Bệnh của Dạ Thiên Tuyết cũng không phải là rất khó chữa chỉ là yêu cầu thảo dược điều trị toàn là dược thảo quý hiếm, nàng chứa trong người hàn độc tích lũy từ khi mới sinh, đến khi hàn độc tích lũy quá nhiều liền ảnh hướng lớn tới cơ thể.
Thể chất của Dạ Thiên Tuyết khá đặc biệt, gọi là "Thiên Âm Thánh Thể" lại hình thành một khỏa Băng Hàn Tâm Phách khiến cơ thể nàng như một hủ lạnh di động, sự phối hợp cực âm cực hàn này làm cho Dạ Thiên Tuyết không thể thích ứng, chỉ có thể chịu đựng thống khổ mỗi khi nguyệt quang xuất hiện.
Tuy nhiên giống với đại ca nàng, nàng có thể chất càng thêm khủng bố, "Thiên Âm Thánh Thể" hấp thu vạn vật chí âm chí hàn có thể giúp thúc đẩy việc tu luyện và ngộ đạo, tốc độ so sánh cũng chỉ thua kém với vô tình đại đạo của hắn.
Đã chiếm được tiện nghi lớn từ nàng, Dạ Khinh Ưu cũng không chậm trễ lập tức giúp nàng loại bỏ khỏa Băng Hàn Tâm Phách, đem nó tiến sâu vào vùng thể cực thúc đẩy "Thiên Âm Thánh Thể" hoàn toàn thức tỉnh, khiến nàng từ một tiểu nữ hài chưa từng tu luyện trực tiếp đột phá Đạo Huyền Tam Giai.
Hắn để nàng tiếp tục tắm rửa rồi để một bộ y phục của Đóa Thiên Di cho Dạ Thiên Tuyết để nàng mặc tạm rồi đợi đại ca nàng mua y phục về rồi thay đổi.
Cũng do bề ngoài bừa bộn mà Dạ Thiên Hành phải tìm một nơi tắm rửa mới có thể đặt chân vào tiệm y phục, mất tầm cả canh giờ hắn mới quay lại đưa cho Dạ Thiên Tuyết một bộ y phục để đi đổi, quần áo Dạ Khinh Ưu đưa nàng quá rộng, đặc biệt là phần ngực.
Cả hai huynh muội thay đồ xong mới cùng Dạ Khinh Ưu ngồi vào bàn ăn, cả hai đều mắt sáng như sao nhìn chằm chằm vào bàn thức ăn đầy ắp, có một loại cảm xúc khó tin tưởng bản thân có thể ăn được những món ngon này.
Dù rất đói nhưng cả hai đều không động đũa, chỉ chờ đợi Dạ Khinh Ưu, thấy hắn phất tay lập tức không còn cố kỵ mà dốc sức ăn.
Dạ Thiên Hành ăn như quỷ đói, nhưng Dạ Thiên Tuyết thì rất từ tốn múc cho Dạ Khinh Ưu một bát canh nóng rồi mới lấy đồ ăn cho nàng.
Dạ Khinh Ưu càng nhìn càng thấy yêu thích tiểu nữ hài này, mỉm cười gắp cho nàng miếng thịt to nhất khiến nàng vừa vui vừa hạnh phúc.
Bữa ăn nhanh chóng bị Dạ Thiên Hành dọn sạch, hắn đã rất lâu rồi không được ăn ngon như vậy, trước kia chỉ tưởng màn thầu nóng là món ngon nhất trên đời bây giờ mới hiểu trước kia là vô dụng thế nào, không thể để muội muội ăn những món này.
Dạ Khinh Ưu đưa cho Dạ Thiên Hành một lượng lớn tài nguyên để hắn tu luyện, như vậy còn có cơ hội sau này giúp ích cho hắn.
Dạ Thiên Hành chỉ là trước kia không có khả năng tu luyện, bây giờ đã phát hiện thiên phú kinh diễm của bản thân lại có lượng lớn tài nguyên.
Hắn liền lập tức nhốt mình trong phòng điên cuồng tu luyện, vừa để mạnh mẽ bảo hộ muội muội, vừa muốn báo đáp ân đức của Dạ Khinh Ưu.
Đối với sự cố chấp của Dạ Thiên Hành không để ý chút nào, Dạ Khinh Ưu có hứng thú dạy dỗ Dạ Thiên Tuyết thành một thiếu nữ tốt hơn.
Đêm đêm trong căn phòng của một thiếu nữ vang lên tiếng rên nhỏ cùng hình ảnh dâm mị liên miên không tận.
Dạ Khinh Ưu chỉ dạy nàng vô cùng chu đáo, khiến tiểu nữ hài ngây thơ dần biến thành một thiếu nữ dễ sa đọa trong tay hắn.
Dù là để nàng bú mút côn thịt hắn hay dạy nàng khẩu dâm, hắn vẫn không tướt đoạt trinh nguyên của nàng, đơn giản hắn muốn đợi nàng lớn thêm một chút, khi đó ăn mới có vị.
