Bí Cảnh bên trong, giống như là tại một phương dược sơn của Mộc Y Đạo Cảnh, có thể cảm nhận Mộc Linh Khí dồi dào như bên ngoài.
Hải Vô Quy cầm trong tay đan phương, nhìn vào bên trong dược liệu cần tìm, nhíu chặt mày, hắn thật sự chỉ vừa tiếp xúc phương diện luyện dược được mấy tháng, dù trong đầu có vô số tri thức do Bát Tiên Chân Nhân truyền lại, nhưng hắn vẫn chưa có nhiều thời gian sắp xếp, cho nên có vài loại dược liệu nghe tên đã cảm thấy xa lạ.
May mắn Bát Tiên Chân Nhân cũng là Dược Sư có trình độ luyện dược không thua kém Đế Dược Y Vương, có thể trợ giúp hắn càng dễ dàng tìm ra dược liệu.
Thời gian một ngày trôi qua, Hải Vô Quy vui mừng tìm kiếm bên trong một cái hang động, chứa bên trong là Hàm La U Thảo, loại dược liệu cuối cùng mọc rễ sâu dưới những lớp đá trong hang động, muốn thu hoạch không thể để chút ánh sáng nào chiếu vào, nếu không nó sẽ mau chóng khô héo, càng không thể dùng loại Linh Khí khác chạm vào không thì sẽ thay đổi dược tính.
Hải Vô Quy nhận định quá trình thu hái dược thảo cũng không hề dễ dàng, nếu như không phải có kiến thức của Bát Tiên Chân Nhân trợ giúp, sợ rằng hắn còn đang phải mày mò chưa hết một phần ba số dược liệu.
Bước chân vào bên trong hang tối, Hải Vô Quy ngay cả dùng Thần Thức dò xét cũng không dám, sợ Hàm La U Thảo nhận ra mà chạy mất.
Hắn tiến gần vào trong, mò mẫn trong từng tảng đá, thị lực bị hạn chế nên không hề nhận ra ở đây sớm đã có người khác.
Dạ Khinh Ưu nằm trên một tảng đá, tay gối đầu, mỉm cười nhìn Hải Vô Quy bước vào bên trong, hắn ngồi dậy, tay đặt trên khuỷu chân, đến khi Hải Vô Quy tiến lại gần, trong tay Dạ Khinh Ưu xuất hiện một dị quả hai màu xanh đỏ, uốn lượn gợn sóng, hình dạng kỳ dị, chính là Âm Dương Quả.
Một chút phản ứng cũng không để Hải Vô Quy làm ra, Âm Dương Quả trong tay Dạ Khinh Ưu trực tiếp bị hắn nhét vào họng Hải Vô Quy, thân thể của Hải Vô Quy bị lực đạo của hắn mạnh mẽ ép xuống, thân thể dính chặt trên đá, xương cốt đau nhức, cổ họng chèn vào dị vật làm hắn chỉ biết nuốt xuống.
" Khặc… khặc… khụ khụ… Thứ gì… "
Hải Vô Quy cuộn tròn trên mặt đất, hắn chưa rõ mình vừa nuốt phải thứ gì, chỉ cảm thấy toàn thân thể nóng hổi, khó chịu vô cùng.
Dạ Khinh Ưu nhìn Hải Vô Quy lăn lộn trên đất, khóe miệng giương lên, không có tiếp tục quan tâm, xoay người liền bước ra ngoài, để mặc Hải Vô Quy bất động nằm đó.
Thời gian không biết qua bao lâu, phải đến khi Bát Tiên Chân Nhân trong tinh thần kêu gọi, mới làm Hải Vô Quy tỉnh lại.
Hắn mở mắt, giật mình kiểm tra bản thân không có thụ thương gì nghiêm trọng, trong lòng bất an, kiểm tra Nhẫn Giới Chỉ, không thấy mất một thứ gì, mới cảm thấy quái dị, lập tức hỏi Bát Tiên Chân Nhân.
