Giác đấu lôi đài được xây trên độ cao vạn trượng, rộng vạn xích vuông, được bố trí Trận Pháp Bát Cấp tránh dư uy do giao đấu lan tỏa ra bên ngoài.
Bốn phía lôi đài đều có Kính Chiếu Ảnh trực tiếp trận đấu, nếu muốn xem có thể dùng phi thuyền từ trên cao quan sát.
Lúc này, xung quanh lôi đài vô số chiến thuyền bao xung quanh, nhiều thế lực tụ hội quan chiến.
Mặc dù Tây Môn Phỉ Nhi không được đề danh trên Đại Thần Bảng, nhưng nàng thiên phú được rất nhiều người nhận định trong tương lai sẽ đứng nhóm đầu thiên kiêu Đại Thần Bảng.
Giờ phút này, nhiều người quan chiến đều có tâm tư dò xét nam tử đối diện nàng, nhìn bộ dáng anh tuấn của của đối phương có chút quen thuộc làm một số người không thể nhận ra hắn là ai.
Dù sao, bình thường Yêu Tiên Vương Tử nổi danh lúc nào cũng mang theo ngạ quỷ mặt nạ, không khó hiểu khi không ai nhận biết hắn.
" Tên nam tử đó là ai? "
Đứng trên phi thuyền bạch ngọc, một nam tử mặt mày quan ngọc, ngũ quan chỉnh tề, ánh mắt hữu thần lấp lóe nhìn hai thân ảnh đứng ở trên lôi đài, cất tiếng hỏi.
Bên cạnh hắn là mấy tên nam tử mặc quang phục kính cẩn đứng phía sau, ngang hàng chỉ có một lão giả tiên phong đạo cốt, dáng vẻ trầm ổn, nhỏ giọng lên tiếng đáp tên nam tử.
" Thông tin về kẻ này không nhiều.
Nếu Thánh Tử muốn, ta sẽ cho người đi điều tra.
"
" Không cần vội, ta muốn xem xem bản lĩnh hắn thế nào, lại dám tranh giành nữ nhân cùng ta.
"
Nam tử nụ cười có phần lạnh lẽo, liếc nhìn bóng lưng của Dạ Khinh Ưu, ánh mắt hiện lên vẻ cay độc.
Hắn chính là một trong những Thánh Tử của Quang Minh Thánh Địa, Quang Minh Hữu, địa vị chỉ thua hai vị Thần Tử và Thần Nữ.
Mà thân phận của hắn thật sự cũng không tầm thường, là nhi tử duy nhất của vị Thánh Chủ Quang Minh Thánh Địa, quyền thế ngập trời.
Tại Đại Giới Vực, là một trong những thiên kiêu có địa vị đứng đầu.
Hắn tham vọng rất lớn, từng muốn thống nhất Đại Giới Vực, nhưng Quang Minh Thánh Địa phải tuân thủ không được nhúng tay vào các thế lực tranh đấu, cho nên hắn không dám làm càn.
Hiện tại, mục tiêu của hắn chỉ là thâu tóm từng cái thế lực, bằng cách thu nạp thiên chi kiều nữ của các thế lực lớn trở thành nữ nhân của mình, Hoa Giang Tứ Mỹ cũng là mục tiêu hàng đầu của hắn.
Chẳng qua, hắn thành ý còn chưa đả động được các nàng, lại nghe nói Bách Trung tiểu thư có ý trung nhân làm hắn phải tức tốc đến đây tìm hiểu.
Vừa thấy có người dám thách thức Tây Môn Phỉ Nhi, cũng muốn tham gia náo nhiệt một phen.
Từ đằng sau, một thiếu niên kính cẩn cúi đầu nhìn Quang Minh Hữu, thận trọng lên tiếng.
" Thánh Tử, muội muội của ta không thể đến gặp ngài.
"
Tên thiếu niên kia chính xác là Bắc Đường Vũ, bất quá hiện tại dáng vẻ thiếu gia thường ngày không còn xót lại chút nào, lúc này giống như hầu cận mà kính cẩn đứng phía sau Quang Minh Hữu.
