Đứng tại tầng thượng cao nhất tòa hắc điếm kiến trúc, nét mặt của một vị mỹ phụ đang hết sức khó coi.
Nàng môi đỏ, mặt đẹp, ngực bự khủng bố, chính là chủ nhân của tòa hắc điếm kiến trúc này, Hắc Oa Phụ.
Nàng thông qua thần niệm mà chú ý thấy tình cảnh bên ngoài, giọng nói chan chứa phẫn nộ.
" Rốt cuộc là kẻ nào đem tin tức của chúng ta truyền ra ngoài? "
" Chủ mẫu, có lẽ là do đám khách nhân bên trong nói.
"
Bên cạnh, một thiếu niên trẻ tuổi anh tuấn để lộ nửa thân trần phía trên chợt lên tiếng, Ngã Nhạc hắn có thể coi như là nam sủng của Hắc Oa Phụ, rất được nàng ta tin tưởng giao cho nhiều quyền hành.
Nhìn thấy tình cảnh bên ngoài, nét mặt của hắn cũng khó coi, càng không dám nhắc đến việc toàn bộ đám người tham gia Hắc Ám Đấu Giá bị người ta giết sạch không còn một mống, tưởng tượng tới cơn thịnh nộ của Hắc Oa Phụ, vừa nghĩ đã làm gã rùng mình.
" Khốn kiếp, khó khăn lắm mới xây dựng căn cơ tại Hạ Giới.
Lần này quay trở lại làm sao ăn nói với hắn.
"
Hắc Oa Phụ chửi đổng lên, nàng ta kìm nén cơn thịnh nộ sắp bộc phát, giữ lấy bình tĩnh, lạnh giọng lên tiếng.
" Được rồi, tạm thời không cần quan tâm đám bên ngoài.
Kêu bọn chúng rút lui, không nên đả động đến Thiên Đạo phát hiện.
"
" Vâng.
"
Ngã Nhạc gật đầu, thái độ làm Hắc Oa Phụ hài lòng, đem bàn tay sờ mò bên dưới đũng quần của gã, cười nói.
" Ngươi rất tốt, sau chuyện này ta giúp ngươi đột phá Vấn Đạo Cảnh… "
" Đa tạ chủ mẫu ban ơn.
"
Ngã Nhạc quá đỗi vui mừng, lập tức đem bản thân dâng hiến, môi rặn ra nụ cười, đè nén cảm giác đau đớn nơi bàn tay của Hắc Oa Phụ bóp như muốn nát bét côn thịt của gã.
Ngay lúc hai người còn đang vui vẻ, thì bất chợt sau lưng Ngã Nhạc xuất hiện một thân ảnh của nam nhân, làm cho Hắc Oa Phụ vẻ mặt thay đổi, sát khí bộc phát.
" Là kẻ nào? "
Trong nháy mắt, cả căn phòng bảo phủ bởi lớp bùn đen dày đặc, tụ hợp thành từng mũi thương kích phóng thẳng đến nam nhân kia.
Liền sau đó, chỉ thấy Ngã Nhạc ngã trong vũng máu, thân xác bị xé nát, ngay cả một tia linh hồn cũng không thể giữ lại.
Hắc Oa Phụ thấy vậy, tràn ngập phẫn nộ, Ngã Nhạc là nam sủng mà nàng ta yêu thích nhất, vậy mà cứ thế chết đi, nàng hận không thể đem kẻ xa lạ xâm nhập kia rút xương lột da tra tấn.
" Ngươi là chủ nhân chỗ này? "
Hắc đàm không mảy may tác động lên người Dạ Khinh Ưu, hắn đứng trước mặt Hắc Oa Phụ, thái độ ung dung thản nhiên.
Mà khi Hắc Oa Phụ vừa nhìn thấy chân diện của hắn, hai mắt lóe sáng, nam tử trước mắt tuấn lãng yêu nghiệt, so với bất cứ nam nhân nào nàng từng gặp đều xuất sắc vô số lần, làm cho nàng ta lập tức động tình, nét ác liệt thay vào đó là vẻ kiều mị.
