Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 973: 973: Chương 1011





Mấy ngày sau, Bạch Tố Y đột nhiên nhận được điện thoại từ Ôn Nhã Như.

“Bạch Tố Y, lần trước mình sai rồi.

Cậu cho mình một cơ hội để hai chúng ta quay lại làm bạn như xưa có được không? Mình thật sự không muốn mất đi một người bạn thân như cậu.”
“Ngày mai là ngày mình và Từ Bạch Đình tổ chức lễ đính hôn, cậu là người bạn thân thiết nhất của mình, mình hi vọng cậu có thể đến tham gia.”
Chuyện này…
Bạch Tố Y có vẻ hơi do dự.

Nói thật là cô không muốn đi, bởi vì cô đã nhìn thấu bộ mặt thật của Ôn Nhã Như rồi.

Người bạn thân của này của mình là một người ham vinh hoa phú quý, lại hay bợ đỡ.

Bây giờ sở dĩ cô ta quay lại tìm mình, sợ là cũng chỉ vì coi trọng địa vị hiện tại của cô mà thôi.

“Bạch Tố Y, cậu vẫn chưa chịu tha thứ cho mình sao? Mình thật sự biết sai rồi, cậu cho mình một cơ hội đi.

Ngày mai chỉ cần cậu đến dự thôi, cậu muốn mình làm cái gì cũng được!”

Ở đầu dây bên kia, Ôn Nhã Như giả vờ nhẹ nhàng cầu xin, nhưng trên môi cô ta lại nở một nụ cười độc ác.

Nếu như Bạch Tố Y không đến, thì sao kế hoạch nham hiểm của cô ta có thể triển khai được chứ?
Ngay sau đó Bạch Tố Y chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, nói:
“Được rồi.

Vậy cậu gửi cho mình địa chỉ khách sạn đó đi.”
Nghe thấy cô nói như vậy xong, Ôn Nhã Như lập tức vui mừng đáp lại: “Ngày mai lúc bảy giờ, ở Pangu Seven Stars, không gặp không về!”
Cúp điện thoại, Ôn Nhã Như cả người không một mảnh vải che thân nở một nụ cười nguy hiểm, nói với Từ Bạch Đình đang nằm trên giường:
“Con khốn kia đồng ý rồi!”
“Làm tốt lắm!”
Từ Bạch Đình nở một nụ cười sáng lóa, mặt mũi tràn đầy vẻ căm hận, nói:
“Tôi đã hứa hẹn với cậu chủ nhà họ Tiêu rồi.

Đến lúc đó, chúng ta tự mình đưa con đàn bà đó lên trên giường anh ta.”
“Mà cậu chủ nhà họ Tiêu cũng đã đáp ứng yêu cầu của tôi rồi.

Chỉ cần anh ta nắm được cả tỉnh Nam Lộc trong tay rồi, thì sẽ giao con đàn bà kia cho tôi.

Đến lúc đó tôi nhất định sẽ khiến cho cô ta trở thành món đồ chơi hạ đẳng để cho người khác sỉ nhục!”
Trên mặt hai người này tràn ngập vẻ hả hê đắc ý.

Đôi nam nữ khốn nạn này đều nở một nụ cười không có ý tốt.

Bởi vì bọn họ biết rằng… Ngày mai, Bạch Tố Y chết chắc!
Buổi tối ngày hôm sau, Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y theo đúng giờ hẹn tới khách sạn Pangu Seven Stars.

Hai người còn phát hiện, không ngờ những người có mặt ở đây ngày hôm nay đều là các nhân vật có tiếng tăm ở cả Nam Lộc và Bắc Lộc.

Thậm chí, còn bất ngờ hơn đó là những người này đều có địa vị cao hơn cả nhà họ Từ.

Điều này khiến Bạch Tố Y cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Bằng năng lực của nhà họ Từ, sao có thể mời được toàn bộ giới thượng lưu, các tai to mặt lớn của Nam Lộc và Bắc Lộc tới được?

Chỉ có điều, cô còn chưa kịp đưa ra nghi ngờ trong lòng, thì trong ánh mắt Lâm Thiệu Huy đã xuất hiện sự lạnh lùng, u ám:
“Xem ra, đêm nay chính là Hồng Môn Yến rồi!”
Quả nhiên là thế!
Bạch Tố Y cũng nở một nụ cười tự giễu.

Mình đúng là ngây thơ quá rồi, lại cho rằng Ôn Nhã Như thật sự muốn nối lại tình bạn xưa với mình, ngu xuẩn đến mức đi tin tưởng cô ta.

Chó sao có thể thay đổi được thói quen ăn phân chứ?
Đêm nay, chỉ sợ là Ôn Nhã Như lại một lần nữa có ý định làm bọn họ bẽ mặt thôi.

Cô cười khổ một tiếng, rồi nói với Lâm Thiệu Huy:
“Chúng ta đi thôi.”
Đi?
Lâm Thiệu Huy cười lạnh đáp: “Như vậy chẳng phải là bọn họ được lời rồi sao?”
“Chúng ta cứ lần lượt rộng lượng tha thứ cho bọn họ, nhưng đổi lại bọn họ lấy oán trả ơn.

Đã như vậy, thì bọn họ cũng phải trả một cái giá thật lớn!”
Lúc này, Từ Bạch Đình và Ôn Nhã Như đang nói chuyện với một người đàn ông lớn tuổi, nhìn thấy Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y tới, hai người bọn họ khoác tay nhau, nhìn chằm chằm về phía đó.

Sắc mặt bọn họ rất u ám, trong mắt chỉ toàn là thù hận.

Nhất là Từ Bạch Đình!
Chỉ vì đôi nam nữ khốn kiếp này mà hai chân của anh ta bị đánh nát, bây giờ anh ta chỉ có thể ngồi trên xe lăn để hoàn thành lễ đính hôn.


Đồng thời, bác sĩ còn nói cho anh ta biết, cả đời này anh ta chỉ có thể sống trên xe lăn mà thôi.

Điều này khiến cho anh ta càng oán hận hai vợ chồng Lâm Thiệu Huy hơn.

Anh ta hận không thể chém hai người thành trăm mảnh!
Lúc này, trên mặt Từ Bạch Đình chỉ còn lại sự oán hận.

Anh ta nói với người đàn ông đã có tuổi đứng trước mặt mình:
“Ông Đường, người này cũng là một tông sư.

Ông cảm thấy anh ta thế nào?”
Ông già kia chính là hộ thần bậc nhất của nhà họ Tiêu, Nghiêm Ngọc Đường!
Là một tông sư danh xứng với thực!
Lúc này, ông ta nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, sau đó nhếch miệng tạo thành một nụ cười khinh miệt.

Tiếp theo, ông ta phun ra hai từ:
“Rác rưởi!”.