Mà nghe hắn nói vậy, mày rậm Quang Minh Hữu nhíu lại, không vui hỏi.
" Tại sao? Nàng không nể mặt ta? "
" Thật ra là muội ấy ở cùng với mấy vị tỷ muội kia, lời của ta nói muội ấy sẽ không chịu nghe.
"
Bắc Đường Vũ nhíu mày đáp, hắn dù là thân ca ca của Bắc Đường Yên nhưng cả hai lại không có thân thuộc như vậy, dù hắn có ra sức thuyết phục cũng không thể khuyên được vị muội muội này giúp hắn.
Chỉ cần có thể cùng vị công tử trước mắt tạo thành quan hệ thì địa vị của hắn trong gia tộc sẽ tăng, xác suất thống nhất tứ gia thành một thể sẽ lớn hơn.
Chẳng qua nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng đứa em gái này quả thật cứng đầu, khiến cho Bắc Đường Vũ thầm hận.
Nhìn sắc mặt không vui của Quang Minh Hữu, làm hắn cảm thấy bất an, tựa như nghĩ đến điều gì, hai mắt chợt sáng, tiến đến nói một bên tai Quang Minh Hữu làm da mặt gã giãn ra, liếm liếm môi gật đầu.
" Tốt, giao cho ngươi.
"
" Đa tạ thiếu gia, sẽ không để thiếu gia phải thất vọng.
"
Bắc Đường Vũ cười, nói xong hắn cũng vội vã rời đi, tiến hành âm mưu lấy lòng Quang Minh Hữu.
Một bên khác, phi thuyền hoa lệ được che lấp bởi từng dải lụa đong đưa trong gió, tạo thành khung cảnh mờ ảo huyền bí.
Từ bên trong toát ra mùi hương làm cho một đám phi thuyền khác đều có ý đồ tiếp cận, bọn họ nhận ra phi thuyền này thuộc về Bách Hoa Tông, thế lực mỹ nữ nổi danh thiên hạ.
Lúc này, ngồi trên ghế dài, bóng hình mỹ miều của một vị tuyệt sắc mỹ nữ ẩn hiện, thân thể thon dài, đường cong lả lướt, chỉ nhìn qua đủ làm máu huyết nam nhân sôi trào.
Tiếc rằng không có nam nhân nào có phúc khí nhìn được, mỹ nữ vươn cặp chân dài trắng nõn nà, phát ra giọng nói thanh thúy như tiên âm.
" Hắn lại tiếp tục đi trêu chọc nữ nhân, ta có nên đem nữ nhân kia xử lý không nhỉ? "
Trên thuyền hoa, Hân Phong Tiểu Nguyệt lười biếng ngồi trên ghế dài, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát thân ảnh nam nhân đang đứng trên lôi đài, ánh mắt lộ ra vẻ si mê, nhưng trong giọng nói lại toát ra sát khí kinh người.
" Tông chủ, Dạ công tử chẳng phải đang cùng nữ nhân kia giao đấu sao? Làm sao có thể gọi là trêu chọc.
"
Hai bên trái phải là một đôi tỷ muội hoa lệ, giống nhau đến bảy phần, đều xinh đẹp kinh tâm động phách, hai nàng là Hộ Pháp của Bách Hoa Tông, hai tỷ muội Bách Tiểu Hoa và Bách Tiểu Lộ.
Mặc dù các nàng bị Dạ Khinh Ưu tước đoạt trinh tiết nhưng ấn tượng với hắn không tệ, liền vì hắn mà nói giúp.
Hân Phong Tiểu Nguyệt sắc mặt không tốt, tuyệt thế dung nhan ẩn hiện sự giận dữ.
" Còn nói không phải, nhìn mấy nữ nhân kia đang dùng ánh mắt gì nhìn hắn.
Còn nữa, hắn ăn xong liền chạy, lâu vậy còn không đến thăm ta.
