Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 1520: 1520: Chương 1602





Vương Diễm Lệ cắn răng nghiến lợi nói:
"Được rồi! Để sau này nói! Đối phó với một Lâm Thiệu Huy trói gà không chặt không tới vài phút, không cần phải lo lắng!"
Ban đêm, Lâm Thiệu Huy bấm một dãy số bí ẩn trong phòng mình.

Trong không gian đen tối, đôi mắt của anh lóe lên sắc bén như hai ngọn lửa.

Một giọng nói kính cẩn vang lên từ đầu dây điện thoại bên kia.

"Vương, ngài có gì cần dặn dò?"
Lâm Thiệu Huy hỏi: "Kế hoạch tôi kêu các ông chuẩn bị như thế nào rồi?"
"Chúng tôi vừa tìm hiểu tình hình của cả nhà họ Lâm, có tấn công hay không, và tấn công như thế nào cần đợi Vương quyết định!"

Cuồng Thần Huyết Ngục bên kia trả lời.

"Ông nói xem, tiêu diệt cả nhà họ Lâm cần tốn bao nhiêu tiền."
Người trong điện thoại lập tức giới thiệu với Lâm Thiệu Huy.

Tài sản nhà họ Lâm hơn vạn tỷ, có nhiều công ty con, tham gia vào bất động sản, ngành sản xuất, giải trí, rất nhiều ngành nghề khác nhau, mấy năm nay phát triển mạnh mẽ khác thường, cho dù vừa mới tổn thương nặng nề thì cũng không dễ để có thể tiêu diệt họ một cách chính đáng.

"Ha ha, đúng là An Nam nổi tiếng nhất đế chế kinh doanh!"
Lâm Thiệu Huy cười nói,
"Xem ra chuyện này càng ngày càng thú vị!
Cuồng Thần Huyết Ngọc ở đầu dây bên kia nói giọng lạnh lẽo:
"Vương, ngài là chỉ huy của hàng ngàn hàng vạn người trong thế giới ngầm, không ai có thể khiêu khích ngài.

Chỉ cần một mệnh lệnh của ngày, chắc chắn tôi sẽ vắt óc suy nghĩ để cho bọn họ biến mất trên thế giới này!"
Một nụ cười xấu xa hiện lên trên khóe miệng của Lâm Thiệu Huy.

"Cứ bắt đầu như vậy đi!"
Ngày hôm sau, Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y bị đánh thức bởi tiếng cãi vã gay gắt.

Hai người ra khỏi phòng xem thử thì thấy Vương Diễm Lệ đang mắng chửi tại phòng khách của khách sạn.


"Bạch Tuấn Sơn, tôi nói cho ông biết, cứ xem như các ông tình cờ cứu được cụ bà, ông cũng đừng hòng hung hăng phách lối ở nhà họ Từ! Chúng tôi không ăn cái gì của nhà ông hết, đồ sao chổi! Cả đời này tôi sẽ không quên ông khiến nhà tôi mất cậu con rể vàng!"
Sau đó là giọng nói ôn hòa của Bạch Tuấn Sơn:
"Chị họ, tôi là cháu trai của bà ngoại, cứu bà cụ là chuyện mà người cháu như tôi nên làm, việc này có cái gì mà phải hung hăng phách lối?"
"Còn giả ngu? Các ông nuông chiều thằng bỏ đi nhà ông, phá hỏng không ít chuyện tốt nhà tôi, hôm qua lại còn kêu nó xúi giục Hữu Dung làm chắn, làm cho Cậu Võ và bạn của cậu ta đều bị thương."
"Thằng nhóc Võ Đông Anh kia tập trung bốn người đến tấn công tôi, không lẽ muốn tôi phải chịu bị bọn họ đánh, đến nỗi bị giết chết, bà mới vừa lòng à? Còn nữa, tôi cũng không để Hữu Dung chắn cho tôi."
Lâm Thiệu Huy cười lạnh đi từ trên lầu xuống, lạnh lùng nhìn bà ta.

"Đồ ăn hại, đúng là xúi quẩy, phá chuyện tốt của tao một lần thì thôi, lại còn muốn phá thêm lần thứ hai, nhìn mày là tao lại nhớ đến Hữu Dung nhà tao không gả đi được! Tao đánh chết mày thằng rác rưởi!"
Vương Diễm Lệ la hét muốn dạy bảo Lâm Thiệu Huy.

Ngay sau đó là một tiếng "Ba" giòn vang.

Lâm Thiệu Huy tát một cái vào mặt Vương Diễm Lệ.


"Mày...Thằng ăn hại này, mày dám đánh tao?"
Vương Diễm Lệ sững sờ, biểu cảm không thể tin được, sao thằng rác rưởi này dám đánh mình, mình là người lớn!
Hơn nữa, gia đình nhà họ Bạch còn nợ ơn cứu mạng của nhà bà ta!
Từ Hữu Dung căng thẳng trong lòng, rất tức giận với hành vi tồi tệ của Mẹ, vội vàng rời khỏi giường mặc quần áo.

Trong phòng khách, Từ Đức Tường tức giận nói.

"Diễm Lệ, bà làm cái gì vậy? Lâm Thiệu Huy cứu Mẹ một mạng, bà không cảm kích thì thôi, mới sáng sớm đã đến đây gây chuyện, còn nhục mạ, đòi đánh nó, bà thật không biết xấu hổ!"
Vương Diễm Lệ một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mũi Từ Đức Tường dạy dỗ:
"Ông già kia im mồm cho tôi! Tôi đánh là vì nó tự tìm, ai bảo nó ăn hại, đã ăn hại thì thôi lại còn phá chuyện tốt của chúng ta, tôi thích đánh thì đánh, nếu ông dám nói nhiều, tôi đánh luôn cả ông!".