Tống Ngọc Lam sau khi nhận hết toàn bộ truyền thừa của Đế Dược Y Vương, tri thức luyện dược của nàng đã gia tăng một mảng lớn.
Nàng cũng đem Dược Đạo Châu nhận chủ, toàn bộ bảo khố của Đế Dược Y Vương cũng thuộc về nàng.
Dù không rõ vì sao sau khi để nàng tiến lên đỉnh tháp thì không còn nghe Đế Dược Y Vương nói chuyện cùng nàng nữa.
Chẳng qua nàng không quá để ý, lúc này ngay khi vừa nhận được bảo khố truyền thừa, nàng liền nghĩ đến Dạ Khinh Ưu, nam nhân kia đối với nàng thật tốt, nàng có thể đem một nửa bảo khố chia cho hắn, thậm chí nếu hắn muốn hết nàng cũng không từ chối, dù sao nàng có Dược Đạo Châu cũng là đủ.
Vừa nghĩ đến không biết tiếp theo sẽ đối mặt với nam nhân kia thế nào, nàng vừa rời khỏi Dược Đạo Châu thì trước mắt đã có một đám người chờ đợi sẵn bao vây lấy nàng.
Nàng có thể nhìn lấy vẻ tham lam ẩn chứa đằng sau những đôi mắt đó, ngay lập tức, gương mặt nàng liền trầm xuống.
" Tống tiểu thư, chúng ta nghe nói tiểu thư nhận được chân truyền của Đế Dược Y Vương.
Có thể cho chúng ta xem một chút? "
" Đúng vậy, chúng ta đều là Y Sư, chia sẻ Y Đạo cũng là điều nên làm.
Nếu như vậy, thiên hạ Y Sư sẽ hưng thịnh, không còn người nào phải chịu khổ.
"
Lời của đám người nói đến đàng hoàng nhưng để trong lòng Tống Ngọc Lam lạnh lẽo, nàng không ngốc, biết đám người này chỉ hoa ngôn xảo ngữ, mục tiêu vẫn là nhắm đến truyền thừa ở trong tay nàng.
Nàng quả thật có chút hối hận, không ngờ tới đạt được truyền thừa của Tiên Vương dẫn đến nhiều người thèm khát như vậy.
Bên ngoài có vô số truyền thừa sao lại không tranh, lại đều nhắm về phía nàng?
Dĩ nhiên nàng không biết rõ sức hấp dẫn lớn của Dược Đạo Châu trong mắt thế nhân là cỡ nào kinh khủng, ngoài ra còn có tài phú của Tiên Vương để lại, đủ để vô số người điên cuồng tranh đoạt.
" Tống tiểu thư, sao lại không nói lời nào? Hay là để chúng ta đến đoạt đi.
"
Giọng điệu của đám người cũng dần mất đi bình tĩnh, đã có kẻ chịu không được muốn động thủ, nhưng khi bàn tay hắn vừa tiến đến đã bị một lớp màn chắn vô hình cản lại, đánh bay gã bắn ngược lại, lăn lộn trên đất.
Tống Ngọc Lam giật mình, bởi vì nàng cũng nhận rõ bản thân đang trong tình trạng nào, không dám chậm trễ đem thiếp bài trong tay bóp nát, rời khỏi đạo cảnh.
" Nàng ta vừa rời đi, chúng ta cũng mau chóng thông báo cho mấy vị tiền bối.
Tuyệt không thể để nàng độc chiếm truyền thừa.
"
Kế sau đó, lần lượt nhiều người rời khỏi đạo cảnh, tại nơi này không còn vật gì hấp dẫn đến bọn họ, mục đích chủ yếu vẫn là cướp đoạt Dược Đạo Châu trong tay Tống Ngọc Lam.
Mà khi có vài người rời đi không lâu, đã có tin tức mới lan truyền.
Thôn Nguyệt Mãng Thiên Xà xuất thế, nghe nói bên trong thân thể của nó có vô số bảo vật, lại thần bí bị cố định trên mặt đất không thể chống cự.
Dù có sự quỷ dị bên trong, nhưng tâm lý muốn tìm được bảo vật khiến cho bọn họ điên cuồng hướng về nơi đó, hi vọng có thể đạt được chỗ tốt.
Tại bên ngoài, Tống Ngọc Lam vừa xuất hiện, nét mặt tái nhợt đã hướng về Vô Danh đi đến, nàng không chút chần chừ lựa chọn đến bên sư phụ, nàng biết thực lực của Vô Danh rất lợi hại, đủ sức che chở nàng, đồng thời giúp nàng đòi lại công đạo.
Vô Danh lúc này còn đang chìm đắm trong suy nghĩ về Huyễn Điệp, hắn chú ý đến Dạ Khinh Ưu là kẻ trước kia cùng hắn giao đấu đã tiến vào Mộc Y Đạo Cảnh.
Hắn lúc này chỉ cần đợi cái tên Lang Phong kia xuất hiện, mạnh mẽ hỏi rõ Huyễn Điệp đang ở nơi nào.