" Đúng là ta, thế nào soái ca, ngươi muốn đến làm việc cho ta sao? Trở thành người của ta thì ta sẽ giúp ngươi sớm ngày… "
Lời của Hắc Oa Phụ còn chưa dứt, cái đầu của nàng đã rơi xuống đất, máu tươi cuồng phún hóa thành màu đen nhầy nhụa, thân xác như bùn lầy chảy thành sáp.
Dạ Khinh Ưu ánh mắt híp lại, trong tay một ngọn hắc diễm cháy lên, đem phạm vi xung quanh toàn bộ đốt trụi, lập tức một tiếng hét vang vọng lan khắp cả tòa hắc điếm.
Từ bên dưới mặt đất, trồi lên thân ảnh của một nữ nhân ngoại hình mập mạp, toàn thân bị bao phủ bởi bùn lầy, đang mang dáng vẻ sợ hãi xen lẫn phẫn nộ.
Đích thị là chân thân của Hắc Oa Phụ, lúc này nhìn nàng ta xấu xí mập mạp, thân thể đã xuất hiện tại tầng thứ nhất của tòa hắc điếm.
" Khốn kiếp, nam nhân kia rốt cuộc là ai? "
Hắc Oa Phụ là chủ nhân của tòa hắc điếm này cho nên lúc nãy may mắn thoát một mạng khỏi tay Dạ Khinh Ưu.
Cả tòa hắc điếm là một kiện Pháp Bảo Kiến Trúc, tên Hắc Nguyệt Bế Lâu, dù chỉ là cấp bậc Bán Thần Khí, nhưng công dụng so với Thần Khí không thua kém chút nào.
Nó có thể che giấu Thiên Đạo dòm ngó, dù tại nơi này bộc phát ra tu vi vượt xa Đế Tôn cũng sẽ không dẫn đến Thiên Đạo chú ý, đại giá là hảo tổn một lượng lớn Đạo Giới của bản thân giúp cho hắc điếm duy trì, có tỉ lệ nguy cơ tụt giảm tu vi.
Hắc Oa Phụ vì đạt được Hắc Nguyệt Bế Lâu mà hao tổn cái giá không nhỏ, mà bản thân nàng ta còn chưa có chân chính đem nó nhận chủ, chỉ có thể đem dung chứa người ngoại giới đi vào Hạ Giới mà Thiên Đạo không phát giác, tu vi của nàng ta đã bị tòa hắc điếm này hấp thu chỉ còn Chí Tôn.
Nếu không, để nó hoàn toàn nhận chủ thì nàng ta không cần hao tổn cái giá nào cũng có thể bộc phát toàn bộ tu vi tại nơi này.
" Không được, ta phải mau chóng rời đi.
"
Hắc Oa Phụ thân thể hóa thành ngàn vạn mảnh bùn nhỏ phân tán đi khắp Hắc Nguyệt Bế Lâu, mảnh bùn vừa chạm vào ai liền đem người đó hấp thu toàn bộ, biến thành chất dinh dưỡng giúp Hắc Oa Phụ tu vi gia tăng nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã khôi phục Vấn Đạo Cảnh Tam Tầng.
" Đem toàn bộ người ở đây hấp thu có thể giúp ta khôi phục đến tám thành thực lực.
"
Hắc Oa Phụ nắm giữ Hắc Nguyệt Bế Lâu có thể thông qua mọi thứ quan sát động tĩnh bên trong, thậm chí dùng ý niệm đem người bên trong giết chết, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể dùng để đối phó Chí Tôn cường giả trở xuống, còn tên nam nhân truy sát nàng thực lực rất kinh khủng, nàng ta không có cách nào ra tay, đành tạm thời phong bế không gian làm chậm tốc độ của đối phương, nhưng chắc tác dụng cũng chẳng được bao lâu.