Dạ Thiên Tuyết cũng không tu luyện quá nhiều, nàng chỉ cần tìm kiếm vật chí âm chí hàn, nhờ vào đó mà tu luyện, mà vật này thì Dạ Khinh Ưu cũng không có nhiều, chỉ có thể đợi khi thực lực huynh đệ bọn họ đủ mạnh mà ra ngoài tìm kiếm.
Ba tháng trôi qua, đối với Dạ Khinh Ưu cũng như cái chớp mắt mà thôi, tu vi của huynh muội Dạ Thiên Hành tăng tiến như tên lửa, Dạ Thiên Hành vừa đột phá Đạo Hoàng Nhị Giai, mà Dạ Thiên Tuyết nuốt hết kho bảo khố của hắn đạt tới Đạo Hoàng Ngũ giai.
Thời gian này Dạ Thiên Hành nhận ra muội muội hắn càng ngày càng thân thiết với Dạ Khinh Ưu, hắn cũng không rõ ràng giữa hai người có chuyện gì, nhưng lại cảm thấy nếu công tử ưa thích muội muội hắn cũng là một điều tốt, như vậy sau này nàng cũng không cần phải theo hắn chịu khổ nữa.
Nghĩ vậy, hắn cũng không còn quá quan tâm mà bắt đầu lo nghĩ về bản thân, dần dần một bóng hình mỹ mạo hiện trong đầu khiến hắn mê man, trước kia hắn không dám tơ tưởng nàng nhưng hiện đã có thực lực liền có suy nghĩ khác xa.
Dạ Khinh Ưu đối với sự ngây ngốc của Dạ Thiên Hành chẳng chút để ý, hắn giờ đã hết hứng thú ở lại chổ này, quyết định để Dạ Thiên Hành tìm một cái xe ngựa rời đi.
Hắn để Dạ Thiên Hành đánh xe còn mình thì ngồi trong xe cùng Dạ Thiên Tuyết.
"Công tử, người muốn tiếp tục đi nơi nào."
"Đi Bạch Vân Tông."
Dạ Khinh Ưu suy nghĩ một lát liền đưa ra quyết định, hắn muốn đi tới Bạch Vân Tông tìm một người, xem xem kẻ này đã trưởng thành đến đâu rồi, cũng vì kẻ này mà hắn mới chọn trung vực này.
Dạ Thiên Hành không thắc mắc, hắn nghe Dạ Khinh Ưu bảo vậy không chút chậm trễ hướng về phương hướng Bạch Vân Tông.
Trong xe, Dạ Thiên Tuyết đang cúi đầu giúp hắn bú mút côn thịt, động tác thành thạo như đã làm hàng trăm lần, miệng nhỏ đảo quanh thân dương căn, đôi khi lại cúi xuống ngậm hai hòn ngọc dương xoa bóp kỹ lưỡng, đầu lưỡi nàng liên tục đảo quanh quy đầu len lỏi chạm vào khe hẹp phía trên.
Hắn đã thiết lập kết giới cách âm không để bên ngoài biết bên trong xe có chuyện gì, ngay cả Dạ Thiên Hành chắc chắn cũng sẽ không ngờ muội muội yếu nhược của hắn đang bú mút côn thịt cho vị công tử mà hắn kính trọng chỉ cách qua một lớp màn chắn.
Hai tay Dạ Thiên Tuyết đang vòng ra sau hông nam nhân, khuôn mặt non nớt liên tục ngậm chặt dương căn sâu trong miệng, đầu không ngừng di động lên xuống hút sâu côn thịt tới sâu yết hầu nhỏ bé, đôi lúc nghẹn đến hít thở không thông nhưng vẫn không chút dừng động tác.
Cái má nhỏ nhắn tiểu nữ hài nhô cao, trong miệng không ngừng chảy ra nước bọt vì kích thước quá cỡ của hắn.
Thân gậy của hắn được nướt bọt của nàng làm cho ướt đẫm, sạch sẽ đầy mùi hương của nữ nhân.
Dạ Thiên Tuyết khó khăn nhả ra côn thịt, từng sợi tơ bọt nhuyễn đầy thân gật, phía trên đầu quy bắt đầu tiết ra chút dịch chất trắng đục, mà thiếu nữ không chút chán ghét quơ đầu lưỡi quét lấy dịch nhờn đem nuốt vào bụng.
Dạ Khinh Ưu kích động nhìn gương mặt xinh xắn đầy sự tươi mới mà động cứng rắn, để nàng hôn khắp thân gậy của mình, chuẩn bị hung hăng đè ép miệng nhỏ nàng.
Đúng lúc này truyền từ bên ngoài động tĩnh khá lớn không thể không khiến hắn chú ý, vô cùng tức giận mặc lại y phục cất đi côn thịt, dịu dàng giúp Dạ Thiên Tuyết lau đi miệng nhỏ rồi kéo rèm nhìn ra ngoài.
