tử này chính là không quá nghe lời, giao ngài chăm sóc, ta sẽ yên tâm hơn.”
Vương đại nương đắc ý nhìn Lạc Vô Trần, thấy thái độ ôn hòa sủng nịch với hài tử của hắn, không phải không có đắc ý, chắc hôm nay có thể kiếm được một chút tiền của phi nghĩa không chừng.
” Mấy năm nay thật không dễ dàng gì, một mình ta lại phải nuôi dưỡng hai miệng ăn, trong nhà thêm một con yêu tinh phá phách, tiểu quỷ này cũng khiến không ít người quan tâm…”
” Ngươi nuôi nó chính là để bán giá cao sao?”
Ngữ khí lạnh lùng như ma quỷ, áp suất thấp quanh thân Lạc Vô Trần cũng có thể giết người.
” Công… Công tử chính là nói thế..”
Nữ nhân nói lắp, đôi mắt đậu xanh nhỏ khôn khéo híp thành một cái khe.
” Trả lời ta, phải không?”
Tiếp tục ép hỏi, Liễu Sinh Hương ở một bên lặng lẽ kéo kéo tay áo hắn, là cầu xin sao? Nhưng nữ nhân này chết chắc rồi, Lạc Vô Trần cười lạnh, nụ cười của hắn trước giờ rất ít, một là lúc cực kỳ vui vẻ, một chính là lúc vô cùng muốn giết người.
” Đúng, thì sao nào?”
Nữ nhân bỗng nhiên cứng cổ lại, một cái mặt heo đỏ lên.
” Lão nương gọi ngươi một tiếng công tử là chừa mặt mũi cho ngươi, nó là ta dưỡng, ta muốn thế nào thì làm thế đó, nếu ngươi không mua nó, ta liền bán cho Xuân Hương Viện, giá cũng đàm hảo, đây chính là mặt hàng rất tốt, dưới năm lượng bạc thì không mua được.”
Vương đại nương lên mặt nạt người, mãi đến lúc một thanh kiếm băng hàn đến bên cổ, sự sợ hãi trong đồng tử nhanh chóng mở rộng, nữ nhân đó lập tức co quắp ngã ngồi xuống đất.
” Anh… Anh hùng.. Đừng… Đừng giết ta, ta còn một hài tử tám tuổi, nhà chúng ta lẻ loi hiu quạnh chỉ có hai mẹ con chúng ta nương tựa lẫn nhau, ngài, ngài giơ cao đánh khẽ, thương cảm, thương cảm cho ta.”
Sao nghe thế nào cũng là tình tiết cũ rít, Lạc Vô Trần hắn còn nghe ít hay sao? Trên thân kiếm trượt xuống một đạo vết máu, chỉ cắt nhẹ qua da thịt một chút, nữ nhân liền kêu lên như giết heo, rõ là ồn ào.
” Buông mẹ ta ra!”
Thân ảnh hài tử vọt ra như tên bắn, Lạc Vô Trần quá mức yếu ớt, lại bị va chạm này đụng ngã, kiếm trong tay cũng trượt xuống, vô lực ngã trên mặt đất, nhìn cái hài tử như tiểu ngưu bốc lên tức giận, Lạc Vô Trần bỗng nhiên có chút ý cười, mẹ chẳng ra gì, con cũng thiếu thú vị. Liễu Sinh Hương sớm đã ngốc ở một bên, mãi đến lúc cái nữ hài nộ khí đằng đằng kia rống to.
” Tiểu quỷ, ngươi không có lương tâm, uổng cho ta còn giúp đỡ ngươi, ngươi chính là hồi báo ta như vậy sao? Kêu một người tới giết mẹ ta, mẹ ta có làm gì không tốt cũng đã dưỡng ngươi rất nhiều năm, ta sẽ không tha thứ cho ngươi.”
” Tiểu Tú…”
Nữ hài tử cũng tráng như ngưu chuyển đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Vô Trần, liền muốn dìu mẹ nó vào nhà, nữ nhân kia lại nháo lên.
” Không được, bắt hắn đến gặp quan, lão nương ta thiếu chút nữa bị giết, thù này không thể không báo!”
Nữ nhân thấy Lạc Vô Trần dễ dàng bị một hài tử đẩy lui, cốt khí lại cứng lên.
Hừ, ta vốn không định buông tha các ngươi, Lạc Vô Trần vẫn lẳng lặng ngồi dưới đất, hắn đang tích tụ sức mạnh, một sức mạnh giết người, tuy toàn thân cứng ngắc, võ công khôi phục không đến một phần, nhưng giết một người cũng đã đủ rồi. Quay đầu lại nhìn Liễu Sinh Hương, lệ quang óng ánh trong con mắt to to, là tự trách hay lo lắng đây, có lẽ đều có sao. Lạc Vô Trần gật gật đầu với nó, bên môi một mạt ý cười, hài tử này, thứ ta muốn dạy cho ngươi, ngươi tức khắc sẽ biết.