Chẳng lẽ muốn chọc cho ta thật sự đem nữ nhân bên cạnh hắn giết hết sao? "
Ánh mắt Hân Phong Tiểu Nguyệt hướng về phía nơi phi thuyền mà đám tỷ muội Hoa Giang Tứ Mỹ đang đứng, dĩ nhiên nhìn ra tình ý trong mắt Bách Trung Thục Nghi, trong lòng tránh không khỏi sự ghen tuông dữ dội.
Bách Tiểu Hoa, Bách Tiểu Lộ hai mắt nhìn nhau, không biết nên nói sao cho phải, các nàng cũng cảm thấy không dễ chịu.
Dù sao nam nhân kia ăn xong liền chạy, còn chưa có chân chính cho các nàng một cái danh phận, làm trong lòng các nàng vẫn còn khúc mắc.
" Không cần ghen nha, tiểu đồ đệ của ta rất tốt.
Thu hút nhiều nữ nhân cũng là điều bình thường, tiểu muội muội không nên nóng.
"
Âm thanh mê hoặc quen thuộc vang bên tai, Hân Phong Tiểu Nguyệt lập tức quay đầu, vừa nhìn thấy bộ dáng quen thuộc của Đóa Thiên Di, trong ánh mắt hiện lên vẻ mừng rỡ.
" Tỷ tỷ, thật là tỷ sao? "
Hân Phong Tiểu Nguyệt vui mừng, thân ảnh lướt đi tới trước người Đóa Thiên Di, cầm lấy tay nàng, vui vẻ cười nói.
Có thể nhận ra sự vui mừng trong giọng nói của nàng, Đóa Thiên Di trên gương mặt nở ra nụ cười điên đảo chúng sinh, nói.
" Thế nào, lâu ngày không gặp nên không còn nhớ tới ta nữa rồi sao.
"
" Làm sao có thể quên, nếu như không có tỷ thì sẽ không có muội hôm nay.
"
Hân Phong Tiểu Nguyệt vẫn nhớ rõ ràng, nếu như không phải Đóa Thiên Di cứu giúp nàng thì có lẽ nàng đã sớm hương tiêu ngọc vẫn, thậm chí còn không thể lợi hại như bây giờ.
Đóa Thiên Di đi tới mạn thuyền, ánh mắt nhìn xuống bên dưới lôi đài, nói.
" Chuyện đó không cần để ý, dù sao cũng là lỗi lầm do đồ đệ ta gây ra, thay muội bù đắp cũng là lẽ thường.
"
Nói xong, nàng chợt quay đầu sang nhìn Hân Phong Tiểu Nguyệt, tiếu ý trên môi đọng lại.
" Yên tâm, đợi thêm một thời gian hắn sẽ chủ động đến tìm muội.
"
" Thật sao, là do tỷ nói với hắn ư? "
Hân Phong Tiểu Nguyệt trên mặt lộ rõ nét vui vẻ, Đóa Thiên Di chỉ khẽ lắc đầu, thản nhiên nói.
" Chẳng qua là tỷ quá hiểu hắn thôi.
Chuyện này vẫn là thuận theo tự nhiên đi, nếu không muốn hắn ghét muội thì tốt nhất không nên làm ra hành động lỗ mãng.
"
Hân Phong Tiểu Nguyệt chần chừ một lát, cuối cùng cũng ngoan ngoãn nghe theo, gật đầu đáp.
" Được, vậy muội nghe theo lời tỷ.
"
Hai tỷ muội Bách Tiểu Hoa, Bách Tiểu Lộ nãy giờ không dám nói một lời, đều nhìn trong mắt nhau ý vui, dĩ nhiên đều đang đợi câu trả lời của nam nhân.
Các nàng dù không rõ Đóa Thiên Di là ai, nhưng nhìn bộ dáng của tông chủ rất nghe lời nàng, đều hiểu nữ tử kia không tầm thường, quan hệ chỉ sợ vô cùng thân thuộc với nam nhân kia.