Lúc này người của Hắc Thương Nô cũng được lệnh đem người bên trong bắt giữ.
Xung quanh Đàm Tuyết Hạ, nhiều thân ảnh liên tục xuất hiện đem các nàng bao vây, Trữ Hiểu Mạn thân thể chồng chất vết thương, gương mặt tái xanh, Võ Hoan Hoan gầm gừ ra tiếng, chặn trước người Đàm Tuyết Hạ bảo hộ trong khi nàng ôm lấy Đàm Tuyết Vận, nét mặt tỏ ra lo lắng.
Hắc Oa Phụ đem một đám người hấp thu, tu vi đã khôi phục đến Thần Đạo Cảnh, sự chú ý chuyển dời lên tầng thứ nhất, nơi này chủ yếu dành cho người ở Hạ Giới, tu vi yếu kém cho nên nàng ta không thèm để ý, nhưng lúc này chú ý đến tứ nữ Đàm Tuyết Hạ, nàng ta kinh ngạc quan sát tứ nữ, dâng lên cảm xúc ganh ghét dữ dội.
Cả bốn nữ tử kia ai cũng đều xinh đẹp khuynh thiên, đặc biệt là Đàm Tuyết Hạ như tiên nữ tán hoa, làm cho Hắc Oa Phụ càng sinh lòng đố kỵ.
" Nữ tử Hạ Giới cũng thật khá, khi ta hấp thu các ngươi thành chất dinh dưỡng.
Dung mạo của các ngươi cũng biến thành của ta.
"
Hắc Oa Phụ oán độc nghĩ, đương lúc mụ ta đang đắc ý, chợt cảm thấy liên kết của bản thân với hắc đàm kia biến mất, kinh hãi phát hiện toàn bộ phân thể của mụ ta đã bị thiêu rụi.
Đáng sợ hơn là tên nam nhân tưởng chừng đã bị phong bế trong không gian Hắc Nguyệt Bế Lâu lại xuất hiện bên cạnh Đàm Tuyết Hạ, ánh mắt nhìn về hướng mụ, nở ra nụ cười làm mụ lạnh cả tóc gáy.
" Không thể nào, hắn sao lại có thể phát hiện ra ta...!"
Hắc Oa Phụ ý niệm bây giờ chỉ muốn chạy, mặc kệ mọi thứ.
Nhưng mà mụ ta còn chưa kịp thực hiện ý đồ, thân thể đã bị Dạ Giới bao phủ, tuyệt vọng vùng vẫy, bị Dạ Giới từ từ thôn phệ, gào thét đau đớn, chậm rãi cảm nhận da thịt gặm nhấm, sau đó hồn phi phách tán…
Dạ Khinh Ưu nhắm mắt, cảm thụ được vài thông tin Hắc Oa Phụ để lại cho hắn, mới biết hóa ra mụ ta là thê tử của Bá Cử, từng là một mỹ nữ nhưng vì trải nghiệm vô số thí nghiệm tàn độc của Bá Cử mà biến dạng cả nhân tính lẫn thân hình, trở thành bộ dáng hiện tại.
Có thể mụ ta có phần đáng thương, nhưng chẳng để Dạ Khinh Ưu quan tâm, hắn chú ý là khi Hắc Oa Phụ chết đi thì Hắc Nguyệt Bế Lâu chính thức trở thành vật vô chủ, cuối cùng hắn cũng có thể biến nó thành vật của bản thân.
" Dạ lang, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao bọn chúng lại tập kích chúng ta? "
Đàm Tuyết Hạ vẫn ngu ngơ, một mặt hỏi hắn.
Dạ Khinh Ưu vuốt ve mái tóc nàng, mỉm cười đáp.
" Không cần để tâm, chỉ cần biết có ta ở đây thì không ai đụng được tới nàng.
"
" Ân.