Huyết quang, hiện lên nhanh như sao băng trong trời chiều, máu tươi lẳng lặng tràn ngập, con mắt thật to của hài tử lóe sáng, lóe sáng, ánh mắt nó đỏ, đỏ như tịch dương, đỏ như máu tươi, hoàng hôn nhiễm máu này, khiến một hài tử hiểu được cái gì gọi là cái chết.
” Ta giết họ.”
Lạc Vô Trần huy kiếm vào vỏ, thanh tuyến băng lãnh quét qua không khí, trên đất có hai cổ thi thể, trên mặt là một thần tình vẫn nhàn nhã, tại sao liền chết mau như vậy?
” Tại sao?”
Hài tử lùi một bước, nét kinh sợ trên mặt dần lan rộng.
” Tại sao, tại sao phải làm như vậy?”
” Ngươi phải biết, kẻ yếu cả đời cũng sống khá giả không nổi, tựa như ngươi, không giết ả, ả sẽ khiến ngươi đến lúc chết vẫn còn thống khổ.”
” Vậy tại sao phải giết Tiểu Tú? Nàng là vô tội!”
” Hừ.”
Cười lạnh, Lạc Vô Trần nhìn mắt nó.
” Nhổ cỏ nhổ tận gốc, ngươi không biết sao?”
” Nàng…. Nàng là bằng hữu tốt nhất của ta.”
” Bằng hữu?”
Lạc Vô Trần chợt bắt lấy bả vai nó, bả vai gầy gầy nho nhỏ run run kịch liệt.
” Đời này ngươi chỉ cần trả chân tâm với một người là đủ rồi.”
Ngữ khí ôn hòa, ánh mắt thiết tha, Lạc Vô Trần vội vàng nhìn nó, muốn xác minh bản thân, xác minh nguyên tắc của hắn.
“… Ta hận ngươi!”
Liễu Sinh Hương đẩy hắn ra, yếu ớt đến ngay cả sức mạnh tiểu hài tử cũng chống không được, Lạc Vô Trần ngã trên mặt đất, đất đai lạnh lẽo làm hắn có khoảnh khắc thất thần, mình làm sao vậy, không phải muốn đoạn tuyệt mọi thứ của y sao, tại sao, tâm lại đau như vậy, đau đến cơ hồ không thể hô hấp, hoá ra, bóp chết hy vọng của một người, hy vọng yêu cùng được yêu, lại là mình bị thương sâu nhất.
Liễu Sinh Hương chạy, chạy rất xa, lúc thân ảnh cô đơn của nó biến mất ở cuối đường, một tiếng thở dài thê lương xa thẳm lẳng lặng lách ra, phảng phất như ở bên vành tai, lại phảng phất như cách xa ngàn dặm, tiếng thở dài nhạt nhạt kia, nhạt như gió mát, nhạt như rượu thuần, chỉ có kẻ thương tâm mới nghe mà hiểu được, tiếng thở dài say người kia.
” Lạc Vô Trần, ngươi không hối hận sao?”
” Ha ha ha, ta rất hảo.”
Lạc Vô Trần ôm ngực, máu tanh ngọt dâng lên làm hắn cơ hồ ngất đi.
” Ngủ đi, hảo hảo ngủ một giấc, sau đó cái gì cũng hảo.”
Thanh âm đó tiếp tục nói, khiến người tâm an tựa thôi miên, rất nhẹ rất xa, Lạc Vô Trần rốt cuộc ngã xuống, mắt lại thẳng tắp nhìn hướng Liễu Sinh Hương biến mất, kiên định không dịch.
” Ngươi vẫn chấp nhất như vậy…”
Một bóng người mỏng nhạt dần hiện ra, trong không khí trôi nổi hương hoa, giống như hương vị trên người người nọ.
” Ngươi đã thành công bước lớn đầu tiên, nên hảo hảo nghỉ ngơi.”
Tay phủ lên mắt hắn, bóng người nhẹ cười, tại sao lại muốn khóc như vậy.
” Đứa ngốc, ngươi rõ là một kẻ đại ngốc…”
” Sinh Hương, ngươi hận ta không?”
Trước khi ý thức biến mất, Lạc Vô Trần nhìn thân ảnh mong nhớ ngày đêm kia, cánh môi mấp máy, rốt cuộc nói ra, nhưng không nghe được đáp án, y là đang nói, hận, hay không nhiều đây?
Liễu Sinh Hương, Liễu Sinh Hương chỉ còn một hồn phách đơn bạc mỉm cười nhợt nhạt.
” Ta yêu ngươi.”
Yêu, là mặt trái của hận, cũng là song sinh của hận, yêu và hận, căn bản không có giới hạn rõ ràng, linh hồn chấp nhất, xuyên qua trăm năm, là vì yêu, cũng là vì hận.