Không khí trong phòng trở lên ngưng trọng, không ai để ý đến Nàng (từ giờ sẽ gọi Di Hồng Hoả Băng là nàng nhé!) đã mở ra cặp mắt lạnh lùng vô cảm nhưng chỉ trong nháy mắt đã không còn lại cặp huyết mâu lạnh lùng nữa mà thay vào đó là một cặp băng (băng là màu lam nhạt nhé, huyết mâu sẽ là màu đỏ tượng trưng cho thân phận của nàng) mâu ngây thơ hồn nhiên có chút khó hiểu tò mò.
Không phải nàng đã hứa với sư phụ là sẽ sống thật tốt sao? Nhưng có lẽ nàng phải tìm cách trở về thế kỉ XXI thôi, ở đó còn có em gái nàng nữa.
“Uy... Này... Ta là đang ở đâu đây?” Giọng nói ngọt ngào hồn nhiên tựa như rót mật vào tai người nghe của nàng phát ra khiến cho ba người đang suy tư phải giật mình.
Như một cơn gió lốc Nam Cung Thần chạy đến bên nàng giúp nàng tựa vào người mình mà lo lắng hỏi “nàng cảm thấy thế nào?”
Nhìn hành động của hắn nàng có cảm giác không quen đành cựa thân mình lại làm hắn tưởng nhầm nàng khó chịu bèn bế cả người nàng đặt lên đùi hắn.
Nháy mắt khuôn mặt nàng đỏ ửng, phải biết rằng nàng đây là lần đầu tiên thân mật người khác đấy. Lúc trước có Thần Sở Hạo làm bạn trai nhưng cùng nắm thì cũng chỉ có nói chuyện nắm tay thôi. “Này...ng...ươi thả ta xuống được chứ?” Chúng ta đâu có thân nhau gì đâu? Nàng âm thầm bổ sung thêm một câu trong lòng.
“Nàng là người bệnh.” Một câu đã phán quyết định đoạt hết tất cả.
Chứng kiến tất cả hai người Hàn Mạc, Bạch Hổ có cảm giác như đang lạc trong sương mù. Đây thật sự là Thần Vương Gia của bọn hắn sao? Có khả năng là không bị đánh tráo đó chứ? Thật sự nhầm chắc chắn người vô sỉ kia không phải vương gia của họ.
“Ta...” Lần đầu tiên nàng cảm thấy bất lực như lúc này, phải chăng khi còn là sát thủ do ít nói quá nén bây giờ ngôn từ mới trống rỗng. Áp chế sự cảm khái trong lòng nàng ngước mắt len nhìn đánh giá từng người một.
Người đang bế...ách... Bế nàng trên đùi là một nam tử thân tử y, một đầu tử phát được búi gọn gàng, xiêm y vì bế nàng mà bị mở ra lộ vòm ngực màu đồng rắn chắc. Khương mặt góc cạnh tinh sảo mà sắc nét đang lộ ra ý cười khi thấy nàng nhìn, nàng phải công nhận hắn thật đẹp, phải đẹp hơn tất cả những người nàng đã gặp, có khi còn đẹp hơn cả những vampire cấp A* nữa. Nhưng sao nhìn có chút quen mắt vậy, hình như rất giống với cái người mà nàng gặp đầu tiên xuyên qua, nếu nàng nhớ không nhầm nàng còn...còn đè...ách...đè lên hắn nữa, nghĩ đến đây khuôn mặt nàng lại đỏ au như tôm luộc vội đánh giá hai nam tử còn lại.
Có ai biết rằng Thần Vương Gia của chúng ta mới vừa rồi còn vui sướng khi nàng đánh giá thì giờ này mặt đã đen thui như đít nồi chỉ vì nàng đánh giá hai người còn lại kia.
Một nam tử thân bạch y, tóc búi gọn được ngọc quan cố địng trên đầu. Quanh người này toả ra hơi thở chứa đựng ít sự khát máu đã được hắn che dấu kĩ. Có thể thấy hắn cũng là người từ trong mưa tanh gió máu mà ra, nếu nàng mà không phải ma Vương thì có lẽ cũng khó nhận ra.
Người còn lại mày thanh mặt tú cũng khá kà đẹp trai, dáng người thon nhỏ quanh thân tỏa ra mùi dược liệu, có lẽ cũng kà một vị thiên tài y thuật gì đó. Nhưng khuôn mặt có vẻ hơi trẻ con và... Nữ...ách...kà nữ tính. Nhưng áng mắt hắn làm cho nàng bỗng cứng đờ người... Hắn cư nhiên có ánh mắt rất giống Vô Danh sư phụ nàng, Nhìn kĩ thì thấy khuôn mặt hắn khá giống Vô bà bà (Vô Bà Bà là lão Bà của ông Vô Danh nhé, người xưa nói lấy chồng theo chồng mà.)
Nàng kích động muốn đứng lên ra hỏi hắn một chuyện mà sư phụ đã nhờ nhưng lại nghĩ thời cơ chưa đến nên đành từ bỏ mà ngồi im.
Nhưng nàng không biết từng hành động nhỏ của nàng đều được hắn Nam Cung Thần thu hết vào đáy mắt.
Tại sao nàng lại kích động như thế, chẳng lẽ nàng biết Hàn Mạc. Nhưng là khi nào cơ chứ, trên giang hồ mấy ai thấy qua mặt độc y mà còn sống lành lặn đâu? Rốt cuộc là tại sao? Không tìm được đáp án hắn đành phải gác lại không nghĩ nữa mà cho hai người bọn hắn ra ngoài.
''Các ngươi ra ngoài đi.''
''Vâng, Gia!'' hai người cùng đồng thanh thối lui ra ngoài.
Nhưng hắn Nam Cung Thần sẽ bỏ qua chuyện hôm nay sao?
Đáp án sẽ là không. Thử hỏi khi ngươi chính mắt nhìn thấy một người không nội lực rơi từ trên trời xuống mà lông tóc vô thương ngươi sẽ tin sao?
Chưa nói đến việc có hay không nội lực mà chỉ rơi từ trên cao như thế cũng làm ngươi thịt nát xương tan bất kể nội lực của ngươi cao thâm thế nào.
Còn cả việc nàng nhận thức Hàn Mạc nữa, nghĩ đến đây lòng hắn lại nổi lên một cỗ vị chua giấm.
Bất chấp mọi thứ hắn cúi đầu xuống đặt môi lên cánh môi mềm mại của nàng, một tay giữ cái ót của nàng tay còn lại vòng qua eo nàng giữ chặt. Còn nàng giờ đang ngơ ngác không hiểu được gì chỉ biết là nàng đang bị cưỡng hôn... Là cưỡng hôn đó.