Một ngày không nhìn thấy Huyễn Điệp khiến hắn không an tâm, tâm trạng không cách nào vui vẻ.
Đúng lúc này, đồ đệ hắn Tống Ngọc Lam mang theo gương mặt lo lắng xuất hiện bên cạnh làm Vô Danh không hiểu, khẽ nhíu mày.
Tống Ngọc Lam không có dong dài, vội đem mọi chuyện nói rõ cho hắn, ngay lập tức, nét mặt của Vô Danh biến thành âm trầm, cười lạnh.
" Đám người vô sỉ này, vứt hết cả mặt mũi.
Không nói đạo lý đã dám động thủ với đồ đệ của ta, gan cũng to lắm.
Ngọc Lam, ngươi yên tâm, vi sư sẽ làm chủ cho ngươi.
"
" Đa tạ sư phụ.
Chẳng qua, lần này sợ rằng sẽ dẫn đến phiền phức lớn, nếu như bọn họ thật sự muốn đến thế thì chi bằng ta cứ đưa cho bọn họ đi.
Đồ nhi không muốn sư phụ gặp nguy hiểm.
"
Tống Ngọc Lam sợ vì nàng mà dẫn đến Vô Danh đắc tội mấy thế lực kia, cắn môi nói.
Nàng cũng không quá luyến tiếc Dược Đạo Châu, dù sao chân truyền đã được nàng nhớ hết trong đầu, ngoài ra lần này còn có thu hoạch lớn để nàng tiến nhập Đan Đạo quy tắc, coi như đã rất tốt rồi.
Nàng chỉ tiếc là không thể đem bảo khố của Đế Dược Y Vương đưa cho Dạ Khinh Ưu, khiến trong lòng không mấy thoải mái.
" Tại sao phải đưa? Bọn chúng có tư cách gì? "
Vô Danh toàn thân ngạo khí bộc phát, hắn tự nhận định thực lực của bản thân ở toàn thiên hạ coi như đã là tồn tại vô địch, còn có kẻ nào có thể tranh phong cùng hắn? Nếu như không phải lúc trước lo sợ đập chết cái tên Lang Phong kia sẽ không biết tung tích của Huyễn Điệp thì hắn đã mạnh mẽ dùng Chí Tôn lực lượng, một kích tất sát đối phương.
Hiện tại trong mắt hắn, không có người nào có thể đủ sức đe dọa đến hắn.
Nói chi tính cách của hắn là loại không chịu thiệt, nào có thể dễ dàng nhìn người khác khi dễ đệ tử của mình.
Trong lúc hắn vừa suy nghĩ, thì tiến vào trong hội trường, từng thân ảnh xuất hiện, mà đợi bên dưới một đám Dược Sư, Y Sư đợi sẵn, vội vàng tiến lên nghênh tiếp.
Trì Dao Tiên Tử - Lục Thanh Nhã lúc này không rõ vì sao một đám lão già vốn phải đợi ở phủ điểm dành cho khách nhân lại lũ lượt kéo đến.
Phải biết lần này tổ chức Y Hội là dành riêng cho Dược Sư, Y Sư, người bên ngoài không thể xuất hiện ở đây, tránh tình trạng mấy thế lực dùng bạo lực uy hiếp những Tu Đạo Giả không có chỗ dựa, ảnh hưởng đến tính công bằng.
Đây cũng là quy tắc của nàng, nhiều người vì nể mặt Thần Y như nàng cho nên mới đáp ứng nghe theo.
Hơn ba trăm người đồng loạt xuất hiện, toàn bộ đều là người của thế lực danh tiếng, trong đó có tám cái Cửu Cấp Thế Lực dẫn đầu bởi một vị Chí Tôn của Thiên Vực, là Nhị Trưởng Lão của Long Tộc - Long Chiến.
Nhìn nhiều người xuất hiện như vậy, Tống Ngọc Lam không kìm được lo lắng trong lòng, vội vàng nhìn sang Vô Danh, thấy hắn vẫn ung dung ngồi đó, ánh mắt vẫn chú tâm nhìn vào Bí Cảnh, không thèm để tâm đến sự tồn tại của Long Chiến.
Sự xuất hiện của những cường giả Cửu Cấp Thế Lực này làm một đám Thần Y phải chú ý, bọn họ thân phận mặc dù không kém, nhưng so về lực lượng không thể bằng, nếu phải so sánh thì lực hiệu triệu mạnh mẽ hơn mà thôi.
Diễn biến tiếp theo giống như dự đoán của Dạ Khinh Ưu, Vô Danh bị đám lão già cường thế đòi đoạt lấy Dược Đạo Châu, đều không để Vô Danh đặt vào mắt, Chí Tôn lực lượng mạnh mẽ phóng ra, đem tám phần số cường giả bao vây đều giải quyết, gây nên chúng nhân hoảng sợ.
Ai cũng không ngờ đến, Vô Danh còn có thực lực khủng bố như vậy, dẫn đến bọn họ vừa sợ vừa giận.