" Sư phụ, người có rõ là ai tập kích ta hay không? "
" Người kia ra tay quá nhanh, nhanh đến mức ta còn chưa thể cảm nhận hắn tồn tại.
"
Bát Tiên Chân Nhân trong giọng nói khó kìm chế sợ hãi, dù rằng lão hiện tại chỉ là tàn hồn, nhưng cũng là tàn hồn Tiên Vương, kẻ mà lão không thể cảm nhận được tồn tại quả thật làm lão cảm thấy sợ hãi.
Bỗng nhớ tới thứ gì, lão ngay lập tức kiểm tra thân thể Hải Vô Quy, giọng điệu run rẩy cất lên.
" Tiểu tử, ngươi kiểm tra lại bản thân hay chưa? "
" Vẫn chưa, đệ tử cảm thấy không có vấn đề gì… khoan… đợi đã… thằng nhỏ của ta mất rồi...!"
Hải Vô Quy gương mặt tái nhợt, vội vã chạy khỏi hang động, kiểm tra toàn bộ thân thể, di chuyển mà cảm thấy trước ngực nặng trĩu, làm hắn sợ hãi không ngừng.
Khi chính thức nhìn mình trong gương, suýt chút nữa khiến Hải Vô Quy ngã sụp xuống, trước mắt hắn là một đại mỹ nữ ngực nở mông to, dung nhan xinh đẹp có vài phần giống hắn.
(Ae biết nên gắn tag gì rồi đấy :D)
Chỉ tiếc nữ nhân xinh đẹp kia lúc này lộ ra vẻ mặt hết sức khó coi, Hải Vô Quy quỳ trên đất, không dám tin tưởng vừa nhìn thấy mỹ nữ kia lại chính là hắn trong gương, nét mặt tái nhợt đến cực điểm.
" Ta sao lại biến thành nữ nhân rồi… "
Hải Vô Quy khóc không ra nước mắt, hắn đã từng nghĩ vô số loại khả năng, nhưng không nghĩ lại có thể ngờ đến bản thân hắn bị biến thành nữ nhân, điều này đối với lòng tự tôn nam nhân của hắn đả kích không nhẹ.
Bát Tiên Chân Nhân im lặng, lão dù kiến thức sâu rộng nhưng nhất thời còn chưa thể nhận ra đây là loại tình trạng gì, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Hải Vô Quy lúc này ngay cả tâm trạng quan tâm tới thí luyện cũng không có, hoàn toàn chết lặng.
…
Không có Hải Vô Quy, những người còn lại thuận lợi thông qua, tiến hành khảo hạch thứ năm, chính là luyện dược.
Dựa vào những dược liệu có sẵn vừa thu hoạch, luyện thành một viên đan dược, lựa chọn ba người xuất sắc nhất có thể tiến vào khảo hạch tiếp theo.
Tống Ngọc Lam tinh thần mệt mỏi, không có kịp cùng Dạ Khinh Ưu chào hỏi đã tiến hành luyện đan, nàng may mắn vừa gần hết thời gian tìm đủ dược liệu, trở thành người cuối cùng.
Cũng do tại đây, tuổi của nàng là nhỏ nhất, kiến thức y dược cũng không thể sánh bằng những người kia, cho nên có thể vượt qua khảo hạch trước cũng là do nàng may mắn, không có bị Hải Vô Quy đoạt lên trước.
Dạ Khinh Ưu khoanh tay nhìn một đám dược liệu trước mắt, mày khẽ nhíu, dù là hắn thì nhìn một đống dược thảo cao cấp nhất cũng chỉ là Thất Cấp Long Đằng Thảo, muốn luyện ra đan dược tựa hồ không có khả năng, điều này chứng tỏ Đế Dược Y Vương muốn làm khó hắn.