"
Đàm Tuyết Hạ nghe hắn nói vậy, ngọt ngào mỉm cười, hận không thể cùng hắn nồng ái, chỉ là thời điểm không thích hợp, nàng để tâm tư ra sau.
Dạ Khinh Ưu cũng lập tức nhận chủ Hắc Nguyệt Bế Lâu, đem nó thành Pháp Bảo của mình.
Cả tòa hắc điếm run rẩy dữ dội, sau đó dần thu nhỏ lại vô số lần, đem toàn bộ người bên trong trục xuất ra ngoài ngoại trừ người có liên quan đến hắn.
Đối với những tàn tích xót lại của chủ cũ đều bị Dạ Khinh Ưu thanh trừ, hắn cảm thấy nó hết sức ghê tởm.
Thấy cả tòa hắc điếm run rẩy, sau đó thu nhỏ biến mất, lập tức một đám cường giả Hắc Thương Nô đang cùng Lăng Tử và Phượng Cửu Cửu giao đấu đều giật mình kinh hãi, không hiểu tại sao lại xảy ra cảnh tượng này.
Ngay cả một đám cường giả quan sát xung quanh cũng đều hoảng sợ, thấy không biết từ đâu lại xuất hiện vô số người, còn có thi thể, máu tươi, xương cốt, thịt máu nội tạng bay đầy trời bốc ra mùi xú uế, oán khí ngập trời.
" Đó là thứ gì? Chẳng lẽ bên trong tòa phượng thị che giấu những thứ này? "
Người bàng quan khi nhìn thấy khung cảnh ghê rợn đều hoảng hốt, sợ hãi xen lẫn tức giận nhìn về đám người Hắc Thương Nô, bọn họ có thể nhìn thấy bên trong thi thể y phục đồng môn của tông môn mình, tâm tư muốn đứng ngoài bị tác động, tràn ngập sát khí nhìn một đám người áo đen.
" Hắc Thương Nô làm việc ác không thể tha.
Các vị đồng đạo chúng ta cùng nhau thảo phạt ác nhân… "
" Lên, giết… "
Liền ngay cả một đám nhân vật Hắc Thương Nô cùng đồng minh Hắc Ám Đấu Giá nhận lấy chúng sinh phẫn nộ, không còn Hắc Nguyệt Bế Lâu che giấu khí tức khiến cho bọn chúng nét mặt tái mét, cảm nhận thiên địa bài xích, muốn đem bọn họ diệt sát.
" Khốn kiếp, đám người Hắc Thương Nô.
"
Phượng Cửu Cửu cảm nhận xương cốt của đồng tộc bên trong, phẫn nộ lên tới đỉnh điểm, hướng hỏa diễm hóa thành vạn trời hỏa điểu đem một đám hắc nhân thiêu rụi, tà linh oán khí vừa chạm phải hỏa diễm của nàng đều tan biến thành hư vô, thanh thế cường đại vô song.
Mà Lăng Tử không hề kém cạnh, bá thương mạnh mẽ vô song, quét ngang đem một đám người Hắc Thương Nô chia năm xẻ bảy, đem một mảnh bình địa xé thành hố to.
Các nàng uy mãnh dẫn đến đám người hoan hô, ánh mắt hâm mộ, ngưỡng vọng nhìn thân ảnh hai nữ tử xinh đẹp, tựa như nữ thần một dạng, mượn uy thế mà thảo phạt thế lực Hắc Thương Nô…
Dù tu vi vượt trội, nhưng bị thiên địa áp chế, làm cho một đám cường giả đều không thể bộc phát Đạo Nguyên Lực, bị Hạ Giới nho nhỏ kiến cỏ trong mắt chúng phanh thây, xẻ thịt.
Tiếng oán hận không cam lòng vang vọng, ngay cả vị Mệnh Lão bình thường cao cao tại thượng cũng bị Phượng Cửu Cửu thiêu rụi trong vô tận Phượng Hỏa, nếm trải tư vị tra tấn linh hồn, vạn kiếp không thể siêu sinh…