Vô Danh mặc dù cường thế nhưng giết là người của vô số thế lực, đã đắc tội đến tám cái Cửu Cấp Thế Lực, hơn chục cái Bát Cấp Thế Lực, trong đó còn có Nhị Trưởng Lão của Long Tộc là Long Chiến, bị một quyền của Vô Danh đánh cho nát đến thi cốt vô tồn.
Điều này dẫn tới Long Tộc phẫn nộ, gián tiếp trở thành kẻ thù của một nửa Thiên Giới.
Vô Danh vốn tưởng bản thân khi dùng lực lượng mạnh mẽ sẽ khiến đám người không biết điều kia biết sợ mà dừng tay, nào ngờ lại dẫn đến càng nhiều người tập kích hắn.
Hầu như là toàn bộ các loại thế lực cao tầng đến dự Tiên Trì Đại Hội đều hướng mũi gươm về phía Vô Danh, đòi hắn một cái công đạo.
Vô Danh mặc dù ngông cuồng, nhưng hắn là một Thần Y, cũng không thể lạm sát để đánh mất hình tượng được.
Thế là Vô Danh dẫn theo Tống Ngọc Lam vội rời đi, tránh khỏi nhiều thế lực đuổi giết, lần này không có nóng máu trực tiếp giết người mà chỉ đánh đám người kia bị thương, chẳng thể làm thịnh nộ của một đám thế gia nguôi giận, vẫn phái người truy sát hắn.
Vô Danh dù vô địch nhưng cũng phải phiền muộn, không còn cách nào khác, chỉ có thể đem Tống Ngọc Lam trốn vào một mảnh hoang sơn, đợi tình hình dịu xuống lại ra ngoài.
Lúc này tâm trạng hắn hết sức buồn bực, dù bản thân tu vi lợi hại nhưng lại phải trốn như vậy, làm tâm tình hắn không cách nào dễ chịu.
Nhưng nếu hắn thật đồ sát thiên sinh, khi gặp lại Huyễn Điệp chỉ sợ nàng sẽ không thèm nhìn mặt hắn, cho nên hắn hiện tại chỉ có thể nhịn.
Tin tức Vô Danh giết người của Cửu Cấp Thế Lực, đắc tội Long Tộc, còn có người của Thiên Huyền Thiết Tông, v.v… Gián tiếp dẫn đến cái tên này nổi lên nhanh chóng, nhiều người kinh dị thực lực của Vô Danh, còn cười trên nỗi đau của kẻ khác.
Lúc này, Vô Danh tựa như đã đắc tội người của Nhân - Thiên hai giới, trở thành đối tượng vây bắt, mà thông tin Dược Đạo Châu trong tay Vô Danh cũng rất nhanh đã truyền ra, dẫn đến nhiều người dù không có thù với Vô Danh cũng muốn tìm tới.
Tiên Trì Đại Hội biến thành tình trạng hỗn loạn như vậy khiến Lục Thanh Nhã không biết phải làm sao cho phải, nàng lúc này không có năng lực ngăn cản xung đột, chỉ có thể ủy khuất nhìn một đám Cửu Cấp Thế Lực thể hiện quyền uy đè ép nàng.
Cũng may Mộc Y Đạo Cảnh vẫn có thể tiến hành.
Lúc này có Dịch Khải Hoàng trợ trận, dù là Long Tộc cũng không dám lỗ mãng mà phá rối, trả lại bình yên tạm thời cho nơi này.
Có người nhận ra Đóa Thiên Di là hung thủ sát hại người của thế lực bọn họ, đều có tâm tư trả thù, nhưng toàn bộ đều bị Đóa Thiên Di thẳng tay diệt sát.
Nàng không có nương tay như Vô Danh, chỉ cần là kẻ dám ra tay đắc tội nàng, kết quả đã định là cái chết, tính cách giống y hệt tiểu đồ đệ của nàng.
Lúc này ánh mắt Đóa Thiên Di còn đang chăm chú nhìn vào bên trong Mộc Y Đạo Cảnh, khóe môi tiếu ý ẩn hiện, đôi mắt xinh đẹp ngắm nhìn hình dáng thiếu niên, dù trải qua dịch dung vẫn bị nàng nhìn thấu.
" Tiểu Dạ, ngươi lớn thật mau.
Đã lợi hại đến như vậy.
"
Tình cảnh Dạ Khinh Ưu xử lý Thôn Nguyệt Mãng Thiên Xà dù bị mê vụ che giấu nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt nàng.
Nàng khẽ liếm môi, thâm tình nhìn nam nhân, duy chỉ có nàng biết, trên đời này không có ai yêu hắn hơn nàng.
Dạ Khinh Ưu đang ôm Trương Tuyết Di tiến về vị trí Thôn Nguyệt Mãng Thiên Xà, hắn không hiểu sao chợt rùng mình, có một loại cảm giác bất an ập tới, không rõ tới từ đâu.