Trước cổ xe ngựa hắn là hơn 20 tên hán tử xếp thành một hàng dài chặn ngang đường, trên mặt tên nào cũng mang một vẻ hung tợn đáng sợ, còn đang đôi co cùng với Dạ Thiên Hành, giọng điệu hống hách không chút thiện ý.
Thấy rèm được vén lên, cả đám tặc nhân này đều hướng mắt đến lập tức hít một hơi lãnh kinh ngạc, không nghĩ trên đời lại có một nam nhân kinh diễm như vậy, cả đám đều mừng thầm nghĩ tới việc bắt trói hắn đem bán thế nào cũng là giá trên trời.
"Là tên nào muốn chết chặn đường bổn công tử."
"Haha, vị công tử này tất cả là hiểu lầm thôi."
Thủ lĩnh đám giặc cỏ này là một Đạo Hoàng Tam Giai, Hoa Sĩ Cương đem vùng lãnh địa hàng vạn dặm nắm trong tay.
Dạ Khinh Ưu mắt không thèm nhìn Hoa Si Cương, nhìn Dạ Thiên Hành phất tay.
"Mặc kệ bọn chúng, đi tiếp."
Dạ Thiên Hành chỉ biết khổ sở cười một cái, nhìn đám người chặn đường liền cắn răng đánh mạnh thớt hải mã, trong tay tụ quyết chuẩn bị đánh ra một đạo thiên lôi gạt bỏ đám người chặn đường.
Hoa Sĩ Cương không nghĩ tên nam nhân đẹp trai kia không thèm nhìn hắn một cái, mặt đỏ lên như đít khỉ, không thèm văn nhã lễ độ cái khỉ gì nữa, vung đao ra lệnh cho đám tiểu đệ xông lên.
Chỉ là không ngờ xe ngựa không chỉ không dừng lại còn tăng tốc, đến khi sắp va chạm với đám cướp thì một đạo thiên lôi đánh xuống đánh bay đám cướp văng ra tứ hướng, kẻ xui xẻo trực tiếp bị đốt cháy, da thịt không nguyên vẹn hóa thành một đống thịt nướng.
Hoa Sĩ Cương giật mình, không nghĩ tới một cái phu xe mà lại có thực lực Đạo Hoàng, có chút sợ hãi vì nhắm nhầm đối tượng, bất quá như cũ gã không dám lùi vì không muốn mất mặt trước đám tiểu đệ.
"Hừ, tiểu tử không tệ.
Xem chiêu."
Hô một tiếng Hoa Sĩ Cương liền vung đao nhảy tới, Dạ Thiên Hành biết trận này không chiến là không được rồi, liền cũng nhảy ra rút một thanh cự kiếm chém ra một đường lôi quyết, ánh điện lan tỏa như mạng nhện khiến chúng tiểu đệ phải lùi ra, sợ hãi dính phải.
Keng...!Két...!Rầm...
Dù thấp hơn một giai nhưng Dạ Thiên Hành vẫn thể hiện thế thượng phong liên tục đẩy lùi Hoa Sĩ Cương nhưng kinh nghiệm thực chiến quá ít khiến Dạ Thiên Hành liên tục lộ ra sơ hở để Hoa Sĩ Cương phản kích.
Trận chiến cả hai cứ như vậy mà giằng co.
Ở chỗ kia thì đám cướp còn lại nhìn nhau lập tức liền chia ra vây công xe ngựa, tất cả đều điên cuồng muốn lao vào xe ngựa bắt trói kẻ bên trong.
Dạ Thiên Hành bên kia đang chiến thấy đám cướp tiến đến gần xe ngựa liền không thấy có gì lo lắng, công tử thực lực cao không thể dò tùy tiện vung tay đã tạo ra một cường giả Đạo Hoàng, còn nói gì đến tiểu muội hắn sớm là Đạo Hoàng Ngũ Giai.
Chỉ là xe ngựa một cỗ yên tĩnh không chút biến hóa làm Dạ Thiên Hành kỳ quái có chút lo lắng không biết cả hai người có phải xảy ra chuyện gì không, vì phân tâm nên hắn bắt đầu bị Hoa Sĩ Cương tìm ra cơ hội đánh trúng, lập tức bị một đao xẹt qua cánh vai, máu bắt đầu chảy.
Đúng lúc này không biết từ đâu phát ra âm thanh nóng bỏng lại thanh thuần.
"Đám ác tặc mau dừng tay."
Tất cả sự tập trung đều hướng về phía trên vách đá, nơi đó có một thiếu nữ 18, khuôn mặt xinh đẹp, quần áo đỏ rực, hai tay khoanh trước ngực, nhìn xuống đám cướp càn mà trong lòng nàng một mảnh kích động.
Cuối cùng nàng cũng có cơ hội trở thành nữ hiệp ra tay trượng nghĩa rồi.