Dạ Khinh Ưu cũng không rõ ràng, tại sao cái lão già này lại giở chứng rồi? Để cho hắn tìm kiếm dược liệu đơn giản rồi tiến vào khảo hạch này bắt hắn luyện chế đan dược cao cấp.
Với thủ pháp của hắn, cùng lắm là chỉ luyện ra Bát Cấp Đan Dược, đây cũng có thể coi là nghịch thiên rồi, vì không ai có thể dùng dược liệu cấp thấp luyện thành đan dược cấp cao hơn cả, nếu không thì như vậy dược thảo còn có ý nghĩa tồn tại hay sao?
" Tiểu tử đừng nghĩ nữa, không phải là lão phu muốn làm khó ngươi.
Mà là những khảo hạch vừa nãy ngươi hoàn thành quá xuất sắc, làm cho ta cũng bị đả kích.
Điều này chứng tỏ thiên phú của ngươi có thể vượt qua lão phu, thậm chí lão phu còn nghĩ ngươi là tồn tại vượt trên cả Y Thánh, nhận truyền thừa cũng vô ích, vẫn là để người hữu duyên đi.
"
" Hữu duyên sao? "
Dạ Khinh Ưu híp mắt, thâm ý cảm nhận tàn hồn Đế Dược Y Vương đang quan sát hắn tại nơi này, nếu như không phải muốn thông qua Tống Ngọc Lam để tạo ra địch nhân cho Vô Danh, thì với bản tính của hắn, đã sớm đem chút Linh Trí ít ỏi của Đế Dược Y Vương bóp nát.
Dù sao thì Đế Dược Y Vương cũng là cái người chết, hiện đối phó một chút Linh Trí sót lại cũng không có lợi ích gì, nói chi hắn đối với truyền thừa của Đế Dược Y Vương một chút hứng thú cũng không có.
" Ha ha, tiểu tử… xem ra ngay cả tiền bối cũng nhận ra ngươi gian lận.
"
Đàm Cô Thanh được cơ hội liền đả kích Dạ Khinh Ưu, hắn đã sớm bị Dạ Khinh Ưu làm cho khó chịu, đặc biệt ánh mắt đối phương trước đó giống như nhìn hắn không tồn tại, khiến cho một kẻ vốn nổi danh được vạn nhân tôn sùng như hắn cảm thấy mất mặt.
Chỉ là một cái tiểu bối, lại khiến cho hắn mất mặt như vậy, dù không có trực tiếp bị vả mặt, nhưng cảm giác bức bối trong lòng khó bộc phát ra.
Giờ thấy Dạ Khinh Ưu gặp khó khăn, liền chớp lấy cơ hội, không nhịn được đả kích mấy câu.
Chỉ là mấy câu này của hắn nói ra khiến hắn hối hận, chỉ thấy Dạ Khinh Ưu ánh mắt chuyển sang nhìn hắn, mỉm cười quỷ dị.
" Còn đang suy nghĩ nên luyện loại đan dược nào, nghe ngươi nói ta lại có quyết định khác.
"
Lời nói của Dạ Khinh Ưu làm Đàm Cô Thanh chợt cảm thấy bất an, hắn suy nghĩ có lẽ nào Dạ Khinh Ưu đang có ý muốn cướp dược liệu của hắn, lòng liền trầm xuống, vội vàng nói.
" Nếu như ngươi có ý định cướp đoạt dược liệu của ta thì bỏ đi, tiền bối đã nêu rõ không thể cướp đoạt hay sử dụng dược liệu của người khác, ngươi dám cướp liền sẽ bị đá ra ngoài.
"
" Vậy sao, ta lại không có ý định với dược liệu của ngươi...!"
Dạ Khinh Ưu cười cười, làm Đàm Cô Thanh rợn tóc gáy, hắn không hiểu sao rùng mình, đứng trước mặt Dạ Khinh Ưu, hắn cảm giác mình như một con thú nhỏ, tùy ý bị làm thịt.