Đang lúc hai vị tuyệt sắc mỹ nữ trò chuyện, một đồ đệ của Bách Hoa Tông bỗng nhiên hướng về Hân Phong Tiểu Nguyệt, cung kính lên tiếng.
" Bẩm tông chủ, có một người tự nhận là cố nhân nói muốn gặp ngài.
"
" Mặc kệ là kẻ nào, ta không rảnh tiếp đón.
"
Hân Phong Tiểu Nguyệt mi dài rũ xuống, không vui đáp.
Lập tức để cho vị đệ tử Bách Hoa Tông không chút chần chừ mà xoay người, định thông báo.
Nhưng lúc này, đột ngột lại có giọng nói nam nhân truyền đến bên tai nàng.
" Tiểu Nguyệt, thời gian đã lâu như vậy.
Nàng thật sự không muốn gặp lại ta sao.
"
Vừa nghe giọng nói, vốn đang bình lặng bỗng chốc sát khí quanh người Hân Phong Tiểu Nguyệt bạo tăng, khí tức lạnh lẽo nhắm về phương hướng một thân ảnh nam tử vừa xuất hiện.
Nam tử hiên ngang uy vũ, khí khái ngập trời, toàn thân được bao phủ bởi hạo nhiên chính khí, tuấn lãng bộ dạng làm mê đảo một số đồ đệ của Bách Hoa Tông.
Hắn giống như không bận tâm sát khí của nàng hướng về phía mình, vẫn rất thản nhiên bước đến, nhìn mỹ nữ trước mặt, kìm nén nội tâm trong lòng.
" Dương Thanh Nhân, ngươi sao chưa đi chết.
"
Bao phủ xung quanh Hân Phong Tiểu Nguyệt là từng con hắc điệp bay lượn ngập trời, khí tức âm u quỷ dị bao trùm thân thể Dương Thanh Nhân.
Lại không làm cho nam tử chút nào để ý, xung quanh thân thể, một luồng hào quang phát sáng, toàn bộ hắc điệp trong nháy mắt biến mất, hiện ra thân ảnh lành lặn như cũ của hắn.
" Ta chỉ muốn cùng nàng nói chuyện, không cần phải tức giận như vậy.
"
" Cút, ta chả có gì để nói với ngươi.
Trước kia ta tuổi trẻ cho nên bị ngươi hấp dẫn, nhưng hiện tại ta đã không còn là thiếu nữ non nớt như trước, mấy lời đường mật của ngươi đem ném ra sọt rác đi.
"
Hân Phong Tiểu Nguyệt không hề cho Dương Thanh Nhân một chút mặt mũi, làm nét mặt hắn hơi đổi.
Mặc dù hắn thật sự có lỗi nhưng chưa từng nghĩ đến nữ tử này nhanh như vậy đã không còn chút tình cảm nào dành cho hắn.
" Muội ấy nói ngươi cút, chưa hiểu sao? Còn nữa, nếu như dám động tới hắn, ngươi chết.
"
Đóa Thiên Di lúc này chợt lên tiếng, làm Dương Thanh Nhân mới chú ý tới, không nghĩ tại nơi này còn một nữ nhân có thể so với vị hôn thê cũ của hắn không kém chút nào.
Vốn đang suy nghĩ xem nàng là ai bỗng chợt cảm giác toàn thân lạnh lẽo, đến khi nhìn lại, hắn hoảng sợ phát hiện ra cánh tay của mình đang lấy một tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng khô héo.
Không hề do dự, hắn dứt khoát chặt đứt cánh tay, lùi lại giữ khoảng cách.
Hắn kinh hãi nhìn Đóa Thiên Di, chỉ thấy tu vi đối phương mới là Tố Đạo Cảnh, nhưng lại mang cho hắn một cảm giác đe dọa tràn ngập.
Chợt hắn nhận ra luồng lực lượng đáng sợ lúc nãy làm khô héo cánh tay của hắn, thất thanh kêu lên.
" Tử Vong Chi Lực? "