Dạ Khinh Ưu cũng không làm gã thất vọng, chỉ thấy Dạ Khinh Ưu bàn tay vươn tới bóp chặt cổ họng Đàm Cô Thanh, siết chặt lấy.
Đàm Cô Thanh ngay cả phản kháng cũng không thể làm ra, chỉ có thể hoảng sợ nhìn Dạ Khinh Ưu đem cổ họng hắn như muốn bóp nát.
Dần dần Đàm Cô Thanh cảm thấy bên trong cơ thể nhộn nhạo đau đớn, lục phủ ngũ tạng như co lại, máu tươi trong người như muốn rút sạch ra ngoài.
Đau đớn không chỉ tra tấn thể xác mà còn cả tinh thần của Đàm Cô Thanh, ánh mắt hắn trừng to, nhìn Dạ Khinh Ưu đang đem máu huyết của hắn toàn bộ rút thành một khối cầu, đem nó ném vào trong lò luyện đan, từng đống dược thảo cũng biến thành dược dịch, dung nhập vào thân thể Đàm Cô Thanh.
Lúc này, Đàm Cô Thanh đã hiểu Dạ Khinh Ưu muốn làm gì rồi, không ngờ tên tiểu tử này tâm tư ác độc, lại đem hắn ra dùng làm dược liệu luyện đan.
Dùng người sống luyện đan, đây là lần đầu Đàm Cô Thanh trải nghiệm, còn là trên chính thân thể mình, lúc này hắn hận không thể quay về quá khứ cho mình mấy cái bạt tai, khi không lại đi chơi chọc cái ma đầu này.
Đàm Cô Thanh chỉ có thể hướng ánh mắt cầu cứu nhìn về những người khác.
Độc Thiên Địch căn bản là không quan tâm, vẫn đang chăm chú luyện đan, chỉ cần không đụng tới hắn thì chuyện gì xảy ra cũng không liên can đến hắn.
Dịch Khải Hoàng thì có tâm muốn giúp nhưng lại bất lực, dù là Thiên Đế nhưng hắn rất rõ ràng bản thân cũng không phải vô địch, còn có người mạnh hơn hắn tồn tại, có lẽ Dạ Khinh Ưu chính là xuất thân như vậy, cho nên trình độ luyện dược mới kinh khủng đến thế.
Chọc giận đối phương, e rằng không chỉ mình hắn chịu thiệt mà còn liên lụy cả Tinh Linh Tộc, cho nên hắn chỉ có thể giả vờ ngó lơ, đang tập trung luyện đan.
Tống Ngọc Lam càng khỏi phải nói, nàng đã lâm vào quá trình nhập đan cảnh, không có bận tâm tới bên ngoài, dù là biết cũng sẽ không quan tâm vì Đàm Cô Thanh cầu xin, mà có khi chỉ đối với thủ đoạn của Dạ Khinh Ưu sinh ra sợ hãi mà thôi.
Ngay cả Đế Dược Y Vương lúc này quan sát hết thảy cũng không có ý định can thiệp.
Đàm Cô Thanh thấy tất cả ngó lơ mình, khiến hắn lâm vào tuyệt vọng, hắn không ngờ thân phận của hắn đến hiện tại chỉ có thể bị biến thành đan dược.
Trong lòng dâng lên vô vàn hối hận, biết trước như vậy hắn đã không tham lam mà tiến vào bên trong Đạo Cảnh, để rồi nhận kết cục như vậy.
Dạ Khinh Ưu không mảy may quan tâm Đàm Cô Thanh nghĩ gì, bàn tay hắn thả lỏng, đem thân thể Đàm Cô Thanh vo tròn, điều khiển nó tụ lại thành một quả cầu máu thịt trong sự tỉnh táo đau đớn của Đàm Cô Thanh, ném gã vào trong lò luyện đan.
Đan dược của Dạ Khinh Ưu sắp luyện thành…